chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phạm Hương lấy ra cái hộp nhỏ bằng gỗ màu đen,cái hộp pháp bảo này có thể chứa được rất nhiều thứ,ví dụ như hai hình nhân trước đây của nàng và Lan Khuê,áo yếm nàng ăn cắp của Lan Khuê,y phục của nàng,mấy bình rượu quý và vài thứ pháp bảo khác tất cả đều nằm ở trong này, Phạm Hương xem cái hộp pháp bảo này như túi hành trang của mình,có cái gì cũng đều bỏ vào đó,nàng ngắm nhìn hình nhân của Lan Khuê trong tay mình âm thầm thở dài, Phạm Hương không lưu lại Huyễn Không mà nhanh chống trở về nhân gian,về đến Phong thần giáo liền kinh ngạc khi nhìn thấy Lan Khuê đang hôn mê nằm trên giường,mà bên cạnh lại là Nguyên Anh Tử.

"Thân ái ta mang nàng đến đây cho ngươi"

"Ta kêu ngươi đi bảo vệ cho nàng,ngươi mang nàng đến nơi này làm gì,mau mang nàng trở về Thiên Nguyệt quốc đi,đừng làm cho nàng phát hiện ra ta phái ngươi đến đó"

"Ngươi yên tâm nàng đã bị trúng mê dược của ta,nếu không có ta giải độc nàng không thể tĩnh lại"

Nguyên Anh Tử không biết vì sao Phạm Hương để ý tới Lan Khuê nhưng lại không trực tiếp bắt nàng đến đây,làm cho nàng thành nữ nhân của mình không phải như vậy liền xong rồi hay sao,cần gì vất vả ngắm nhìn nàng trong gương pháp bảo,Nguyên Anh Tử cho là Phạm Hương chỉ có hứng thú với Lan Khuê chứ không biết đối phương yêu nữ tử này, Phạm Hương thở dài một tiếng.

"Ngươi lui ra ngoài đi lát nữa ta gọi ngươi sau"

Nguyên Anh Tử bỉu môi nhanh chống đi ra ngoài,nàng vất vả hơn một tháng qua ngay cả câu hỏi thăm cũng không có,nhìn thấy nữ nhân này liền quên đi nàng,đúng là đồ vô lương tâm, Phạm Hương vuốt ve dung mạo khuynh thành tuyệt sắc đang ngủ say,nàng đã bao lâu rồi không nhìn thấy cục cưng bằng xương bằng thịt,xa cách thời gian qua đối với nàng nó trôi qua tựa hồ đã ngàn năm, Phạm Hương ôn nhu ôm nữ tử đang ngủ say vào lòng.

"Đã bao lâu rồi ta không có nhìn thấy ngươi,có lẽ ngươi sẽ không thể hình dung được nổi đau trong lòng ta,càng không biết đến ngươi chính là thiên hạ của ta"

Chỉ cần có Lan Khuê bên cạnh thì đối với Phạm Hương đây chính là đã có được cả thiên hạ,nàng ước gì Lan Khuê có thể cảm nhận được mình có bao nhiêu yêu đối phương,có lẽ tinh linh lấp lánh trên bầu trời cũng không thể biểu đạt hết tình yêu mà nàng dành cho đối phương, Phạm Hương không biết nguyên do tại sao mình yêu Lan Khuê,lòng của nàng tha thiết mong cầu tình yêu của Lan Khuê,nhưng có lẽ mọi điều cũng chỉ là ảo vọng của riêng nàng, Lan Khuê vẫn lạnh giá tựa như băng tuyết không cách nào làm tan chảy.

Lan Khuê cảm nhận được vài giọt nước rơi trên mặt mình nhưng nàng không thể mở mắt ra,mơ hồ nghe được có ai đó đang nói chuyện với mình,bị ôm vào lòng loại cảm giác ấm áp này thực quen thuộc, Phạm Hương những tưởng chỉ cần không xuất hiện trước mặt Lan Khuê thì nàng có thể quên đi cảm giác đau ê ẫm trong lòng,nhưng thời gian trôi qua chỉ làm cho nỗi đau càng thêm lớn dần lên,nó tựa như một chất độc gậm nhấm tim mình,nàng mong thời gian cứ dừng lại ở đây để Lan Khuê không phải ly khai mình, Phạm Hương hận bản thân có thể nhẫn tâm một chút,trói buộc Lan Khuê ở nơi này đời đời kiếp kiếp cũng không rời xa mình,nhưng Lan Khuê không có yêu nàng,nàng không thể ích kỷ vì lợi ích của bản thân mà làm khổ người mình thầm nhớ mong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro