chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lê Hà tĩnh lại cảm giác toàn thân đau nhức,thân thể nặng trĩu đầu óc nhẹ như đang ở trên mây,nàng không còn chút khí lực nào,hạ thân truyền đến cơn đau làm cho nàng vô cùng thống khổ,phát hiện mình nằm lỏa thể trên giường,thân thể trắng như tuyết hiện lên chổ tím chổ xanh,tựa như bị người mang ra hành hạ dã man,đôi mắt to tròn xinh đẹp không ngừng tuông rơi nước mắt,nàng biết thân trong sạch của mình đã bị tên ác ma đó lấy đi,làm cho nàng vô cùng thống khổ,gục đầu trong mền mà khóc thúc thích,đột nhiên bên ngoài truyền đến ngữ điệu ôn nhu.

"Tiểu nương tử thế nào lại khóc ?"

Lê Hà quay đầu lại thấy Phạm Hương từ ngoài cửa đi vào,làm cho nàng vừa hận vừa hoảng sợ,xấu hổ lấy mền che đi thân thể mình, coi mang nàng ra dày vò bây giờ còn hỏi tại sao nàng khóc,Lê Hà dùng ánh mắt oán hận liếc nhìn Phạm Hương.

"Ngươi này súc sinh,mau cút đi"

"Bây giờ tiểu nương tử đã là người của ta rồi,sau này ta sẽ không làm tổn thương ngươi nữa"

Phạm Hương mỉm cười tà mị,tiến đến bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nhỏ bé đang run rẫy vì sợ hãi của Lê Hà,bây giờ nàng không còn là quận chúa kiêu ngạo nữa,nàng tựa như con mèo nhỏ bị thương,đôi mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu lên nhìn Phạm Hương.

"Ta muốn về nhà,vang cầu ngươi buông tha cho ta đi,chỉ cần ngươi chịu thả ta đi thì bao nhiêu tiền ta cũng có thể đưa cho ngươi"

"Ta vốn là không có cần tiền,nơi này sẽ là nhà của ngươi,sau này cũng đừng mong ly khai ta"

Phạm Hương hôn nhẹ lên mặt Lê Hà,làm cho nàng buồn bực lùi đi chổ khác không cho đối phương chạm đến mình,bây giờ nàng rơi vào tay cô muốn trốn thoát không phải chuyện dễ dàng,nếu nàng có thể trở về nàng nhất định kêu phụ vương mang cô vào cung cho Tề công công "triệt hạ nguồn cảm xúc" của cô,sau đó hành hạ để nửa đời sau của cô phải sống trong đau khổ cho tới chết,Lê Hà đang hoang mang tìm cách bỏ trốn thì Phạm Hương lại tới nơi,nàng hoảng sợ lùi vào gốc tường,vang xin không thể lay chuyển được cô,bây giờ nàng lại chuyển sang hâm dọa.

"Ta chính là quận chúa,ngươi dám bất kính với ta,phụ vương của ta sẽ không buông tha cho ngươi,hắn sẽ chu vi cửu tộc nhà ngươi"

Phạm Hương đang tự trêu đùa đuôi tóc của mình,nghe được những lời hâm dọa này nàng giả bộ như mình rất sợ hãi,tỏ ra kinh ngạc liếc nhìn Lê Hà.

"Nhà của ta cộng luôn phụ mẫu chỉ có ba người mà thôi,ngươi tính thế nào chu vi cửu tộc nhà ta ?,bây giờ tiểu nương tử đã là người của ta,có tính hay không chu vi luôn cả ngươi ?"

"...Xuất khẩu cuồng ngôn,ta không phải người của ngươi,tiểu nương tử là để cho tên điêu dân như ngươi tùy tiện gọi hay sao,mau cút đi đừng chạm đến ta"

Lê Hà đôi mắt đẫm lệ, cô thật không phải con người,đối với nữ nhân yếu đuối lại có thể thô bạo như vậy,làm cho toàn thân nàng đau ê ẫm,nàng kinh tỏm mỹ nam tử trước mắt,càng thêm kinh tỏm bản thân bị cô dâm nhục, Phạm Hương thấy Lê Hà tinh thần không ổn định cũng không muốn dọa nàng hoảng sợ,sai vài nha hoàn đi vào hầu hạ cho nàng,hấp thụ âm khí của xử nữ chính là phiền toái như vậy,vạn năm qua Phạm Hương hại không biết bao nhiêu nữ tử,nhưng nàng không cảm thấy có một chút áy náy nào,xử nữ sớm muộn gì cũng sẽ biến thành nữ nhân thật sự,để cho nam nhân cướp đi trong sạch chi bằng để cho mình cướp đi, Phạm Hương nghĩ mình không giết chết Lê Hà coi như đã may mắn cho nàng rồi,không hề hay biết lấy đi thân xử nữ của các nàng thì so ra không kém gì lấy mạng các nàng, Phạm Hương không phải phàm nhân làm sao hiểu được ánh mắt của thế tục, Phạm Hương đang đi trở về phòng thì nhìn thấy thuộc hạ chạy đến báo tin.

______

P/s: Mọi người có ý kiến cứ cmt nhá..
Dự là vài hôm nữa sẽ có bộ truyện mớiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro