1-4: Ánh mắt vô cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Eyes with no feelings

Trên thực tế, Nhật Hướng Dạ biết đây là máy chiến đấu ảo khổng lồ,  một trong những điểm nổi bật của của học viện Yelan, nghe nói là do viện  trưởng đặc biệt phát triển, Nhật Hướng Dạ lúc đó chọn học viện Yelan có  hơn nửa nguyên nhân là vì máy ảo mà ra.

Khi bước vào máy ảo, trước mặt Nhật Hướng Dạ liền xuất hiện một cái  màn hình thật lớn, trên màn hình là một ông lão có phong thái như một  nhà hiền triết, nếp nhăn trên khuôn mặt nhiều đến nỗi kể cả muỗi cũng  không dám đậu vào vì sợ bị kẹp chết, nhưng ông lão có vẻ đức cao vọng  trọng này lại cười cợt nói:

"Hello, anh bạn nhỏ, ta là Antonias viện trưởng học viện Yelan, xin  nhập tài khoản và mật mã của bạn, rồi bạn có thể bắt đầu tha hồ chiến  đấu."

"Tôi không có tài khoản với mật khẩu." Nhật Hướng Dạ thành thật nói.

"Ra thế, là người bạn mới, đừng lo lắng, tạo một cái tài khoản là OK  rồi, chọn nickname ưa thích đi." Ông già chẳng đáng kính cười hì hì nói.

Nhật Hướng Dạ suy nghĩ một chút rồi nói: "Huyền Nhật, mật mã là ****."

"Thì ra là vậy, anh bạn nhỏ Huyền Nhật, chọn trang phục và vũ khí  chiến đấu mà bạn thích đi." Antonias vừa nói xong, hai bên lập tức xuất  hiện trang phục chiến đấu xếp đầy trời, từ cái quần Pikachu với dép lê  xanh trắng, mãi cho đến trang phục kim cương vô địch đều có, vũ khí từ  giẻ lau bảng, cục phấn thẳng đến xe tăng, đại pháo đều được đáp ứng.

Nhật Hướng Dạ thích thú nhìn những thứ đa dạng này, vốn định nói  không cần, bởi vì bản thân Huyền Nhật chính là một thứ vũ khí tối cực,  nhưng lời căn dặn của ca ca lại xuất hiện.

(Không thể để cho người khác biết năng lực của em đó!)

Nhật Hướng Dạ suy nghĩ một chút, cứ như vậy sẽ không thể chiến đấu...  Đúng lúc, khóe mắt Nhật Hướng Dạ liếc thấy một bộ phục trang đơn giản,  gần như không có lực phòng thủ đáng kể, chỉ là một cái áo màu hồng với  quần jean và đôi giầy bốt mà thôi, nhưng điểm quan trọng là, bộ quần áo  này còn có một bộ kính bảo vệ mắt.

Suy nghĩ của Nhật Hướng Dạ rất đơn giản, chỉ cần không để người khác  biết là mình, cứ như vậy, có thể phù hợp với thiết định cơ bản của Huyền  Nhật, cũng không vi phạm lời căn dặn của ca ca.

"Tôi muốn bộ đó." Nhật Hướng Dạ nhắm vào kiện trang bị đơn giản.

"Không vấn đề!"

Nói xong, bộ quần áo đó liền được giả lập trên người Nhật Hướng Dạ,  để khỏi bị phát hiện, Nhật Hướng Dạ làm rối bù mái tóc chỉnh tề, nhìn  dáng vẻ của mình một chút, người đã gầy lại mặc cái áo ôm làm càng gầy,  quần jean với giày bốt khiến cho thân hình càng thêm dài, đầu tóc rối bù  so với ban đầu càng thêm có dáng vẻ.

Thu hồi mỉm cười, ngụy trang của Nhật Hướng Dạ càng được tăng cường.  Lấy ra vẻ mặt vô biểu tình của Huyền Nhật từ trong chip, nụ cười trên  khuôn mặt biến mất, vẻ ngốc nghếch chuyển biến thành cảm giác lạnh lùng,  khí chất cả người đều thay đổi, từ một con mọt sách biến thành một đứa  con trai lạnh lùng tàn khốc.

"Vũ khí thì sao?"

Huyền Nhật nhíu mày, nó biết có thể không cần vũ khí, nhưng có người  thật tham dự vào máy chiến đấu ảo, dù sao cũng không thể cầm vũ khí thực  đánh, như vậy thế nào cũng gây thương vong, cho nên chỉ có thể sử dụng  vũ khí ảo mới không làm bị thương người khác.

Chỉ là, Huyền Nhật lúc ở phòng thí nghiệm làm chiến đấu ảo, tất cả đều là đạn thật súng thật.

"Cho tôi một con dao găm, một súng ngắn."

Bao súng được gắn ở đùi phải Huyền Nhật, dao găm được cắm ở trong giày.

"Vì đây là lần đầu tiên bạn tiến vào, ta, Antonias sẽ giải thích với  bạn một chút, đối tượng chiến đấu có thể là bất cứ hình dạng gì, từ dị  hình, người máy đến bé gái, cũng có khả năng là phụ nữ có thai, trong đó  có lẽ là nhân vật ảo, nhưng cũng có khả năng là bạn học của bạn, bạn có  thể kết đồng minh, hoặc cũng có thể coi như tất cả là kẻ thù, tóm lại,  người sống sót cuối cùng là người chiến thắng. Như thế, chúc bạn chiến  đấu vui vẻ, Huyền Nhật."

Cửa chầm chậm mở ra, đằng sau lộ ra một tia sáng, Huyền Nhật từ từ xoay người, chờ tiến vào.

Chiến đấu ảo, khởi động.

Đối với chiến đấu ảo, Huyền Nhật đã quá quen thuộc rồi, từ lúc bảy  tuổi, cuộc sống chủ yếu của nó ngoại trừ phẫu thuật, làm kiểm tra thì  chính là không ngừng chiến đấu, tích lũy dữ liệu, để cho nhân viên  nghiên cứu sửa chữa cải tiến.

Phán đoán, tràng cảnh chiến đấu không khác với thực tế, địch thủ gần  nhất có 26 người, 20 trong đó có ý thù địch, 10 tên có ý đồ tấn công,  hai tên đã tiến vào khu vực cảnh giới.

"Ở đâu chui ra thằng đần, tuyển chọn trang bị không có tí hữu dụng, nó cho rằng nó là đại minh tinh tới đây chơi đùa chắc."

"Ha! Tức cười, xem nó kìa, lại chỉ có mang một cây súng! Đơn giản là chì muốn chết."

Huyền Nhật xoay đầu, nhìn thấy hai người mặc giáp nhẹ, một người cầm  khẩu súng máy số đạn nhiều, người kia cẩm súng tán đạn hỏa lực cường  đại.

"Tốt lắm, mau giết nó, còn có rất nhiều người chờ hai người chúng ta đi oanh tạc đây, ha ha ha."

Người cầm súng máy nhấc súng lên, lộ ra sắc mặt hưng phấn trước khi giết người...

Tạch tạch tạch tạch ——

Sau khi tiếng súng kinh khủng đi qua, trên mặt đất hiện ra vô số lỗ  đạn, cũng nổi lên đám bụi mù mịt, dưới loạt súng mãnh liệt như vậy, sợ  rằng không ai có thể thoát...

"Nó đâu!?"

Hai gã con trai cầm súng hô lên, nhưng... chỉ thấy trên mặt đất đầy lỗ đạn, nhưng lại không có bóng dáng bất kỳ ai....

"Urgh!"

Thằng con trai cầm súng máy nhìn xung quanh, đột nhiên nghe tên cầm  súng tán đạn phát ra tiếng kêu, vừa quay đầu nhìn, lại bị máu bắn đầy  mặt, hắn sợ hãi nhìn tên cầm súng tán đạn cổ họng bị rạch một đường lớn,  máu không ngừng phun ra, mới vài giây, hắn đã bị hệ thống thông báo trở  thành trạng thái "chết", rồi bị hệ thống chậm rãi áp chế trên mặt đất,  ánh mắt bất mãn không cam lòng.

"Khốn khiếp! Mày ở đâu!"

Thằng con trai cầm súng máy tức giận, nhưng vốn sợ hãi nhiều hơn, hắn  liều mạng bắn quét, cuối cùng đạn còn chưa có bắn hết, người đã ngã  xuống, hắn hoàn toàn không hiểu làm sao, đang muốn kháng nghị hệ thống  có lỗi, hắn còn chưa có chết...

"Thật là nhanh."

Mang găng tay thép, mái tóc lông nhím màu cam nổi bật, trên khuôn mặt  còn mang theo hình xăm dọa người, Ezart đi tới, rồi lật mặt "tử thi"  trên mặt đất lên.

"Đồ ngu! Mày bị đã công kích còn sớm hơn cả thằng bị cắt cổ họng."

Nhìn thấy tử thi trên mặt đất nhìn hắn bằng ánh mắt hoàn toàn bất  mãn, Ezart hừ lạnh kinh thường: "Chỉ là đường dao quá nhanh, chém thẳng  vào nội tạng của mày, rồi lập tức rút ra liền, cho nên mày chưa kịp cảm  giác đã bị kết liễu."

Tử thi trên mặt đất hít một hơi, nhìn về phía bụng của mình, quả  nhiên có một vết thương ở đó, mặc dù miệng vết thương không lớn, máu  không ngừng phun ra như cái vòi nước, cho thấy một đao này có bao nhiêu  chuẩn xác vào mục tiêu.

"Cao thủ ở đâu tới, nhìn dáng vẻ của hắn không giống tên tiểu tử Bạch Liên Tinh kia..."

Ezart lộ ra nụ cười thích thú, hai nắm tay đấm vào nhau phát ra tiếng kim loại sắc bén, cùng với chiến khí ngập trời.

Ezart cất bước đi theo hướng cái người vừa mới rời khỏi.

Huyền Nhật cứ thế mà đi, mặc dù phát hiện đằng sau có không ít người  theo, nhưng nó cũng không để ý nhiều tới, trừ khi đối phương muốn công  kích nó, hiện tại chuyện nó muốn làm nhất chính là tìm Ezart. Cho dù  nhìn hắn chiến đấu với người khác hay hay tự mình trực tiếp chiến cũng  tốt, tóm lại, Huyền Nhật chỉ là muốn ghi nhận lại chiến đấu của người  mạnh, lưu trữ trong chip, để làm cho mình càng lúc càng mạnh, vì mục  đích bảo vệ ca ca.

Cứ tìm như vậy cũng không có kết quả, Huyền Nhật tìm một hồi, vẫn  không thấy Ezart, hay người mạnh nào, nhìn vài trận chiến đấu, cũng  không đạt tới tiêu chuẩn Huyền Nhật muốn ghi nhận.

Đã như vậy, chỉ cần loại bỏ những người khác, có thể xác định người còn sót lại là Ezart.

Huyền Nhật đã hạ quyết định, vươn tay đến bao súng.

"Hắn muốn bắt đầu tấn công rồi..."

Đám người theo dõi xung quanh trong đầu hiện lên suy nghĩ này, đang  định chuẩn bị phòng ngự kỹ càng thì... Chỉ thấy Huyền Nhật đạp một bước,  nhảy lên cao, tức thì mấy tiếng súng vang lên, bốn phía truyền tới vài  tiếng rên rỉ, tiếp theo truyền tới âm thanh nặng nề ngã xuống đất.

Đều không phải là Ezart, thân thủ cũng không đủ tiêu chuẩn...  Huyền Nhật thu súng lại, đổi lại rút ra dao găm, thân ảnh rất nhanh  chóng và linh hoạt tìm kiếm đối thủ, có người ngay cả xoay người liếc nó  một cái cũng không kịp, đã sớm bị một dao đâm thẳng vào não, không hiểu  gì mà ngã xuống đất, đã vậy còn chửi hệ thống có lỗi, mà cái này coi  như còn đỡ.

"Hắn đột nhiên xuất hiện, tôi vừa mới ngẩn ra một chút, súng trên tay  lập tức bắn, nhưng hắn dễ dàng tránh được, sau đó giống như một con báo  đi săn cứ như thế mà đi tìm con mồi tiếp theo, lúc này tôi mới biết cổ  họng của mình đang phun máu, hệ thống từ từ áp tôi xuống, thông báo tôi  đã bị Huyền Nhật giết rồi... Huyền Nhật, tôi vĩnh viễn cũng không thể quên  được cái tên này." Một nạn nhân nào đó nói như thế.

Cũng không phải. Trên dao của Huyền Nhật đã dính đầy vết máu, nhưng  vẫn không tìm được Ezart, hay đối thủ mạnh có thể thay thế, nó không thể  làm gì khác hơn là đi lang thang đây đó.

Đột nhiên, tiếng của trận đánh đấu kịch liệt truyền đến tai nó, Huyền  Nhật chỉ tốn có một phần ngàn giây để phán đoán, liền xác định hướng  tiếng đánh truyền tới, nhanh chóng tiến tới chỗ phát ra âm thanh.

Huyền Nhật nhìn xung quanh một chút, những ngôi nhà và con đường ban  đầu đã bị phá hủy một nửa, đây đó là những bức tường lủng lỗ chỗ, đèn  đường bị gãy, cây bên đường bật gốc và những mảnh cửa sổ vỡ trên đường.

Chứng kiến tình cảnh này, Huyền Nhật biết cuối cùng cũng gặp được đối  thủ mạnh, nó nhẹ nhàng khéo léo nhảy lên ngôi nhà chỉ còn vách tường,  không phát ra một âm thanh nào chậm rãi tới gần, tiếp tục tiến lên mười  mấy mét, phong cảnh từ bị phá hủy một nửa chuyển thành bị phá hủy hoàn  toàn, tới khi chỉ còn lại có một tảng đá lớn, hoàn toàn nhìn không ra  ban đầu nó là cái gì, lúc này mới nhìn thấy chiến trường.

Hai người đang tiến hành chiến đấu, một người có thân hình vô cùng  cường tráng hơn nữa còn để mái tóc lông nhím màu cam nổi bật, đúng là  Ezart mà Huyền Nhật luôn tìm, còn người kia, lại rõ ràng ngược lại với  Ezart. Thân hình của hắn rất gầy, nhưng lại cao hơn nhiều so với Huyền  Nhật, ước chừng khoảng một mét tám mấy, mặc một bộ trang phục trung quốc  cổ, vũ khí trên tay là hai cây tam xoa tiễn.

Huyền Nhật vẫn ung dung đứng trên một vách tường tàn tạ, không chớp  mắt nhìn hai người chiến đấu, chỉ thấy trên tay Ezart đeo găng thép,  xuất quyền vừa nặng vừa mãnh liệt, bình thường có thể đánh ra mấy cái hố  trên mặt đất, xem ra tình trạng tan hoang xung quanh ít nhất có tám  phần là tại hắn.

Một người khác sức lực không bằng Ezart thuộc loại hình linh hoạt  khéo léo, thân hình như con rắn quỷ quyệt khó dò, hắn tránh né nắm đấm  của Ezart một cách hết sức nhẹ nhàng, chỉ là sức lực không đủ hắn không  thể làm trọng thương Ezart người đang mặc một bộ giáp hạng nặng, chỉ có  thể chỗ này cắt một cái, chỗ kia rạch một cái, từ từ khiến cho Ezart  chảy máu...

Nhưng như vậy cũng rất nguy hiểm, nếu để cho Ezart đấm trúng một cú,  gã con trai cao gầy này chỉ sợ đứng cũng không nổi, nhưng cũng phải đấm  trúng hẵng nói... Trên thực tế, so với cái nắm đấm dư lực nhưng không đủ  tốc độ này, những khối đá bị Ezart đập bể văng ra ngược lại khiến cho gã  con trai này càng thêm khổ não, đôi khi lại còn bị cứa thêm vài vết  xước.

Thực lực hai người này rất không tồi, sức mạnh khủng của Ezart đối  với Huyền Nhật không có trợ giúp gì, nhưng thân hình quỷ quyệt của gã  con trai mặc trang phục Trung Quốc đó lại rất có giúp ích cho Huyền Nhật  cải tiến phương thức né tránh.

Cao thủ so chiêu, ngay cái chớp mắt lúc đó, phần eo của gã con trai  trang phục Trung Quốc xoay chuyển một tư thế không tưởng một cách kỳ dị  tránh nắm đấm của Ezart, hơn nữa thu hẹp khoảng cách với đối phương, hai  cây tam xoa tiễn cứ như thế xuyên vào bên trong áo giáp, đâm vào cổ  họng Ezart rồi xuyên ra sau gáy.

Nhưng Ezart dù bị đâm thủng cổ họng lại vẫn còn dùng hai tay ghì chặt  phần eo gầy của đối thủ, người sau đương nhiên cũng thoát không ra,  đành phải rút mạnh tam xoa tiễn ra. máu phun tán loạn, Ezart vẫn phải  thả đối thủ mình ra, chầm chậm bị hệ thống áp chế.

"Mi đúng là chưa từ bỏ ý định, đã thua rồi mà lại vẫn còn muốn ghì ta." Gã con trai mặc trang phục Trung Quốc lạnh lùng nói.

Ezart giương mắt nhìn hắn, trong mắt vẫn còn ý chí chiến đấu mãnh liệt muốn đánh lại lần nữa.

"Muốn đánh, để khóa thực tiễn lần sau đi." Gã trang phục Trung Quốc  không kiên nhẫn xoay qua, nhìn vào khoảng không của khu vực tan hoang la  lớn: "Nhìn đủ chưa?"

Huyền Nhật cau mày, tưởng rằng mình sẽ không bị phát hiện mới đúng,  không lẽ có chỗ nào sơ sót? Dù sao đi nữa, tóm lại Huyền Nhật cũng không  có ý định trốn tránh, trực tiếp chiến đấu vẫn là cách duy nhất để mạnh  mẽ hơn.

"Đừng cho rằng ta không để ý, bọn mi thừa dịp ta với Ezart trong lúc  đánh nhau, bắn lén ở phía sau!" Thần sắc của gã con trai mặc trang phục  Trung Quốc đầy khinh bỉ.

Huyền Nhật ngừng lại, lúc này nó mới hiểu, thì ra gã mặc trang phục  Trung Quốc không phải đang nói nó, sau khi thoáng suy nghĩ, nó vẫn kiềm  chế bản thân lại, ý định chờ gã mặc trang phục Trung Quốc giải quyết  xong mọi chuyện, rồi mới ra đánh cho đã...

Nhưng xảy ra chuyện kỳ quái, sau khi gã con trai mặc trang phục Trung  Quốc la như thế tất cả những tên ẩn nấp xung quanh sợ đến đứng tim, vội  vàng chạy, tạm thời bất luận bọn chúng có phải là người bắn lén hay  không, ai biết tên đó là ai? Tốt nhất đừng tự mình làm vật chết thay...

Huyền Nhật cảm giác xung quanh có mấy người đang đuổi theo những tên  ẩn nấp, thực lực của những người đó tốt hơn so với đám người mới gặp hồi  nãy, trong một thoáng liền giải quyết xong tất cả mười mấy tên chạy  trốn xung quanh.

Ba người về tới bên cạnh gã con trai mặc trang phục Trung Quốc với  dáng vẻ tôn kính, nhìn thôi cũng đủ biết ba người này là cấp dưới hay  tay sai của gã con trai mặc trang phục Trung Quốc này, trong đó là một  tên con trai tay cầm súng đôi, một cô gái xinh đẹp băng giá nhưng lại  trang bị móng vuốt dài, còn có một tên con trai xấu xí thấp bé không rõ  khả năng.

"Tất cả đều đã giải quyết?" Gã con trai mặc trang phục Trung Quốc lạnh lùng hỏi.

"Còn một tên chưa tìm được." Cô gái nhìn gã con trai mặc trang  phục Tung Quốc, băng giá trong mắt có dấu hiệu tan chảy.

"Vẫn còn một tên?" Gã con trai mặc trang phục Trung Quốc tỏ vẻ không hài lòng.

Ba người cấp dưới tỏ ra có chút sợ hãi, chỉ là bọn họ thật sự không tìm được tên còn lại ở đâu.

Đột nhiên, ánh mắt gã con trai mặc đồ Trung Quốc lóe lên tia khác lạ,  hắn quay đầu về phía bức tường đổ nát nhìn qua, nghi ngờ nhìn cái bóng  râm, hay chỉ là ảo giác? Hắn có chút không chắc chắn, không cảm giác ra  hơi người, hơn nữa, khi hắn đột ngột nhìn qua, nếu như có người ẩn nấp,  ít nhất phải có động tĩnh.

Nhìn chăm chú một hồi, không nhìn ra bất cứ cái gì bất thường, gã con  trai mặc trang phục Trung Quốc chầm chậm quay lại, chỉ cho là mình  tưởng tượng, lớp tham gia khóa thực tiễn hôm nay, không có nghe nói gì  về bất cứ cao thủ nào có thể tránh khỏi cảm giác của mình.

Huyền Nhật im lặng nhìn tên con trai mặc trang phục Trung Quốc, sau  khi hắn quay đi, nó đột nhiên nhảy ra, liền đốn ngã tên con trai cầm  súng đôi, đồng thời đá người đẹp băng giá một phát sang bên cạnh, rồi  xoay người lại, một cú đấm đánh văng tên lùn.

Gã con trai mặc trang phục Trung Quốc mặc dù bất ngờ, nhưng hắn không  hổ là người đã trải qua huấn luyện võ thuật chuyên nghiệp, và là cao  thủ đánh bại Ezart, song tiễn trên tay theo phản xạ chống đỡ, trong  không trung vang lên tiếng leng keng sắc bén, tam xoa tiễn cùng với dao  găm không ngừng chạm vào nhau, tốc độ nhanh chóng khiến cho đôi bên đang  tấn công đều cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Huyền Nhật rất là kinh ngạc, mặc dù đây không phải là tốc độ nhanh  nhất của nó, nhưng cũng phải vượt xa tốc độ tấn công với suy nghĩ của  con người mới đúng, không nghĩ đến lại có người có thể theo kịp nó.

Gã con trai trang phục trung Quốc bị kẹt trong đống rắc rối, thoạt  nhìn dường như hắn có lợi thế khi có song tiễn, nhưng thật ra, song tiễn  lại cần phải cần nhiều sự phối hợp với suy nghĩ... nhưng hiện tại tốc độ  tấn công với phòng thủ hai bên căn bản không để cho hắn kịp suy nghĩ cái  gì, hoàn toàn là dựa vào năng lực phản xạ để tiến hành công thủ, như  vậy rốt cuộc có thể chống giữ được bao lâu? Sắc mặt của gã con trai mặc  trang phục Trung Quốc thực tại nhìn không tốt chút nào.

Người này rất mạnh, cực kỳ mạnh, hắn đã tới cực hạn, nhưng đối phương  dường như vẫn còn thừa lực... Việc này gã con trai mặc trang phục Trung  quốc không cần phải suy nghĩ cũng biết.

"Ngươi là ai?" gã con trai mặc trang phục Trung quốc không nhịn được  hỏi, mà kết quả của phân tâm chính là cách tay của hắn bị rạch một đường  dài.

"Huyền Nhật."

Nếu là khi xưa, Huyền Nhật sẽ không phân tâm trong chiến đấu, để làm  chuyện nhàm chán như lên tiếng trả lời cho đối phương tên của mình,  nhưng hiện tại, Huyền Nhật không phải là một cỗ máy chiến đấu vô cảm, nó  vẫn là Nhật Hướng Dạ, mà Nhật Hướng Dạ cho rằng nếu đối phương đã hỏi  thì mình cũng thừa sức trả lời, vậy thì trả lời một chút thì có làm sao?  Hơn nữa ca ca để cho mình chọn quyết định theo hướng tình cảm, cho nên  Huyền Nhật vẫn trả lời.

"Tên của ngươi?" Huyền Nhật thậm chí còn có chút tò mò về tên của đối phương.

"Bạch Liên Tinh!"

Bạch Liên Tinh gần như là cắn răng trả lời, động tác vì vết thương mà  trở nên chậm, điều này khiến cho hoàn cảnh của hắn càng thêm khó coi. Chết  tiệt! Đối phương làm sao có thể thực hiện tấn công một cách phức tạp  như thế chỉ với một con dao găm không chút nào đặc biệt?

Mặc dù Huyền Nhật biết, chỉ cần mình đánh bằng tốc độ nhanh nhất,  người trước mắt sẽ nhanh chóng bị đánh bại, nhưng nó cũng không gấp gáp  làm như thế, thân ảnh như rắn của Bạch Liên Tinh rất có giá trị tham  khảo, Huyền Nhật rất thích thú xem xét, nó thậm chí thả chậm tốc dộ một  ít, để khỏi thắng quá nhanh.

Đối phương hình như thả chậm tốc độ? Mặc dù cảm giác có chút  kỳ quái, nhưng Bạch Liên Tinh cũng không nghĩ nhiều, chỉ gia tăng tần  suất tấn công, thân ảnh của hắn khi thì đình trệ khi thì như một con rắn  mãnh liệt công kích, nếu đối thủ không phải là nửa người máy mạnh mẽ  Huyền Nhật, sợ rằng người bình thường cũng sớm ăn không tiêu rồi.

Đây cũng là lý do Ezart coi Bạch Liên Tinh là đối thủ lớn nhất, hơn  nữa còn không thể thắng. Dù Ezart trời sinh sức lực khủng, hơn nữa còn  đặc biệt rèn luyện bản thân, khiến cho gần như không thể đánh bại, đây  cũng là một trong những nguyên nhân mọi người trong học viện Yelan sợ  hắn như thế, nhưng hết lần này tới lần khác gặp Bạch Liên Tinh, một tên  quái thai khác, tên có thân thủ như con rắn, liền bó tay.

Huyền Nhật giống như hạn hán gặp mưa, tại phòng thí nghiệm, mặc dù có  đủ loại máy chiến đấu ảo, nhưng dù sao cùng là lấy người bình thường  làm đối tượng giả lập, nào có thân thủ đặc thù như thế này để đối chiến,  đối với thiết kế cơ bản là không ngừng trở nên mạnh mẽ của Huyền Nhật  mà nói, đương nhiên là muốn cố gắng ghi nhận dữ liệu chiến đấu.

Nhưng Huyền Nhật không biết chính là, khi nó đang ghi nhận người khác  thì thật ra cách chiến đấu của mình cũng bị người khác xem rồi, bên  ngoài khu vực chiến đấu ảo của học viện Yelan, có một cái màn hình thật  lớn, phía trước màn hình là một quảng trường thông thoáng, có thể cho  người bên ngoài quan sát cuộc chiến, khi mới bắt đầu nó được chia thành  nhiều màn hình nhỏ, hiển thị mỗi cá nhân bên trong.

Tùy số người chết càng lúc càng nhiều, sự phân chia của màn hình càng  lúc càng ít, đương nhiên hình ảnh mỗi cái cũng càng lúc càng lớn, lúc  này mới là cảnh tượng tốt để nhìn, mỗi học sinh bên ngoài đều say sưa  theo dõi trận đấu, một số thuần túy xem để giải trí, một số muốn lợi  dụng quan sát chiến đấu của người khác để cho mình trở nên mạnh mẽ,  đương nhiên số đến để ủng hộ cho người mình ngưỡng mộ cũng không ít.

Mà hiện tại, bên trong chỉ còn lại có một trận chiến đấu, mặc dù ba  gã đi theo Bạch Liên Tinh còn có hai người chưa chết, nhưng cũng không  dám hấp tấp cử động, hai người bọn họ đều nhận thức rằng khi Bạch Liên  Tinh đang đánh thì ghét nhất có người quấy nhiễu, cho nên hiện tại trên  màn hình không hề chia ra, chỉ tập trung hoàn toàn vào cuộc chiến của  hai chàng trai.

Mọi người đều chết lặng, dán hai mắt vào trận chiến trên màn hình,  cảnh tượng này rất hiếm thấy, mọi khi ở quảng trường trước màn hình  thường là tám nhảm, phân tích chiến đấu, reo hò cổ vũ cho người mình  ngưỡng mộ, tóm lại là ồn ào như cái chợ, nhưng bây giờ là một mảnh yên  tĩnh.

"Bạch Liên Tinh gặp đối thủ rồi? Người luôn luôn vô địch đã gặp đối thủ?" Hồi lâu sau mới có người tự lẩm bẩm một câu.

"Hắn hình như đang ở thế bất lợi?" Người nào đó tự hỏi với vẻ kinh ngạc.

"Huyền Nhật này rốt cuộc là ai? Thật nhanh, còn nhanh hơn động tác của Bạch Liên Tinh... Làm thế nào nhanh như vậy?"

Sau khi có người hỏi như thế, mọi người nhìn nhau, xung quanh bắt đầu  rối rít hỏi: "Có phải là của ban các cậu không?", "Hay là mời người  thân bên ngoài tham gia chiến đấu?", "Có ai nhận ra Huyền Nhật không?"

Mặc dù hiện trường bùng nổ như một cái nồi đun sôi quá lâu, nhưng  Ezart vẫn hoàn toàn không bị ảnh hưởng, ban đầu chỉ biết Huyền Nhật rất  mạnh, cho nên đi theo sau nó, nhưng nửa đường đột nhiên gặp Bạch Liên  Tinh, hai người so đấu với nhau như bình thường, rồi hắn cũng vẫn thua  như bình thường...

Chỉ là hiện tại hắn không hề thất vọng, vì trong học viện xuất hiện  một người mạnh khác, người mạnh mẽ hơn so với Bạch Liên Tinh! Đúng vậy!  Ezart sớm đã nhìn ra, thực lực của Huyền Nhật so với Bạch Liên Tinh  mạnh... không, là vượt xa Bạch Liên Tinh!

"Bạch Liên Tinh thua chắc rồi."

Ezart nói một câu, mà nói cũng kì quảng trường ồn ào như vậy, lời nói  của hắn lại như một tiếng chuông lớn, khiến cho mọi người chú ý, một  làn sóng trầm mặc bắt đầu từ Ezart lan tràn ra ngoài.

Lúc này, như thể nghiệm chứng lời của Ezart, Huyền Nhật bắt đầu tấn  công mạnh, Bạch Liên Tinh sớm đã không còn sức lực, cánh tay lại bị  thương nhiều hơn, mấy cuộc đụng độ, tam xoa tiễn bị đánh văng, theo  hướng khác nhau cắm vào trong đất và bức tường đổ nát, cắm cho đến chỉ  còn lại chuôi.

Trên màn hình, Bạch Liên Tinh đại khái cũng biết sớm muộn gì mình  cũng sẽ thua, hắn không kinh ngạc lắm, cũng không vùng vẫy nữa, ngược  lại mỉm cười có chút âm trầm, nói: "Huyền Nhật, ta sẽ ghi nhớ ngươi."

Một nhát dao găm cắm vào dưới nụ cười của Bạch Liên Tinh, máu từ cổ họng phun ra rực rỡ.

"Uh, Bạch Liên Tinh, ta cũng sẽ ghi nhớ ngươi." Huyền Nhật thuần túy  chỉ là nói sự thật, nó sẽ đem cả tên Bạch Liên Tinh này lẫn cả chiêu  thức võ công của hắn thành lập một tài liệu bên trong chip.

Bạch Liên Tinh cười có chút kỳ quặc, nhưng lại hình như bởi vậy mà thỏa mãn, hắn chầm chậm ngã xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro