Chương 6: 【Tell me what you are】
"Ta rốt cuộc nên mua đồ ăn Nhật Bản hay là Hy Lạp đây?"
"Hiện tại đây hình như không phải là vấn đề quan trọng, Nhật Hoàng."
"Oh?" Nhật Hướng Viêm xem xét cái thực đơn dài trên tay, không biết đệ đệ bữa tối thích ăn cái gì hơn? "Vấn đề quan trọng nhất bây giờ là cái gì? Bill?"
Một thư ký khuôn mặt nghiêm chỉnh nhìn lướt qua lịch làm việc, ngữ điệu bình thản báo cáo: "Nhật Hoàng, tên của tôi là Kyle, vấn đề quan trọng nhất hiện tại là hồi ứng lại yêu cầu của kẻ khủng bố, mặc dù vụ nổ không thể ảnh hưởng đến gian phòng làm việc đặc biệt này, nhưng sẽ có rất nhiều nhân viên thương vong, sợ rằng công ty sẽ vì vậy mà ngưng trệ, cùng với tổn thương danh tiếng nghiêm trọng."
"Oh? Đây chẳng phải là việc của nhân viên bảo an à?" Nhật Hướng Viêm nhướn mày, hơi mất hứng hỏi: "Nhân viên bảo vệ rốt cuộc đang làm cái gì? Đầu tiên là nhốt ta ở đây, khiến ta không về được nhà, bây giờ lại không thể xử lý vấn đề sao? Gọi tổng trưởng bảo an tối cao tới đây gặp ta!"
"Tổng trưởng bảo an tối cao vừa mới vì nhấn công tắc đóng khẩn cấp của phòng làm việc, bị kẻ khủng bố bắn chết tại chỗ, sợ rằng không thể tới gặp ngài." Kyle bình tĩnh nói khi gõ chữ "Tìm tổng trưởng bảo an mới" trong phần công việc trên ipad của mình.
"Oh?" Hai mắt của Nhật Hướng Viêm vẫn không rời khỏi thực đơn, chỉ là đột nhiên nhớ tới cái gì đó tiện thể nhắc một tiếng: "Đừng quên cấp tiền bồi thường cho gia đình cái tổng trưởng đó và công khai chuyện này, đừng để cho mấy phương tiện truyền thông đồn bậy, nói ta là cái đồ quỷ hút máu vô huyết vô lệ gì gì đó."
Kyle tạm dừng đánh chữ, ánh mắt lộ vẻ kì quái nhìn về phía Nhật Hướng Viêm, Nhật Hoàng máu lạnh vô tình... Cái này mọi người đã sớm biết, thân là tổng thư ký trưởng của Nhật Hoàng, Kyle hoàn toàn có thể nghiệm chứng điểm này, Nhật Hoàng đúng là máu lạnh vô tình, mất đi một nhân viên đối với Nhật Hoàng mà nói, chỉ là một công tác bị ngưng trệ, mà không phải là tính mạng của người này.
Nhưng mọi người vẫn cam lòng vì Nhật Hoàng quên mình, chỉ vì vài điểm, tiền lương, tiền thưởng hào phóng, chế độ phúc lợi toàn diện, chế độ thưởng phạt công bằng của Nhật Hoàng, tên tổng trưởng vừa rồi chán sống mà ấn công tắc đóng khẩn cấp lúc nãy có lẽ cũng biết, cho dù mình chết rồi, tiền bồi thường cũng đủ làm cho người nhà mình ăn ngon đến mấy đời, đặc biệt là bảo vệ tính mạng của Nhật Hoàng... Kyle tính toán, tiền bồi thường ít nhất cũng phải mấy tỷ.
"Kyle?" Nhật Hướng Viêm hơi chút không kiên nhẫn hỏi khi không thấy hồi ứng của thư ký.
"Dạ, biết rồi." Biết mình bị xuất thần, Kyle vội vã trả lời, chỉ là vẫn cảm thấy kỳ quái, Nhật Hoàng chưa bao giờ quan tâm đến thanh danh của mình, cho dù biết mình bị nói thành quỷ hút máu vô huyết vô lệ, hắn cũng không hề có ý làm sáng tỏ, vì sao bây giờ lại...?
Mm, đệ đệ nhất định sẽ nghe rất nhiều tin đồn bên ngoài, ta thế nhưng không thể làm gương xấu cho em trai rồi, Nhật Hướng Viêm nghiêm chỉnh nghĩ sau này phải cố gắng xây dựng hình tượng người tốt mới được.
Lực chú ý của Kyle bị báo cáo mới trên ipad thu hút, sau khi nhìn chăm chú một lúc rồi hắn thở dài, xem ra hôm nay không chết mấy ngàn người sẽ không xong việc rồi, Kyle cảm thấy đồng cảm với những người này, báo cáo: "Nhật Hoàng, bọn khủng bố chỉ cho một giờ, sau một giờ, nếu ngài không ra, sẽ phá hủy toàn bộ tòa nhà."
"Thế à?"
Nhật Hướng Viêm nhíu mày, vừa mới hạ quyết tâm làm một tấm gương tốt, bây giờ vấn đề khó khăn liền tới rồi, theo lý mà nói, hắn nên mặc kệ chuyện đó, cứ đứng trong gian phòng làm việc có kiến tạo đặc biệt này, dù là nổ lớn cũng sẽ không thương hại gì đến hắn, huống chi nếu hắn thực sự chết, khiến cho khủng hoảng tài chính toàn cầu mới là tai hại chết người chân chính...
Nhưng mạng sống của hàng ngàn người lại cấp bách ngay trước mắt, Nhật Hướng Viêm không khỏi xoa xoa huyệt thái dương, nói: "Được rồi, ta sẽ đi ra ngoài."
Quả nhiên, hắn chỉ quan tâm tính mạng của mình... Kyle ngẩn người, khoan đã, Nhật Hoàng vừa mới nói cái gì? Hắn vội vàng lắp bắp xác nhận: "Xin lỗi, Nhật Hoàng, xin hỏi quyết định vừa rồi của ngài là cái gì?"
Nhật Hướng Viêm nhướn mày: "Ta nói, ta sẽ đi ra ngoài."
Kyle há hốc miệng, mặc dù hắn đối với sự lạnh lùng của Nhật Hoàng có chút chỉ trích, nhưng cũng không thực sự muốn Nhật Hoàng đi ra ngoài, nếu Nhật Hoàng thiệt mạng... Đừng có giỡn, toàn bộ nền kinh tế sẽ bị nghiêng trời lệch đất, phạm vi ảnh hưởng mới thật là chết người.
"Không được, Nhật Hoàng, ngài không thể đi ra! Rất nguy hiểm! Một khi ngài xảy ra chuyện, toàn bộ nền kinh tế sẽ bị đóng băng!" Kyle vội vàng đứng lên, lớn tiếng kháng nghị.
Nhật Hướng Viêm lại đã đứng lên, vẫy vẫy tay nói: "Đừng lo lắng, cùng lắm chỉ là mấy tên khủng bố thôi mà, bọn chúng muốn bao nhiêu tiền, thì cấp bấy nhiêu là được, bọn chúng chính là do kẻ thù của ta mướn tới, ta chắc rằng có thể xuất ra gấp mười lần giá tiền, khiến bọn chúng thay đổi chủ ý."
"Nhưng, nhưng là..." Kyle vẫn cảm thấy không rất yên tâm.
"Kyle..." Nhật Hướng Viêm đột nhiên quay đầu hỏi: "Ngươi có em trai không?"
"Ơ? Không có..." Kyle trợn mắt nhìn, Nhật Hoàng hôm nay hình như có gì đó không giống lắm? Chẳng những hành vi không giống, đã vậy lại còn hỏi hắn có em trai không, chuyện không quan trọng như thế.
"Đôi khi, vì em trai, người anh không thể không làm chút chuyện dại dột." Nhật Hướng Viêm cười cười: "Cậu cứ đợi ở đây đi, khi ta không có ở đây, liên minh Thái Dương sẽ dựa vào ngươi để tiếp tục vận hành."
"Vâng." Kyle lần đầu tiên thấy cảm động, đây là lãnh tụ của liên minh Thái Dương, lãnh tụ của hắn.
Nhật Hướng Viêm ấn nút mở phòng làm việc, chậm rãi đi ra...
Trên đường phố, một chiếc xe hovercraft¹ phóng qua rất nhanh, luồn lách vượt qua nhiều chiếc xe khác, mục tiêu của người lái xe là tòa nhà chọc trời gần đó, trên thực tế, vốn là tòa nhà cao nhất châu Á, một trong năm trụ sở của liên minh Thái Dương.
Người lái xe dừng lại khi chưa tơi gần tòa nhà, có quá nhiều thường dân và phương tiện truyền thông vây quanh, nếu như nó xông vào tòa nhà trước các phương tiện truyền thông, sợ rằng bọn khủng bố sẽ biết ngay, ngay cả tên cướp ngu xuẩn nhất cũng biết lợi dụng phương tiện truyền thông để theo dõi tình huống và cảnh sát bên ngoài.
"A! Trời đất! Huyền Nhật, anh cháu là cái thằng ngu, lại có thể đi ra khỏi phòng làm việc rồi, hãy đến đó mau lên, bọn chúng hình như định từ nóc nhà mang anh cháu đi."
Giọng nói hổn hển của An Đặc Khiết từ tai nghe truyền ra, cái này là hắn cố ý chuẩn bị cho Huyền Nhật, An Đặc Khiết phụ trách quan sát tình hình hiện tại và thông báo cho Huyền Nhật, để Huyền Nhật có thể tùy theo tình hình mà đưa ra phán đoán tốt nhất.
Huyền Nhật thoáng quan sát một chút xung quanh, vì tòa nhà này là cao nhất trong số các kiến trúc xung quanh, không thể lợi dụng kiến trúc khác để leo lên đỉnh tòa nhà, đây là phán đoán của nó, đã như thế, vậy phải dùng phương pháp khác!
Huyền Nhật chuyển hướng xe của mình dừng bên cạnh tòa nhà có độ cao gần với mục tiêu của mình, nhanh chóng tiến vào, lên thang máy, thang máy không thể lên tới tầng thượng, nhưng cách một hai tầng cũng không ảnh hưởng đến dự định của Huyền Nhật.
"Xin hỏi ngài có đặt chỗ trước không?"
Người phục vụ chu đáo đến gần, ở đây là một nhà hàng cao cấp, mặc dù người khách trước mắt ăn mặc hết sức kỳ dị, một cái áo sát người cùng với quần dài, ống quần nhét vào bên trong giầy bốt, hơn nữa còn đeo kính che mắt không thích hợp trong nhà. Tuy nhiên người phục vụ mắt vẫn liếc thấy, quần áo trên người vị khách này mặc dù thoạt nhìn tùy tiện, nhưng nhìn kỹ, lại có thể phát hiện được làm rất tinh tế, tất cả vật liệu đều là thượng đẳng nhất, giày còn là hàng thủ công từ một thương hiệu nổi tiếng.
"Có cửa sổ lớn nào mà có thể nhìn thấy tòa nhà cao nhất bên cạnh không?"Huyền Nhật hỏi.
Người phục vụ tưởng rằng Huyền Nhật muốn chỗ ngồi ở cửa sổ, cung kính trả lời: "Đương nhiên có, xin mời bên này."
Người phục vụ dẫn Huyền Nhật tới trước một cửa sổ dài chạm đất, phía trước cửa sổ bày một cái bàn vuông đơn giản, người phục vụ tư thế ưu nhã kéo ghế cho Huyền Nhật, nhưng người sau lại hoàn toàn không có ý định ngồi xuống, nụ cười của người phục vụ cứng lại, không rõ vị khách này rốt cục muốn làm cái gì.
Huyền Nhật nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ở đây đúng là vị trí tốt, độ cao của tòa nhà này đủ cao, đồng thời vị trí cũng vừa vặn ngược hướng với mặt trời, bóng tối có thể che khuất thân ảnh của nó, không bị dân chúng phía dưới chú ý tới.
Cánh thép, khởi động!
Chất thép đặc biệt có tính dẻo trong nháy mắt từ trong bộ xương của Huyền Nhật điều ra, ở sau lưng tạo ra khung cánh, hai tấm thép hình lông vũ từ trong áo xuyên ra, như một con chim nhỏ nhanh chóng trải cánh, hai phiến lông vũ thép không ngừng mọc ra, cùng lắm không tới một phút, đôi cánh thép thật lớn dài khoảng 6 thước xuất hiện sau lưng Huyền Nhật.
"Thiên, thiên... thiên sứ!" Người phục vụ kinh ngạc lùi lại và vấp ngã xuống đất, sững sờ nhìn người khách có đôi cánh dài.
Huyền Nhật quay lại, nụ cười vô cảm: "Sai rồi, là ác ma."
Người phục vụ ngơ ngác nhìn đôi cánh đó, lúc này mới phát hiện, những lông vũ mềm mại trên cánh, lại trở thành sắc như dao cạo, thật sự là... ác ma sao?
Huyền Nhật lao tới phía cửa sổ, đập vỡ kính... Người phục vụ và những người khác vội vã tiến tới xem...
Ác ma đang bay dưới bầu trời xanh nhạt bằng một tư thế vô cùng mỹ lệ.
"Nghĩa là... các ngươi thật sự không chấp nhận đề nghị của ta sao?"
Nhật Hướng Viêm trong lòng có chút nhạ dị, nhưng biểu hiện ra vẫn là nhàn nhã tự tại, không nghĩ tới mấy người này lại hoàn toàn không động lòng, mặc kệ Nhật Hướng Viêm đưa ra điều kiện tốt thế nào, lợi dụng đủ loại cách để làm suy yếu mối quan hệ của bọn chúng và chủ thuê phía sau, tất cả đều là vô ích, điều này làm cho Nhật Hướng Viêm vô cùng kinh ngạc.
Phải biết rằng, Nhật Hướng Viêm tuy trẻ tuổi nhưng là người đã tung hoành trên thương trường, đàm phán, hiệp nghị, bịa chuyện ly gián có thể nói là chuyện trọng yếu của cuộc sống hắn, cho dù là người lão luyện trong thương trường cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn, những kẻ khủng bố nho nhỏ này ý chí lại kiên định như vậy?
"Đi!" Mấy tên khủng bố thô lỗ kéo Nhật Hướng Viêm.
"Đừng chạm vào ta!" Nhật Hướng Viêm giận dữ gầm lên một tiếng, uy thế của Nhật Hoàng phát tán ra, hắn cười lạnh một tiếng: "Các ngươi không có tư cách chạm vào ta, chính ta sẽ tự đi."
Một phát vùng ra khỏi tay của tên khủng bố, lấy tư thái lãnh ngạo ưu nhã đi thẳng hướng trực thăng.
"Đó là cái gì?"
Một tên khủng bố trong đó có chút hoài nghi nhìn sinh vật trong không trung, hình như là chim... nhưng lại quá lớn, rốt cuộc là cái thứ gì?
Không cần chờ hắn nghĩ ra, cái thứ đang bay tại không trung đã thu hồi cánh, rồi thẳng tắp từ không trung hạ xuống, rơi một cách nặng nề lên mặt đất, để lại hai dấu chân sâu cùng với vết nứt kéo dài, nó rơi ngay phía trước Nhật Hướng Viêm.
Nhật Hướng Viêm có chút ngạc nhiên, quay đầu nhìn cái thứ từ trên rơi xuống tòa nhà cao nhất này... là người? Hắn chớp mắt, bóng lưng này hình như hơi quen thuộc?
Bọn khủng bố nhất thời ngây ngẩn cả người, làm sao lại có một người từ bầu trời rớt xuống?
"Mi là ai? Tránh xa khỏi người đó!" Tên khủng bố la lên, khẩu súng hạng nặng đã giơ lên.
Mấy tên khủng bố khác thấy tình trạng đó, cũng vội vàng giơ vũ khí.
"Lên trực thăng." Huyền Nhật lặng lẽ nói với Nhật Hướng Viêm.
"A..." Dạ!? Nhật Hướng Viêm vội vàng thu hồi chữ Dạ, hắn đã nhận ra em trai của mình, a Dạ làm sao lại ở đây? Trời ơi, đừng nói nó không biết ở đây rất nguy hiểm chứ?
"Nhanh lên!" Huyền Nhật hơi quay đầu gầm lên.
Nhật Hướng Viêm nhíu mày, vẫn theo lời nó nói đi lên trực thăng, nhưng đây chẳng phải là trực thăng của bọn khủng bố sao?
Bọn khủng bố đại khái cũng nghĩ như vậy, đó là trực thăng của mình, cho nên cũng không ngăn cản Nhật Hướng Viêm leo lên, chỉ là sau khi Nhật Hướng Viêm leo lên, Huyền Nhật đóng sầm cửa trực thăng lại, thậm chí phá hủy khóa cửa, rồi thuận tay rút súng từ túi ra bắn chết tên phi công bằng một phát súng, để hắn khỏi cất cánh trực thăng bay đi.
Hiện tại, cuộc biểu diễn chỉ mới bắt đầu, Huyền Nhật để cho anh trai leo lên trực thăng, bởi vì cái trực thăng này có tác dụng chống đạn và có thể bảo vệ anh trai khỏi đạn lạc, cho nên nó mới để hắn đi vào, nó cũng phá hủy khóa cửa vì sợ kẻ bắt cóc thừa dịp đi tới bắt giữ Nhật Hướng Viêm, mặt khác cũng là bởi vì...
A Dạ!? Nhật Hướng Viêm liều mình đập vào kính chống đạn của trực thăng và cố sức kéo cửa, nhưng cửa đã sớm bị Huyền Nhật khóa chặt, hoàn toàn không thể mở.
Vì tránh cho ca ca đòi xông ra bảo vệ nó... Huyền Nhật trong lòng thầm cười.
Bỏ đi Nhật Hướng Viêm, hiện tại trên đỉnh tòa nhà chỉ còn lại hai mươi mấy tên khủng bố cầm súng cùng với Huyền Nhật, sau khi Huyền Nhật nổ súng giết tên phi công điều khiển trực thăng, bọn chúng đều phát hỏa, đã vậy lại thấy con tin phải mang đi đã ở nơi an toàn, bọn khủng bố cũng không còn e dè, tên cơ bắp cầm theo khẩu súng máy hạng nặng ở gần nhất vừa điên cuồng hét lên vừa rải đạn về phía Huyền Nhật.
Huyền Nhật lộ ra nụ cười lãnh đạm, nhanh chóng tránh ra, mặt đất đầy lỗ đạn, nhưng lại không có một phát nào trúng Huyền Nhật.
Huyền Nhật biết, muốn lấy một mà chọi nhiều địch thủ, trọng yếu nhất chính là lợi dụng "hỗn loạn", nó nhanh chóng tiến vào trong đám khủng bố, mấy tên nổ súng theo phản xạ, nhưng lại không bắn trúng Huyền Nhật, mà nhầm phải đồng bọn, chẳng bao lâu vài tên đã nằm rên rỉ trên mặt đất.
"Dừng lại! Dừng lại!" Một tên khủng bố nào đó thấy tình huống không phù hợp, lập tức la lên.
Bọn khủng bố thấy tổn hại đến đồng bọn, cũng vội vàng dừng tay, đáng tiếc Huyền Nhật nào cho bọn chúng thời gian suy nghĩ, móng tay thép lập tức dài ra, xoẹt xoẹt mấy tiếng, vài tên còn chưa kịp rên rỉ đã vô thanh vô tức mà ngã xuống đất không dậy nổi.
Bọn chúng đều bị sốc, một số lại nổ súng, chỉ thấy Huyền Nhật trốn đằng sau một trong số chúng, làm cho hắn đột nhiên biến thành bia đỡ đạn, khi bị bắn thành tổ ong, Huyền Nhật lại trốn đến phía sau người khác. Nếu thấy bọn khủng bố ngừng bắn, như vậy đổi lại Huyền Nhật tấn công, móng vuốt thép lóe lên trở thành cơn ác mộng của bọn khủng bố, một lát sau chỉ còn lại chừng mười tên.
Lúc này bọn khủng bố lần nữa dừng tay, Huyền Nhật lại nhấc móng tay mình lên, rạch về phía cổ họng nào đó, không ngờ vậy mà rơi vào khoảng không.
Từ sau khi ra khỏi phòng thí nghiệm đây là lần đầu tiên công kích thất thủ, nếu là trước kia vô tình cảm, Huyền Nhật nhất định sẽ không có phản ứng gì mà trực tiếp triển khai tấn công tiếp, nhưng lúc này khóa cảm xúc đã được mở ra, nó ngẩn người, nhân lúc đang sửng sốt như thế, tên khủng bố đã quay lại, nhanh chóng phất tay một cái, Huyền Nhật lại không kịp hoàn toàn né tránh, trên tay bị rạch một đường.
Huyền Nhật cũng không để ý tới vết thương trên cánh tay, nó nhìn chằm chằm tên tấn công nó, trên tay đối phương cầm một con dao cong, là đao lưỡi cong, bởi vì bề ngoài đao lưỡi cong cong uốn uốn như con rắn, có thể tạo ra vết thương lớn hơn so với đao thẳng bình thường.
Lúc này, trong số mười tên còn lại, có năm tên vứt súng, lấy ra các dạng vũ khí khác nhau, có tên là cầm hai thanh quyền kiếm mà kiếm khách cổ đại chuyên dùng, có tên vung chùy gai đặc biệt lớn, có tên cầm liên gia (vũ khí mà đầu chùy và cán chùy là dùng một sợi dây xích nối lại), một cái liềm với lưỡi dao tạo thành ba phần tư hình tròn và một cái rìu chiến hai đầu.
Giống như là một cuộc triển lãm vũ khí, Huyền Nhật hơi chút biến sắc, cảm thấy có gì đó không ổn, nhìn chung, bọn khủng bố hiện giờ cũng chỉ cầm súng, nhiều lắm là thêm một con dao găm hay gì đó, nhưng ở đây năm tên cầm theo những vũ khí mà chỉ có ở triển lãm mới thấy.
Hơn nữa nó cảm giác những người này có điều không giống với những tên khủng bố khác, nhưng khác làm sao Huyền Nhật cũng không nói được. Nhưng là mặc kệ trong lòng Huyền Nhật có bao nhiêu nghi hoặc, năm tên khủng bố đã vọt tới, đứng đầu là... tạm thời dùng vũ khí trên tay bọn chúng xưng hô đi, tên sử dụng rìu chiến hai đầu với cơ bắp cuồn cuộn, thoạt nhìn có mười phần uy hiếp.
Móng tay thép quá mảnh không thể ngăn vũ khí hạng nặng như thế, Huyền Nhật quyết định, tránh đi mũi nhọn, chọn cách đâm trực tiếp vào điểm yếu của đối thủ.
Rìu chiến hai đầu đập xuống, Huyền Nhật khéo léo xoay chân mình, chẳng những né được đòn đánh mà còn nhảy vào trước mặt tên cầm rìu, móng tay trí mạng sắp rạch đứt cổ họng của hắn... lưỡi liềm cong lại móc về hướng Huyền Nhật, Huyền Nhật đành phải vội vàng thu tay lại, lúc này, lại cảm giác được phía sau có nguy hiểm, vội vàng lách người, một nhát chùy gai gần như quẹt qua cánh tay Huyền Nhật.
Bị ba người vây đánh, mà Huyền Nhật cũng phát hiện kỹ thuật của ba người này không tầm thường, phối hợp cũng rất ăn ý, đối với mình rất bất lợi. Lui về sau mấy bước, nó định đổi lại súng để giải quyết, trước khi kịp rút súng thì, cảm thấy phía sau có sát khí lớn, theo phản xạ mà xoay trên chân mình, lúc này quyền kiếm đã gần như đâm ở ngực nó, Huyền Nhật trong chớp mắt dùng hai bàn tay bắt được lưỡi dao của quyền kiếm, sức lực mạnh mẽ của nó khiến cho tên quyền kiếm không thể động đậy.
Hai tay phải giữ vũ khí không thể chuyển động, nhưng cái này đối với Huyền Nhật mà nói, cũng không phải là vấn đề lớn, nó giơ chân phải lên đá một cái nặng nề về phía tên khủng bố, gần như đạp hắn văng bốn năm thước, người bình thường mà bị đá nặng như thế, hầu hết là phải lập tức hôn mê bất tỉnh.
Oái!
Cánh tay phải của Huyền Nhật đột nhiên bị trọng kích, lúc này, nó nhớ tới còn có một tên khủng bố sự dụng tấn công từ xa, sau khi liên gia đánh lén thành công, hắn tiến hành tấn công lần hai, nhưng lần này Huyền Nhật đã có phòng bị, sẽ không đời nào để cho hắn thực hiện được, nó vô cùng chuẩn xác bắt được dây xích của liên gia, đang định phản hồi quăng tên khủng bố đi.
Nhưng ba gã khủng bố khác lại đuổi tới, vung vũ khí trên tay, triển khai tấn công mãnh liệt, chỉ dựa vào móng thép mảnh trên tay thực không thể ngăn cản được những vũ khí hạng nặng này, mà dưới sự vây đánh của bốn gã này, cũng rất khó có thể lấy tốc độ để thắng, Huyền Nhật lần đầu tiên cảm thấy khó khăn.
Không, không đúng! Huyền Nhật đột nhiên cảm thấy không phù hợp, tại một học viện chiến đấu như Yelan, nó có thể dùng tốc độ mà đánh bại nhiều người như thế, không lý nào cảm thấy khó khăn khi dưới sự vây đánh của năm người này chứ?
Huyền Nhật vừa chống đỡ, mặt khác để cho chip trong não tiến hành phân tích, chỉ trong mấy cú đánh, chip đã phân tích ra, tốc độ với sức lực năm người này gần như là gấp ba người bình thường.
Sức mạnh thì không nói, dựa vào luyện tập, đúng là có thể tăng trưởng rất nhiều, nhưng tốc độ thì không phải đơn giản như thế, muốn tăng tốc độ của một người lên 50% thì còn được, nhưng nhanh gấp ba so với người bình thường... cái này gần như là trong một vạn người mới có một thiên tài, làm thế nào có thể một lần xuất hiện tới năm tên.
Nhưng tình hình trước mắt không để cho Huyền Nhật suy nghĩ nhiều, nó chỉ có thể ghi nhận lại nghi điểm, rồi tiếp tục đối kháng năm người này.
Không bao lâu, tên sát thủ mới bị đạp văng lại đứng lên, cùng gia nhập chiến cục, điều này làm cho hoàn cảnh của Huyền Nhật càng thêm bất lợi.
Mặc dù cũng gây thương tổn cho kẻ địch, nhưng trên người Huyền Nhật cũng dần dần xuất hiện vết thương, vết thương tệ nhất vẫn là cái ban đầu bị liên gia đánh trúng tay, cái này làm ảnh hưởng đến động tác tay phải của Huyền Nhật, đối với người sử dụng động tác tinh tế và tốc độ siêu phàm để ứng phó như Huyền Nhật, đây là vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
"Đệ đệ, đệ đệ..."
Nhật Hướng Viêm bị nhốt trong trực thăng thấy em trai bị thương, lập tức tìm khắp nơi, cuối cùng tìm được một bình chữa lửa nhỏ, hắn nhấc bình chữa lửa lên, liều mình đập vào kính chống đạn, tuy nhiên kính rất dày đập cũng không vỡ, Nhật Hướng Viêm vẫn không chịu bỏ cuộc, cố sức đập...
Ring ring...
Nhật Hướng Viêm ngẩn người, nhìn về phía điện thoại di động của mình, ban đầu không định để ý tiếng chuông, nhưng tiếng chuông này hình như là từ trong nhà, mà từ trong nhà gọi tới chỉ có thể là An Đặc Khiết, Nhật Hướng Viêm lặng đi một chút, vẫn trả lời điện thoại.
"Nhật Hướng Viêm?" Quả nhiên là giọng của An Đặc Khiết.
"Mi!" Nhật Hướng Viêm hổn hển rống lên: "Mi vì sao lại để a Dạ tới? Mi biết nó bị thương rồi không?"
"Ơ... tôi biết, nhưng đây không phải là trọng điểm, Huyền Nhật muốn tôi mang vũ khí của nó tới, tôi đã đến dưới tòa nhà rồi, nhưng bị cảnh sát dưới tòa nhà ngăn cản, ngài mau nghĩ cách, nếu không Huyền Nhật sẽ bị thương nặng hơn." An Đặc Khiết vội vàng giải thích.
Nhật Hướng Viêm vừa nghe, hơi suy nghĩ, lập tức điện thoại cho thư ký Kyle.
Chú thích:
1 hovercraft: xe đệm không khí, nói đơn giản hơn là xe chạy trên không.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro