Quyển 1: Bảo Hộ || 1-1: Mưa là nước mắt của người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: 【Rain is your tear】

Một người đàn ông đầu tóc trắng xám, nhìn ra được có chút tuổi, chỉ là diện mạo vẫn anh tuấn đang ngồi ở trước bàn làm việc lớn màu đen, phía dưới sắp mười mấy cái bàn, trên bàn đều có máy tính cùng một màu, trên tường xung quanh treo không ít báo biểu, bản hoạt động hàng năm và những báo cáo khác. Nhận ra được đây là một gian phòng hội nghị, mà vị trí của người đàn ông không còn nghi ngờ gì nữa chính là chỗ ngồi của người quan trọng nhất.

Chỉ là hiện tại ở đây trống không, vẻ mặt của người đàn ông cũng không giống người một nhà điều hành đang toan tính, ánh mắt hắn trống rỗng, như đang chờ đợi điều gì, mà lúc này, hai cánh cửa gỗ mun điêu khắc chầm chậm được mở ra. Cánh cửa này là người đàn ông cố ý tạo ra, nếu không trong thời đại công nghệ hiện đại này, cửa tự động vốn là chủ yếu, kể cả các gia đình bình thường cũng không cần phải động tay để mở cửa.

Cánh cửa này luôn là vật quý trọng của người đàn ông đó, nhưng lúc này, nó cứ chậm rãi mở ra, làm cho trái tim hắn như muốn nhảy lên cổ họng, thực tại hắn thà trước mắt là cửa tự động nhấn một cái là mở ra lập tức còn hơn so nhìn cánh cửa chậm chạp này, mặc dù biết rõ đằng sau là ai, nhưng vẫn hy vọng là mình sai.

Nhưng khi người nọ ưu nhã bước vào căn phòng, vẻ mặt trên khuôn mặt luôn vừa phải, không giận mà uy, nhưng lại không làm cho người khác cảm thấy khó chịu, khuôn mặt anh tuấn, thân hình thon dài, vĩnh viễn ưu nhã, Nhật Hướng Viêm giống như là mặt trời chói lọi, làm cho mọi người đều ái mộ mà sùng kính, nhất là khi chàng trai như mặt trời này bắt đầu tham dự sản nghiệp của cha mình, thương nghiệp Nhật thành, và cũng khuếch trương nó với tốc độ nhanh chóng, mọi người trong liên minh không khỏi phải tôn sùng hắn.

Chứng kiến người con trai chói lọi này, cho dù ở dưới tình huống đối đầu hiện tại, người đàn ông trước bàn làm việc vẫn không nhịn được nổi lên một niềm kiêu ngạo, đây chính là con trai của hắn, máu mủ của hắn, một Nhật Hoàng tự tay hắn dạy dỗ.

Nhiều năm tung hoành trên thương trường, lại có đứa con trai hoàn mỹ như vậy, người đàn ông này đã không còn cái gì để tiếc nuối, chỉ là bối rối hỏi: "Tại sao muốn giết ta? Con biết rằng con là con trai duy nhất của ta, mặc dù ta còn nắm một số cổ phần của liên minh Thái Dương, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ là của con."

"Con trai duy nhất của cha? Phải vậy không? Phải vậy không?" Người con trai ưu nhã chưa bao giờ từng tức tối như vậy, cơ thể run lên vì giận dữ, giận dữ đến mức ngay cả hai tròng mắt cũng nổi đầy gân máu.

"Oh, con đã biết?" Người đàn ông đã rõ, tạm thời bình tĩnh lại.

"Con đã biết? Cha, đây chính là ý nghĩ duy nhất của cha sao? Tại sao cha lại đối xử với nó tàn nhẫn như thế?" Người con trai nhất thời cảm thấy đau lòng.

Người đàn ông chỉ lạnh nhạt nói: "Nó hại chết mẹ của con, người mà ta cả đời yêu thương."

"Nói nhảm! Mẹ đúng là sinh khó mà chết, nhưng làm sao có thể trách nó?"

Người đàn ông không trả lời, chỉ là yên lặng nhìn Nhật Hướng Viêm, trong mắt không có một chút hối hận, điều này làm cho người sau vừa tức tối vừa bi thương, cha yêu mẹ sâu đậm, cho dù vợ đã chết nhiều năm, nhưng vẫn không hề phai nhạt, điều này làm cho bất cứ đứa con nào cũng phải tự hào, nhưng hôm nay, điều này lại làm tổn thương người khác.

Là cha hắn đã sai sao? Người con trai thật ra cũng rất khó trách ông.

Ông luôn đối xử rất tốt với Nhật Hướng Viêm, không năm nào quên sinh nhật hắn, chỉ cần hắn nói muốn cái gì, không lần nào là không được, mãi cho đến khi cái yêu cầu hắn đưa ra năm 18 tuổi.

"Con muốn em trai."

Đã 6 năm kể từ đó Nhật Hướng Viêm năm nào cũng bày tỏ nguyện vọng đó, nhưng khác với nguyện vọng của đứa trẻ bình thường muốn cha mẹ sinh thêm em trai, hắn thực ra có một đứa em trai, một đứa em trai nhìn rất đáng yêu, lúc còn nhỏ, hắn thường không nhịn được béo má em trai, cho đến khi đứa em tức giận kháng cự mới thôi, trong lòng hắn luôn khó hiểu, đứa em trai đáng yêu như vậy, tại sao cha lại ghét như thế?

Tại sao cha lại không hề quan đến sự tồn tại của đứa con này? Ánh mắt cha hắn mỗi khi thỉnh thoảng lướt qua em trai hắn, ánh mắt đó... lúc ấy Nhật Hướng Viêm cũng không rõ, ánh mắt khó chịu đó là sao, cho đến khi hắn lớn lên, hắn mới hiểu, đó là hận.

Bởi vì cha hoàn toàn không quan tâm, đứa em trai gần như là một tay Nhật Hướng Viêm nuôi nấng, mặc dù có bảo mẫu, nhưng cũng là chỉ vì tiền lương, trên phương diện tình cảm, chỉ có hắn người anh trai này yêu thương nó.

Như mọi đứa trẻ, lúc nhỏ đều sẽ không thích anh chị em mình tranh giành tình cảm của cha mẹ, nhưng tình huống của Nhật Hướng Viêm thì không giống, cha hắn hoàn toàn công khai ghét đứa nhỏ này, thậm chí còn không muốn Nhật Hướng Viêm đến thăm em, em trai giống như một thứ cấm kị, và không hề hiện diện trong bất cứ tấm ảnh gia đình nào.

Bảo mẫu biết cha hắn không thích đứa bé này, bà cũng không dám đem nó ra khỏi phòng, cứ như thế để cho Nhật Hướng Dạ ở căn phòng đó, căn gác xa nhất trong tòa thành, cha hắn rất thích đồ cổ, ngay cả tòa nhà cũng thiết kế như một lâu đài cổ.

Nhật Hướng Viêm đã không còn nhớ vì sao mình lại đi đến nơi xa như thế, chỉ nhớ rằng không ngừng đi theo tiếng khóc dẫn Nhật Hướng Viêm bước lên cầu thang, đẩy cánh cửa gỗ. Trong phòng vô cùng u ám, hắn tìm mãi không được công tắc mở đèn, mà tiếng khóc vẫn không ngừng, khi đó hắn sợ hãi vô cùng, đột nhiên cảm thấy ống quần hình như bị kéo lại, tiếng khóc nhất thời dừng lại.

Quá sợ hãi Nhật Hướng Viêm đá một phát vào cái thứ đang kéo hắn, tiếng khóc lại vang lên, hắn hoảng sợ đi thụt lùi lại đến khi lưng đập vào vách tường và cũng đập lên công tắc đèn, mọi thứ bừng sáng, một đứa bé đang khóc oa oa ở dưới đất, trên đầu còn có một cục sưng lớn.

Rõ ràng, thứ vừa kéo hắn chính là thằng nhỏ này, mà cục sưng trên trán nó chắc chắn là kiệt tác cú đá hồi nãy của hắn.

Nhật Hướng viêm sợ hãi vội vã tiến đến kiểm tra xem đứa bé có chuyện gì không, hắn biết rằng trẻ sơ sinh thường rất mong manh. Hắn mới xòe bàn tay đến trước mặt đứa bé, đứa bé này ngay lập tức ngưng khóc, mở to mắt vừa kêu a a khi bắt lấy tay hắn bằng hai bàn tay nhỏ bé của mình.

Bàn tay thật là nhỏ. Nhật Hướng Viêm mới 10 tuổi đã cảm thấy tay của cha thật là to, tay của mình thật là nhỏ, nhưng trước mặt đứa bé này tay của hắn lại lớn như thế.

Đứa bé bỗng chốc ngậm ngón tay cái của Nhật Hướng Viêm, mút từng chút từng chút.

Đói rồi sao? Nhưng cho dù có cố mút như thế nào cũng sẽ không có sữa. Nhật Hướng Viêm có chút dở khóc dở cười.

Nhật Hướng Viêm đành bất đắc dĩ nhìn khắp bốn phía tìm bình sữa, ba chân bốn cẳng bắt đầu pha sữa, liên tiếp thất bại vài lần, không phải sữa quá nóng thì cũng là không đủ bột, mỗi lần đều làm cho đứa bé khóc inh ỏi. Sau một hồi vất vả cuối cùng đã thành công, đứa bé cũng cực kỳ đói rồi, hai bàn tay nhỏ bé tóm lấy bình sữa, liều mạng mút lấy, mắt sưng đỏ vì khóc nhìn chằm chằm vào người đang ôm nó.

Cuối cùng sau hai bình sữa đứa bé mới thỏa mãn, nằm ở trong lòng Nhật Hướng Viêm, đôi mắt to chậm rãi khép lại, có vẻ sắp ngủ, hắn định mang đứa bé để lên giường, nhưng vừa rời tay, đứa bé liền khóc òa lên, hắn bất đắc dĩ, đành phải ghé vào bên giường, rồi hy sinh một cái ngón trỏ, để bàn tay của đứa bé nắm, đứa bé mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Đứa bé ngủ rồi, Nhật Hướng Viêm bắt đầu suy nghĩ, đứa bé này chắc hẳn là em trai của mình, là đứa em hại mẹ chết vì sinh khó, khiến cho papa thương tâm, hắn nên ghét đứa bé này mới phải.

Chỉ là khi hắn nhìn đứa bé đang an giấc, cảm thấy bàn tay nhỏ bé của nó nắm chặt ngón tay mình không buông, nếu như nói trên thế giới này thứ vô tội nhất, vậy chắc chắn là sinh vật nhỏ bé trước mắt này.

Không cần người khác nói cho Nhật Hướng Viêm, không cần cha mẹ chỉ bảo, Nhật hướng Viêm tự nhiên mà biết, mình nên yêu thương che chở tốt đứa em trai nhỏ bé này.

"Em trai à, em phải mau học cách gọi anh là ca ca đó."

Nhật Hướng Viêm cực kỳ hưng phấn, bởi vì một ngày nào đó trong tương lai sẽ có một sinh mệnh nhỏ bé gọi hắn là ca ca, mà đúng vậy, câu đầu tiên của đứa bé này không phải là papa hay mama mà là ca ca.

Từ đó trở đi, hầu như mỗi ngày hắn đều cùng em trai chơi đùa ít nhất một giờ, cha hắn đối với chuyện này cực kỳ bất mãn, nhưng cũng bó tay trước sự kiên quyết của Nhật Hướng Viêm.

Và cứ như thế hắn nhìn em trai mình lớn lên, đứa em đã biết đi đã biết gọi hắn là ca ca rồi, em trai thích xem sách tranh, càng thích xé chúng, em trai thích chơi bóng, càng thích nện bóng vào mặt hắn, em trai bắt đầu học cách viết chữ, bởi vì cha hắn không chịu tìm thầy cho em hắn, cho nên hắn tự mình dạy em trai mình viết chữ đọc sách...

Mãi đến năm đó, Nhật Hướng viêm 17 tuổi, và em trai hắn mới 7 tuổi, cha đem đứa em đi, nói là muốn đem nó đến học viện quý tộc tốt nhất để học, Nhật Hướng Viêm mặc dù không nỡ, tự hỏi vì sao mình tự học ở nhà, trong khi em trai mình lại phải đi đến nơi xa như thế để học, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, dù nói thế nào, em trai hắn cũng là con của cha, cha sẽ luôn muốn tốt cho em ấy.

"Không đi! Em không muốn đi!"

khi đó em trai hoảng sợ ôm chặt thắt lưng của Nhật Hướng Viêm, bị một đứa bé bảy tuổi bóp chặt vậy mà gần như khiến hắn chịu không nổi, hắn khuyên em trai hồi lâu, hắn biết em trai mình rất sợ cha, để cho nó yên tâm hắn đã hứa.

"Đừng sợ, em à, mọi chuyện vẫn còn có anh mà, anh sẽ bảo vệ em."

"Ca ca sẽ bảo vệ em sao?" Em trai chu miệng, vươn ngón út: "Vậy ngoắc tay đi, nếu ca ca nói dối, sẽ, sẽ phải ăn thật nhiều khổ qua mà ca ca ghét nhất."

Nhật Hướng Viêm vừa xấu hổ, vừa cùng em trai ngoắc tay, "Được rồi, được rồi, nếu như anh lừa em, sẽ phải ăn thật nhiều khổ qua."

Em trai cứ như thế mà theo cha đi, trên đường nhiều lần quay đầu nhìn anh trai của mình, đồng thời vô cùng sợ hãi người cha đang dắt tay mình.

Cảnh đó luôn được giữ trong lòng của Nhật Hướng Viêm, mỗi lẫn nghĩ đến, hắn liền hận mình không nhận thấy trong mắt cha hắn có biết bao lạnh lùng, hận chính mình vì còn trẻ ham chơi, chỉ lo vui chơi mà quên em trai mình, mãi đến nửa năm sau, đến kỳ nghỉ mà em trai vẫn không về nhà, cuối cùng hắn hỏi cha, cha chỉ thản nhiên nói, trường học đó không có kỳ nghỉ, không thể về nhà cho tới khi tốt nghiệp xong.

"Trường học nào?"

Hắn đương nhiên sẽ không tin chuyện như thế, nửa năm qua, em trai không hề gọi cho hắn mặc dù nhớ rõ đã cho số điện thoại, làm sao một đứa trẻ quyến luyến anh trai như thế lại không hề gọi cho hắn dù chỉ một lần?

Cha không trả lời, mà Nhật Hướng Viêm cuối cùng đã hiểu rồi, em trai hắn tuyệt đối không phải là đi học cái gì cả, mà là một phần kế hoạch của cha hắn để thoát khỏi cái gai trong mắt ông.

Nhật Hướng viêm không dám tưởng tượng những gì có thể xảy ra với em trai mình, chỉ điên cuồng tìm, tìm khắp nhà, cả tòa thành...

Để tìm, hắn mang theo oán hận gia nhập Nhật thành của cha hắn, sau một năm ngắn ngủn đã nắm trong tay hầu hết nhân lực, nhưng vẫn không đủ, em trai hắn vẫn biến mất không dấu vết.

Cuối cùng hắn hoàn toàn nắm giữ Nhật thành, hơn nữa ở trong liên minh kinh tế của Nhật thành – liên minh Thái Dương, chầm chậm trở thành nhân vật mới nổi được để ý nhất. Hắn dùng toàn bộ lực lượng tìm em trai của mình, để tập hợp nhiều lực lượng tìm kiếm hơn, hắn không ngừng khuếch trương thế lực Nhật thành, trở thành một trong năm liên minh lớn nhất, làm phương tiện để điều tra sâu vào các loại tư liệu ghi chép về trẻ mồ côi, tội phạm, tù nhân, thậm chí là xác chết vô danh...

Sinh nhật hàng năm, Nhật Hướng viêm đều xin cha mình cho em trai trở về, lại là mỗi lần thất vọng, lần cuối cùng, sinh nhật lần thứ 24 tuổi của hắn, hắn thay đổi chủ ý, yêu cầu cha cho mình đào xới khu vườn, và cha hắn đã đồng ý.

Khu vườn của lâu đài thực vô cùng lớn, Nhật Hướng Viêm phải tìm vài trăm người đào, mỗi ngày đều mang theo tâm tình phức tạp ngay cả chính mình cũng không biết phải làm sao, mặc dù đào nhưng hắn không muốn nghĩ đến "đào được" cái gì đó, cuộc tìm kiếm đã trải qua 6 năm, hắn thực sự đã rất mệt mỏi, nếu như cha thật sự...

Vậy từ lâu đã phải giúp em trai báo thù mới đúng.

Cuối cùng vẫn không đào được cái gì, Nhật Hướng Viêm thở phào một hơi, nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục cuộc tìm kiếm vô vọng.

Qua bảy năm, em trai bây giờ đã 15 tuổi rồi đây, Nhật Hướng Viêm không thể đợi thêm nữa rồi , cha và em trai, thật ra hắn đã sớm biết mình sẽ chọn ai, chỉ là tình cảm đối với cha khiến cho hắn đợi 7 năm mới động thủ.

"Em trai tôi đang ở đâu?"

Nhật Hướng Viêm cầm trên tay khẩu súng đời mới nhất, chỉa thẳng vào cha mình, trong mắt hắn đã không còn tình cảm, hắn đã phản bội lòng tin của em mình, đứa em trai yêu quý bây giờ không rõ sống chết, sự hối hận vô tận trong 7 năm, đã từ từ bào mòn hết tình thân của hắn đối với cha rồi.

Nhìn khẩu súng đen nhánh, cha hắn lại cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn cười nói: "Ta đang định tặng nó cho con, làm quà sinh nhật 25 tuổi của con đây."

Nhật Hướng Viêm ngẩn người, không nghĩ đến cha mình sẽ nói như thế, có thể, cái này là cha hắn muốn kiếm cớ thoái thác hắn?

Cha hắn đứng lên, điều này làm cho Nhật Hướng Viêm mím chặt môi, lạnh lùng cảnh cáo: "Không được di chuyển, trước khi ông nói ra em trai tôi ở nơi nào, tôi sẽ không giết ông, nhưng tôi sẽ không do dự mà bắn thủng hai đùi ông."

"Đừng căng thẳng, con trai, ta chỉ là muốn cho con xem đứa em trai yêu quý nhất của con mà thôi."

Cha hắn chậm rãi đi đến một cánh cửa bên cạnh, Nhật Hướng Viêm do dự cầm súng, hắn biết sau cánh cửa là phòng dành cho nghỉ ngơi của cha hắn.

Cha hắn mở cửa, và ý bảo Nhật Hướng Viêm đi theo vào, hắn có chút do dự, cũng không phải là sợ hãi, cho dù em trai đang ở địa ngục, hắn cũng sẽ không ngần ngại đi vào, hắn chỉ là không thể lại chịu một lần nữa thất vọng. Em trai hắn đã mất tích 7 năm, thực tại hắn không tin em trai sẽ ở căn phòng nghỉ này, Nhật thành đã sớm bị hắn xới tung.

Nhật Hướng Viêm vẫn cứ đi vào, cha hắn đã đứng ở cửa phòng tắm bên trong phòng, mở cửa rồi đi vào, ở đó có một cái bồn tắm đơn giản, bồn rửa tay và bồn cầu, cha hắn nở nụ cười quỷ dị, "Con trai, cho dù con có thông minh, chắc cũng nghĩ không ra, căn phòng nghỉ này ta rất ít tới lại là nơi con thật sự muốn tìm."

Nhật Hướng Viêm sững sờ cả người, nhìn cha mở vòi bồn tắm, không có nước chảy ra, thay vào đó là cả bồn tắm trũng xuống lộ ra cái bậc thang, một nơi bình thường như vậy với trang trí đơn giản như thế, đã lừa hắn trong bảy năm. Hắn không phải chưa từng nghĩ bên trong tòa thành có hầm ngầm hay không, qua một thời gian lâu điều tra, tuy thật sự có hầm ngầm, hơn nữa còn cực kỳ nhiều, mỗi một cái đều tìm qua rồi, nhưng không tìm được em trai, hắn không nghĩ tới ở đây còn có sót lại một cái.

Đem công tắc cửa ngầm làm thành vòi nước, đúng là một cách làm mạo hiểm, nếu lỡ có ai mở vòi nước, thì không phải sẽ bị phát hiện rồi sao? Nhưng cách làm mạo hiểm này lại hiệu quả ngoài ý muốn, điều tra công tắc cửa ngầm ai mà hơi đâu chú ý đến cái vòi nước này.

Hơn nữa đây lại là phòng cha hắn chuyên dành cho nghỉ ngơi, sẽ không có ai dám đụng, và chỉ có duy nhất Nhật Hướng Viêm được phép sử dụng, nhưng hắn cũng giống cha chỉ thích dùng những thứ dành riêng cho mình, hắn căn bản sẽ không tới dùng phòng tắm của cha hắn.

Qua nhiều năm như thế, tìm khắp toàn thế giới, kết quả em trai mình lại ở ngay dưới chân mình, sự thật này đúng tàn nhẫn.

Nhật hướng Viêm giờ đây chỉ cầu mong rằng đây không phải là mồ chôn của em hắn, chỉ cần không chết, bằng với công nghệ y học hiện tại, cho dù thằng bé bị hành hạ thành cái thứ gì, hắn đều có cách làm cho nó khỏe mạnh nhảy nhót bình thường.

Có lẽ biết Nhật Hướng Viêm sẽ không đi lên trước, cha hắn không do dự bước vào, Nhật Hướng Viêm cũng nôn nóng theo sau, em trai hắn không còn xa nữa, sự thật này khiến hắn cảm thấy nghẹt thở đến chịu không nổi.

Cảnh tượng ở dưới làm cho Nhật Hướng Viêm trợn to mắt, không phải cảnh ngục tù như hắn tưởng tượng, nhưng lại là một nơi sáng rực đèn, bốn phía đều là máy móc công nghệ cao, mấy người mặc áo thí nghiệm trắng đang hưng phấn nhìn vào màn hình trước mặt.

Vừa nhìn thấy Nhật Hướng Viêm và cha của hắn, đám người mặc áo trắng quay lại cung kính chào hỏi, Nhật Hướng Viêm chú ý tới, trong đó có một người không hề lộ ra tươi cười thậm chí chỉ là lạnh lùng nhìn hai người, bởi vậy Nhật Hướng Viêm liền đặc biệt lưu tâm với người này.

"Tiến hành ra sao rồi?" Cha hắn hỏi.

Trong đó một người mặc áo trắng xúc động trả lời: "Vô cùng thuận lợi, Nhật tiên sinh, đúng là không thể tưởng, ngài biết đấy, đem toàn bộ xương đổi thành siêu hợp kim, sử dụng kỹ thuật y học khiến cho cơ thể và da bền, dẻo dai gấp mười lần người bình thường, thậm chí gắn chip vào trong não, mỗi một cái thí nghiệm đều có tỉ lệ thất bại cực kỳ cao, chúng tôi không ngờ vật thí nghiệm lại có thể chịu đựng được, và phát triển còn tốt hơn so với tưởng tượng của chúng tôi."

Nghe xong báo cáo này, cha hắn nói, "Tốt lắm."

"C-các người rốt cuộc đang nói cái gì?"

Nhật Hướng Viêm không hiểu, cũng không muốn hiểu, hắn ban đầu chỉ hy vọng em trai mình không chết, mặc dù trên thế giới còn có chuyện đau khổ hơn là chết, nhưng hắn không tin cha hắn sẽ làm những chuyện đó với con trai chính mình.

Lúc này, người vừa mới dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn hai người châm biếm trả lời: "Có nghĩa là, thí nghiệm rất thành công, không những đem một cậu bé gầy yếu thân thủ trở nên mạnh mẽ còn hơn so với một đống bộ đội đặc nhiệm, cơ thể kiên cố hơn so với đá tảng, hơn nữa trong não cấy thêm chip tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của ngài, chúc mừng ngài có một vệ sĩ hoàn hảo."

Nhật Hướng Viêm hoàn toàn sây sẩm, hắn chầm chậm tiến đến trước mặt màn hình mà mọi người vừa mới vây quanh, thật ra trong lòng hắn cứ một mực gào thét, ta không muốn xem! Ta không muốn xem!

Nhưng dù sao mình cũng tự chuyển động rồi, hắn giương mắt nhìn về phía màn hình, thật ra màn hình cũng không rõ ràng lắm, bởi vì người bên trong chuyển động quá nhanh, gần như chỉ thấy bóng người xẹt qua làm các dạng chiến đấu.

Đó là một cỗ máy chiến đấu ảo, là thứ rất phổ biến, chỉ là đẳng cấp có phân chia cao thấp, là cấp thấp để cho những khu giải trí, còn cao để dành cho huấn luyện quân đội, mà cái ở bên trong, không nghi ngờ gì nữa đó là máy chiến đấu ảo loại tốt nhất, nó thống kê đủ các số liệu thể chất như sức mạnh, tốc độ, quỹ đạo chuyển động đều có.

Nhưng hình bóng này thoạt nhìn là một con người, nghe có vẻ rất kỳ quái, nhưng lại làm cho Nhật Hướng Viêm buông lỏng một hơi, theo như tên mặc áo trắng vừa nói, hắn còn tưởng em trai mình đã biến thành một con robot rồi chứ.

"Thả nó ra!"

Nhật Hướng Viêm lạnh như băng quay đầu trừng mắt nhìn đám người này, vô thức lộ ra khí thế của nhiều năm tung hoành thương trường và chính trị, đám người lập tức tái nhợt, trong đó một người lập tức nói vào cái micro nối với máy ảo: "Huyền Nhật, ngừng chiến đấu, lập tức đi ra."

Người đó hạ lệnh xong vừa quay đầu nhìn thì thấy Nhật Hướng Viêm đang dùng ánh mắt khủng bố nhìn hắn, hắn cuống quýt giải thích: "Nhật tiên sinh, ngài đừng lo lắng, mặc dù chúng tôi cũng có thể ra lệnh nó, nhưng trên hết vẫn lấy tính mệnh và sự an toàn của ngài làm ưu tiên số 1, giữa mệnh lệnh của chúng tôi và ngài, nó tuyệt đối chỉ nghe lời ngài, cho dù là người có bề ngoài giống ngài cũng không được, Huyền Nhật đã ghi nhớ DNA của ngài rồi."

Nhật Hướng Viêm thu hồi ánh mắt, chuyên tâm nhìn cậu bé trên màn hình, mặc dù không thấy rõ sắc mặt, nhưng thân hình không có gì dị dạng, chỉ là một cậu bé có hơi gầy, Nhật Hướng Viêm chậm rãi cảm thấy nhẹ nhõm, thoạt nhìn dường như không có vấn đề gì lớn, chỉ cần không nói, chắc hẳn không ai biết em trai của hắn đã bị cải tạo qua...

Hắn đảm bảo sẽ không có ai có thể mang bí mật này ra, đồng thời cũng không có ai có thể ra lệnh cho em trai hắn!

Cánh cửa bên cạnh được mở ra, Nhật Hướng Viêm có cảm giác khao khát cũng như lo lắng sợ hãi nhìn về phía em trai, vừa nhìn thấy, Nhật Hướng Viêm gần như trào nước mắt, đó đúng là em trai hắn!

Hắn không thể nào nhận lầm em trai của mình được, hắn thậm chí cảm thấy nó không khác gì so với hồi 7 tuổi lắm, chỉ là khuôn mặt dài hơn, thân hình cũng dài ra nhiều hơn trước, nhưng vẫn không cao lắm, xem ra chỉ khoảng 172cm đi.

Em ấy lúc trước thường phàn nàn mình thấp bé, lại còn bạt mạng uống sữa, xem ra chẳng có ích gì, nghĩ đến đây Nhật Hướng Viêm gần như muốn phì cười.

Lúc này em trai đã đi đến trước mặt Nhật Hướng Viêm, Nhật Hướng Viêm cao 187cm khiến cho đứa em trai trước mắt càng thêm nhỏ bé.

Đứa em mặt vô biểu tình đi đến trước mặt người áo trắng đã gọi hắn, thẳng tắp đứng lại, không hề động đậy nữa, tư thế còn hoàn mỹ hơn so với lính đã được huấn luyện.

Nhìn thấy em trai mình không phản ứng, Nhật Hướng Viêm không nhịn được lên tiếng: "Đệ đệ, em không nhận ra anh sao? Anh là anh trai em đây."

Huyền Nhật ngay cả một chút phản ứng cũng không có, trái lại cái gã áo trắng mắt lạnh lộ ra ánh mắt kinh ngạc, hoàn toàn không thể tin được Nhật Hướng Viêm lại có thể nói Huyền Nhật là em trai của hắn, vậy nghĩa là người hạ lệnh tiến hành thí nghiệm này lại là cha của vật thí nghiệm?

Một người áo trắng khác hảo tâm nhắc nhở: "Ngài phải gọi nó là Huyền Nhật mới được, đó là tên chúng tôi nhập vào, đương nhiên, ngài cũng có thể thay đổi, chỉ cần ngài ra lệnh với nó, nói rõ tên của nó đổi thành gì là xong."

"Mi nói nhảm cái gì!?" Nhật Hướng Viêm quát lên, hắn đã hoảng rồi, loạn rồi, hắn cuối cùng phát hiện chuyện không đơn giản như mình tưởng, không phải chỉ cần không ai biết em trai hắn bị cải tạo qua là xong, em trai hắn đã hoàn toàn bất thường rồi.

"Đệ đệ? Đệ đệ?" Nhật Hướng Viêm gọi theo cái bóng lưng thẳng tắp, nhưng lại hoàn toàn không có nhận được trả lời.

Người áo trắng có chút nhịn không được, ra lệnh với Huyền Nhật: "Xoay người, xác nhận chủ nhân tối cao của mi."

Huyền Nhật quay người lại, nhìn về phía Nhật Hướng Viêm, vẻ mặt vô biểu cảm trả lời: "Xác nhận chủ nhân tối cao, tướng mạo: phù hợp, con ngươi: phù hợp, nhận định sơ bộ chủ nhân không có lỗi, nếu có người giống tướng mạo, giai đoạn hai xác nhận DNA."

"Đệ đệ..." Nhật Hướng Viêm nắm chặt ngực, cảm thấy tim mình thắt lại đau đớn.

"Chủ nhân có muốn tiến hành trình tự thay đổi tên gọi không?" Huyền Nhật hình như đối với cách xưng hô đệ đệ rất khó hiểu, nó đích xác lộ ra ánh mắt khó hiểu, nhưng trong mắt lại không có một chút dao động, tựa như một cỗ máy phán định tình huống trước mắt nên lộ ra ánh mắt gì, cho nên làm ra hành động này.

"Đổi tên?" Nhật Hướng Viêm cuối cùng không chịu nổi kích động này, hắn mất tự chủ gào to: "Đổi tên cái gì? Tên của em trước giờ vẫn không thay đổi, em không phải là Huyền Nhật, em là Nhật Hướng Dạ, là em trai duy nhất của anh!"

"Nhật Hướng Dạ, trình tự đổi tên hoàn tất, cũng tiếp nhận cách xưng hô ngắn gọn đệ đệ."

Nhật Hướng Viêm từ miệng hộc ra máu tươi, sắc mặt thê lương, hắn không ngờ tới, bảy năm đau khổ tìm kiếm, lại tìm về một người máy có bề ngoài là em trai, cái này đúng là so với nhìn thấy thi thể em trai còn muốn đau đớn hơn.

Lúc này, cha hắn lại đột nhiên giở chứng, hắn tiện tay cầm lấy vật nhọn trên bàn đâm về phía ngực Nhật Hướng Viêm, nghe mọi người la hoảng, khi Nhật Hướng Viêm quay đầu lại chưa kịp phản ứng gì, vật nhọn trên tay cha chưa đâm trúng ngực Nhật Hướng Viêm đã bị tốc độ phi thường kinh người của Nhật Hướng Dạ cản, đồng thời, nó thì thầm trong miệng: "Ý đồ mưu sát chủ nhân tối cao, trực tiếp xử tử!"

Trong lúc nói, tay nó đâm ra, không chút do dự xuyên thủng ngực cha mình, Nhật Hướng Viêm sững sờ cả người, mặc dù hắn đã sớm có quyết tâm giết cha mình, nhưng chứng kiến cảnh này, hắn vẫn không cách nào thích ứng, càng không thể tin cha mình lại muốn đâm thủng ngực mình.

Gã áo trắng mắt lạnh kinh hoảng la lên: "Tại sao? Ngài biết rõ mình không có khả năng đánh lén thành công, Huyền Nhật sẽ không chút nào do dự giết chết bất cứ cái gì uy hiếp chủ nhân tối cao."

Cơ thể Nhật Hướng Viêm cứng đờ.

Cha hắn cười khan, trong lúc nói, máu tươi trong miệng không ngừng phun ra, "Ha ha, ta sẽ không để cho đứa con ta yêu quý nhất giết chết ta, con là mặt trời rực rỡ, mặt trời hoàn mỹ vô khuyết, ta sẽ không để con làm chuyện giết cha như thế, ta sẽ không để bàn tay con nhuốm máu, hết thảy mọi tội lỗi sẽ để cho Huyền Nhật gánh lấy, cái đứa con của bóng tối hại mẹ giết cha này, ha ha ha..."

Bang!

Nhật Hướng Viêm lạnh lùng bắn thẳng một viên đạn vào đầu cha mình.

Xung quanh như đông lại, tất cả đám người áo trắng hoảng loạn không biết làm sao, Nhật Hướng Viêm nhìn Huyền Nhật rút tay ra, thi thể cha hắn chầm chậm tuột xuống đất. Mặc dù hắn bắn phát súng đó, nhưng người sáng suốt đều biết dù không có nó, cha hắn cũng chết chắc rồi... Hắn vẫn không bảo vệ được em trai, tại sao lại làm cho em trai bị thương tổn thêm một lần nữa.

Nhưng hiện tại em hắn có quan tâm chuyện đó? Ngực Nhật Hướng Viêm lại càng đau thắt.

"Ah! Nước mắt... Huyền Nhật..." Người áo trắng mắt lạnh trái lại không hoảng hốt, chỉ là cảm thấy xót xa cho hai anh em này, khi hắn nhìn về phía Huyền Nhật, thì lại phát hiện chuyện không ngờ...

Nghe tiếng lầm bầm này, Nhật Hướng Viêm sửng sốt, xoay em trai đang đưa lưng về phía hắn sang đối diện hắn, là vẻ mặt vô biểu tình như cũ, nhưng là tại sao lại có hai hàng nước mắt vương trên mặt nó? Không lẽ, chip trong não Huyền Nhật cũng có thể xác định được tình huống để chảy nước mắt sao?

Nhật Hướng Viêm vuốt nhẹ khuôn mặt của em trai, đau lòng nói: "Đừng vô cảm như vậy mà, cho dù là nhân vật thiết kế đơn giản nhất, cũng nên biết phải kết hợp chảy nước mắt với vẻ mặt đau buồn chứ?"

"Em vẫn là em trai anh... không phải là Huyền Nhật gì đó, mà anh đã thề, anh sẽ bảo vệ em."

Không hề cảnh báo, Nhật Hướng Viêm đột nhiên nhấc tay lên, một phát súng giết chết một người áo trắng. Khi mọi người đang sững sờ, lại thêm hai người mặc áo trắng bị Nhật Hướng Viêm kết liễu. Quay người lại, họng súng hướng về tên áo trắng phía sau, mặc kệ hắn cầu xin thảm thiết, Nhật Hướng Viêm vẫn một phát súng trúng tim.

Chuẩn xác một cách khiến người tuyệt vọng.

Cuối cùng, hắn giơ súng hướng về phía tên áo trắng mắt lạnh kia, người áo trắng đó dù vậy vẫn ung dung nói: "Khoan đã, dù sao tôi cũng không cách nào thoát được, không bằng nghe tôi nói mấy câu, vấn đề có liên quan đến em trai ngài."

Nhật Hướng Viêm mặt vô biểu tình, tuy không có nổ súng, nhưng cũng không có dời súng đi, hắn sợ tên đó sẽ giở trò với hắn, làm cho em trai hắn buộc phải ra tay giết người.

"Đầu tiên tôi giới thiệu một chút, tôi tên là An Đặc Khiết, nghề nghiệp chủ yếu là bác sĩ, công việc ở đây là phụ trách mọi thủ thuật." An Đặc Khiết cười cười nói, "Những người kia bên lý thuyết, chỉ có một đống lý luận, lại không có bàn tay khéo léo làm thủ thuật, cho nên cha ngài trả lương cao mời tôi tới, kỹ thuật của tôi đứng hạng nhất, nhưng ở bên ngoài đắc tội một số người, cho nên hơi bất đắc dĩ."

Nhìn thấy Nhật Hướng Viêm hơi thiếu kiên nhẫn, An Đặc Khiết đành thay đổi chủ đề, "Nếu chấp nhận lương cao, tôi cũng có tâm lý chuẩn bị làm cái gì đó thiếu đạo đức rồi, là con người mà, sau thời gian dài đối xử với nhau cũng có chút cảm tình, hơn nữa thật sự mà nói, em trai ngài đúng là đứa trẻ ngoan, lúc mới đầu nó khóc gần chết, nhưng khi nghe chỉ cần hoàn thành thí nghiệm, có thể về nhà với anh trai, ngay lập tức vâng lời, thủ thuật này ngay cả người lớn cũng chịu không nổi, nhưng nó lại chịu được tất cả."

An Đặc Khiết không nhịn được nhìn Huyền Nhật, bổ sung: "Theo các nhà lý luận đều cho rằng nó có sức sống mạnh mẽ, nhưng tôi cho rằng, thứ mạnh mẽ thật sự chính là ý chí của đứa bé đó, quyết tâm muốn nhìn thấy ngài."

Nghe quá khứ của em trai, vẻ mặt Nhật Hướng Viêm dịu lại, không còn vẻ thiếu kiên nhẫn, đúng là hắn rất muốn biết cuộc sống 7 năm qua của em trai, mặc dù biết chuyện này hoàn toàn không phải là chuyện vui vẻ gì.

"Không tính đến cơ thể cải tạo, dù sao người còn sống, mạnh thêm một chút cũng không có gì là xấu, hơn nữa bề ngoài Huyền Nhật không khác gì con người bình thường."

Nhật Hướng viêm nổi nóng: "Em trai ta vốn là con người!"

"Đúng vậy! Xin thứ lỗi." An Đặc Khiết có chút hối tiếc vì lỡ mồm, liếc mắt nhìn Huyền Nhật một cái, thấy nó không phản ứng, An Đặc Khiết mới bông lỏng một hơi, nói tiếp: "Vấn đề chính là chip trong não, đã khiến cho nhân tính của Huyền Nhật Biến mất."

"Mi đã làm, chính tay mi đã biến em trai ta thành một cỗ người máy!" Vẻ mặt Nhật Hướng Viêm tối sầm, khẩu súng trên tay run rẩy không thôi.

"Đúng vậy, dù tôi không làm, bọn họ vẫn sẽ tìm người khác làm." Một câu nói của An Đặc Khiết liền bác lại sự phẫn nộ của Nhật Hướng Viêm, người sau gần như không thể nói gì, An Đặc Khế mới thở dài nói: "Tốt hơn hết là để tôi làm, tôi có thể thuyết phục mấy nhà lý luận sửa đổi một chút trên con chip này."

"Sửa đổi?" Nhật Hướng Viêm kinh ngạc.

"Phải... vận hành của chip rất phức tạp, đơn giản mà nói, đại não của con người có các phần khác nhau, tình cảm có bộ phận của tình cảm, tôi nói với đám người đó, không bằng đem cái bộ phận thao túng tình cảm làm giống như công tắc đi? Nói không chừng Nhật thiếu gia thích vệ sĩ có cảm xúc hơn."

Nghe lời này, khuôn mặt Nhật Hướng Viêm chậm rãi sáng lên, An Đặc Khiết cười tiếp tục, "Mà bọn họ cũng đồng ý rồi, nhưng bộ phận khóa này chỉ có thể do chủ nhân tối cao thao túng, cho nên, hãy hạ mệnh lệnh với em trai của ngài đi, bảo nó mở khóa bộ phận điểu khiển tình cảm, mặt khác, nó cũng không thật sự quên ngài, chỉ là nghe theo lệnh mà không nhận ra ngài, kêu nó lấy ra tất cả ký ức có liên quan đến ngài, nó sẽ nhớ tới ngài."

Nhật Hướng Viêm liền gần như lập tức nói, Huyền Nhật nói "vâng" rồi yên lặng một hồi, đột nhiên thân thể Huyền Nhật cứng đờ, ngã thẳng xuống, Nhật Hướng Viêm gần như hao tổn toàn bộ khí lực mới chậm rãi đỡ em trai ngã xuống mặt đất. Huyền Nhật mọi phương diện cũng không phải là giống người bình thường, dù sao bộ xương vốn là siêu hợp kim, tế bào trên cơ thể dày đặc không như người bình thường, thoạt nhìn gầy yếu nhưng thể trọng nặng tới 93 kg.

Thấy em trai hai mắt đóng chặt, Nhật Hướng Viêm tức tối nhìn về phía An Đặc Khiết, người sau thản nhiên nhún vai: "Chắc là biến đổi quá lớn, cần khởi động lại lần nữa?"

"Tốt lắm!" Nhật Hướng Viêm chậm rãi đứng lên, giọng nói lạnh như băng: "Vậy không còn cần tới mi nữa."

An Đặc Khiết nhướn mày, thấy Nhật Hướng Viêm qua cầu rút ván cũng không kinh ngạc lắm, chỉ là bình tĩnh nói: "Tôi phải nhắc nhở ngài, việc khóa lại tình cảm này vẫn chưa được thí nghiệm qua, sau này đến lúc xảy ra chuyện gì, nhưng tôi lại bị ngài bắn chết, vậy em trai ngài không thể được cứu."

Nhật Hướng Viêm do dự, không biết có phải An Đặc Khiết vì muốn thoát chết nên nói ra, mặt khác, hắn thực sự không muốn để bất cứ ai biết bí mật, thậm chí có thể ra lệnh cho em hắn sống sót.

"Còn nữa, em trai ngài hoàn toàn lấy sự an toàn của ngài làm ưu tiên số một, cho dù ngài ra lệnh nó đừng bảo vệ cũng không được, nếu nó vì bảo vệ ngài mà tổn thương cơ thể, cũng không thể tìm một bác sĩ bình thường được."

An Đặc Khiết gần như là mỉa mai nói: "Cơ thể em trai của ngài cho dù là dao phẫu thuật sắc bén nhất cũng không xuyên vào được, nhịp tim, nhiệt độ cơ thể và vân vân, bác sĩ bình thường chẳng những vô dụng, hơn nữa còn có nguy cơ bộc lộ sự dị thường của em trai ngài, cho nên, để tốt cho nó, tôi thấy ngài vẫn nên giữ lại mạng của tôi đi."

Nhật Hướng Viêm sắc mặt đen lại, nhưng vẫn chầm chậm thu hồi súng, hắn nhìn đe dọa An Đặc Khiết, chầm chậm nói: "ta không giết mi, mi tốt nhất nên biết, chỉ cần bí mật của em trai ta bị tiết lộ, mạng của mi cũng khó mà giữ được, mi cũng đừng muốn chạy trốn, lấy lực lượng của Nhật thành ta, cho dù mi có chui xuống biển, lủi trong sa mạc, ta vẫn có thể tìm ra mi."

Đối mặt với Nhật Hướng Viêm người mới mười mấy tuổi đã tung hoành trên chiến trường kinh tế, người có tính tình tùy tiện như An Đặc Khiết cũng không khỏi phải nghiêm túc nói: "Biết rồi, tôi sẽ không nói ra."

Nhật Hướng Viêm trở lại bên cạnh em trai, hao tổn khí lực, đem cơ thể nặng nề của nó nâng lên, An Đặc Khiết muốn giúp, nhưng lại bị hắn dùng ánh mắt cự tuyệt, Nhật Hướng Viêm bước đi khó khăn, cho dù sức nặng trên lưng như muốn làm sụp sống lưng của hắn, phía trước lại là cầu thang dài, nhưng bất chấp tất cả, hắn sẽ không buông tay.

Lần này, anh nhất định sẽ bảo vệ em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro