CHAP 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trong thời gian ở đội 6, Nanoha ngủ ở căn phòng này đi."

"Vâng, cảm ơn chị."

Fate mang Nanoha 9 tuổi vào phòng một tòa nhà khác, cách vị trí phòng của Fate khác tương đối xa xôi. Bởi không giống người cần đề phòng kia, Nanoha nhỏ này được coi là khách, mức độ tự do khá cao, đâu thể để cậu ấy tình cờ gặp Hắc Pháp sư đang cùng tranh đoạt Jewel Seed với mình, đúng không?

Đây là địa điểm thích hợp nhất.

"... Onee-san?"

"Ừm?"

"Em biết mình không có tư cách đặt yêu cầu... Nhưng," Nanoha lấy dũng khí, ngẩng đầu ngóng nhìn khuôn mặt chân thành và tha thiết. "Có thể xin onee-san nhanh tìm Fate-chan không ạ? Em... em rất lo. Bởi vì, nếu như cậu ấy bị thương, lại chỉ có một mình... Cô bé đó, trước khi chiến đấu với em đã nhìn rất yếu ớt, còn nhợt nhạt hơn lần đầu gặp mặt, có phải đã gặp chuyện gì không... kiểu vậy ạ."

Nghe xong lời thỉnh cầu, Fate thở dài. "Nanoha không cần lo lắng, vừa rồi đồng đội chị liên lạc, nói đã tìm thấy cô bé kia rồi."

"Thật sao?" Khuôn mặt mất đi vẻ u sầu nay như một đóa hoa nở rộ.

"Thật đó. Em muốn gặp không?"

"Vâng!" Đã an tâm lại hưng phấn, Nanoha liên tục gật đầu. "Vâng! Vâng!"

Fate nhịn không được xoa xoa đầu của cô, còn Nanoha ngửa đầu cười đầy mong đợi.

Về sau, Fate ấn mở màn hình ở xa, có thể nhìn thấy ở trên giường căn phòng nào đó, cô bé mặc váy màu đen cùng đứa trẻ khác nhỏ tuổi hơn đang nằm chung một chiếc gối, thì thào nói chuyện.

Nanoha quan sát cảnh tượng này một hồi lâu, hai phiến đá lam hơi ướt. Khi mở miệng, cô nói khẽ như tự nói với mình. "Tốt quá... Không phải chịu đau đớn một mình."

Mặc dù cánh tay phải có vẻ vẫn bị thương, nhưng vẻ bình tĩnh với một chút ý cười là thứ Nanoha chân thành muốn nhìn thấy, nhưng đáng tiếc cậu ấy lại chưa bao giờ lộ ra với cô dù chỉ một lần.

"Em muốn nghe họ đang nói gì không?"

"Dạ?" Nanoha kinh ngạc nhìn về phía Fate, vội vàng xua tay. "Không, không ạ, như vậy... quá xâm phạm!"

Fate cười, nhưng không phải vì vui mà chỉ là tỏ ra đáp lại. Cô nhìn thấy mình của quá khứ với Vivio một mình một chỗ, lập tức nhíu mày lại, may thay, Nanoha không hề phát hiện.

Nanoha... rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Fate đóng màn hình, lo lắng tràn ra khỏi khóe miệng miễn cưỡng cong lên.

Để Vivio đơn độc ở một chỗ với loại người này, tuyệt đối không phải quyết định lý trí.

Không giống Nanoha cô biết chút nào.




Không lâu sau, nói tạm biệt với Nanoha xong, Fate ra khỏi phòng, cuối cùng cũng có thể tự mình đi báo cáo với Hayate. Trên đường, cô nhanh chóng xem kết luận trong cuộc họp khẩn cấp, người truyền đạt lại thông tin là Nanoha.

Để tránh sai lầm, Hayate cố tình chuyển các nhân lực khác ra khỏi xung quanh Fate cùng Nanoha của quá khứ. Tóm lại, chịu trách nhiệm việc chăm sóc và giám sát nhìn chung nằm trên hai đội trưởng. Fate cân nhắc tình huống, trong lòng khá để tâm, nên cô mở màn hình giám sát căn phòng VIP nào đó.

Chỉ có cấp đội trưởng trở lên mới có thể mở kênh giám sát của mỗi phòng trong đội 6, đây đương nhiên là vì vấn đề an toàn, vấn đề riêng tư cũng phải thỏa hiệp. May mắn thay, dù là Fate, Nanoha hay Hayate cũng đều không phải người có hứng thú và thời gian xem trộm người khác.

Đột nhiên, Fate dừng bước, sắc mặt trong nháy mắt tối sầm.




── Trên giường, chỉ còn Vivio ung dung một mình ngủ say.




***




... Tớ là sĩ quan chỉ huy đội 6, tớ nhất định phải đặt an nguy của nó lên đầu.

Hayate đi trên hành lang về văn phòng, cười tự giễu.

"Hayate-chan..." Reinforce bay trên vai cô, quan tâm và buồn nhìn chủ nhân.

"Không có một chút tình cảm nào, đối với Nanoha-chan, và cả..."

── Tình yêu mãnh liệt với mẹ mình đã biến cậu ấy thành nhân vật nguy hiểm ──

"... Với Fate-chan cũng vậy."

"Hayate-chan cũng chỉ suy nghĩ vì mọi người mà thôi, Nanoha-san và Fate-san nhất định sẽ hiểu, nhất định."

"Nhưng chính chị không thể thông cảm được." Hayate thở thật dài. "Hai người họ không chỉ là bạn, mà còn là ân nhân của chị, lúc đầu, dù có chuyện gì, chị cũng đều đứng ở phía họ, nhưng... Chị biết rất rõ khi đó Fate-chan đau khổ thế nào, ngay cả hiện tại, chị vẫn nhớ cảnh hai chị em họ chia tay trong Dạ Thiên Thư, vậy mà chị không thể cho cậu ấy một chút thương hại. Nếu như có thêm trí tuệ, thêm thủ đoạn, có thể xử lý chuyện này hoàn mỹ hơn không? Có thể bảo vệ đội 6 mà không làm tổn thương bất kì ai... không phải tổn thương họ."

Tại sao không thể bảo vệ tất cả mọi thứ tốt hơn? Bản thân bất lực và vô dụng.

Hayate siết hai tay thành nắm đấm, răng cắn chặt, khuôn mặt tươi cười ấm áp trời sinh cũng không còn.

"Hayate-chan... quá nghiêm khắc với chính mình."

Cuối cùng phát hiện mặt sắp khóc của Reinforce, Hayate nhanh chóng cười trấn an, "Xin lỗi, Rein, để em lo lắng rồi, chị chỉ nói một mình thôi. Chị không sao, em cũng nhanh đi hoàn thành công việc của mình đi."

Xoa xoa đầu Rein và tiễn người nhà, Hayate chỉnh lại áo khoác đồng phục, nói với mình phải ưỡn ngực ngẩng đầu, bất kể lúc nào, phải đem bộ mặt tự tin nhất biểu hiện ra ngoài.

Bởi vì, cô là chủ nhân của các kỵ sĩ, cô là sĩ quan chỉ huy đội 6.

Mềm yếu và lạc lối phải là bí mật, tuyệt đối không thể trở thành nhược điểm rõ ràng.




Tốt! Tiếp tục cố gắng!

Chấn chỉnh lại tâm lý xong, Hayate đi vào văn phòng, định điều tra nhiều hơn về vụ phong ấn ký ức Shamal đã nêu trong cuộc họp.

Lúc này ─

"Sĩ quan chỉ huy Yagami Hayate."

Âm thanh nhẹ, thấp, như thể tan vào màn đêm vang lên từ phía sau.

Hayate chưa kịp phản ứng đã cảm thấy bị một vật nhọn dí vào dưới eo.

Khi cô hơi cúi đầu xuống, cô thấy một con dao gọt hoa quả vẫn dính một chút kem trắng, cũng nhìn thấy người cầm với đôi mắt đỏ lạnh lùng sắc bén.

Fate Testarossa.

"... Em, tại sao..."

"Tôi hỏi Vivio, ai là người vĩ đại nơi này." Fate đã buộc cố định tay phải theo hình tam giác, tay trái cầm dao không hề run rẩy, tuy tay phải vẫn quấn băng gạc như cũ, nhưng rõ ràng đã chuẩn bị trạng thái bất cứ lúc nào. "Việc bảo vệ cho sĩ quan chỉ huy không nghiêm ngặt lắm."

Là vì cậu cùng Nanoha-chan đấy. Hayate muốn nói cho cô, muốn cho cô mặc dù biết cô không biết nơi này tất cả mọi người, nhưng nơi này tất cả mọi người, đều chỉ muốn trợ giúp cô.

Nhưng cơ bản cũng chỉ sẽ bị hỏi lại: Hả? Chị gái đang nói cái gì điên rồ vậy?

Ồ... Nghe Fate-chan gọi chị gái, cảm giác cũng không tệ.

Đầu óc đang ở nơi không phải tình huống hiện tại, dòng máu Kansai thật sự là một lời nguyền.




"Giờ em đang bị thương, pháp lực cũng không đủ, dù có bắt cóc tôi cũng không có khả năng trốn khỏi đội 6. Em cũng rõ mà đúng không?"

Fate không đáp, chỉ dí con dao gọt trái cây lên lưng cô thêm sát, da đã có thể thấy nhói nhói. "Đừng phản kháng, làm như tôi nói, tôi sẽ không làm hại cô."

Một đứa trẻ hoàn toàn không thể giao thiệp được. Hayate có hơi kích động, muốn nhéo mũi của cậu ta để dạy bảo cách đối xử với người khác.

Cô nhìn về phía bàn đọc sách chỉ cách vài bước chân, chỉ cần thật nhanh, tìm ra chiếc dây chuyền hình thánh giá...

"Muốn tìm thứ này à?" Âm điệu lạnh lùng mà lạnh thấu xương, Fate nâng tay phải lên, dây chuyền thập tự treo lơ lửng trong không khí.

Ngay trước mắt Hayate, nhưng lại không thể đoạt lại.

Cánh tay phải quấn băng hơi dùng lực, tia điện màu vàng tím đột nhiên xuyên qua, device hình thập tự bị triệt tiêu trong lòng tay.

Hayate nhíu mày lại, nhìn cô bé không nói gì.

"Tốt, đi thôi." Đứng sát Hayate, vẻ trầm lặng, Fate chợt nhìn giống như một cô em gái sợ người lạ khép nép đi cạnh chị mình. "Đầu tiên, lấy lại Bardiche cho tôi trước."

Bất đắc dĩ, Hayate chỉ có thể cùng cô ra khỏi văn phòng.

Phải dùng thần giao cách cảm để báo với các kỵ sĩ ư?

Không.

Hayate lập tức bác bỏ phương pháp này.

Nếu để các kỵ sĩ biết chủ nhân cần sự giúp đỡ thoát khỏi đối tượng đáng lẽ Nanoha đang giám sát thì sẽ thành lớn chuyện, đến lúc đó dù muốn dìm xuống cũng không thể được.

Nanoha để Fate trốn thoát, thất trách gây nguy hiểm cho an toàn tính mạng của cấp trên, và Fate nhỏ mạo hiểm được ăn cả ngã về không, cô đều muốn bảo vệ cả hai người họ.

Bao che cũng được, tư hữu cũng được, ít ra cũng là mình gặp nguy hiểm chứ không phải những người khác? Cho nên, trong quyền hạn của sĩ quan chỉ huy, phải tận lực che giấu chuyện này.



"Muốn hỏi một chút." Trên đường đến bộ phận kỹ thuật, Hayate duy trì thần thái tự nhiên, nhẹ giọng mở miệng, "Kể cả có cầm được Bardiche ra khỏi đội 6, em cũng làm được gì? Trở lại Địa Cầu... Thế giới ngoài quản lý #97 sao? Trở lại bên mẹ mình? Không cần biết là gì, giờ em đã mất đa phần sức mạnh, sẽ không thể làm một mình được."

"Làm được." Giọng Fate bình ổn không gợn sóng, tràn đầy không phải tự tin, mà là cam chịu. "Từ trước tới giờ, tôi đều làm một mình, không cần biết có ma lực hay không, không cần biết có bị thương hay không."

"Nhưng giờ em không chỉ có một mình. Mọi người chúng tôi lại trợ giúp em, giúp em về nhà."

Fate lại lần nữa yên lặng. Cô không cần phải trả lời từng câu hỏi của đối phương, cũng không cần đáp lại sự kỳ vọng của cô ta, trừ mẹ ra, cô không cần, không thể... không nên quan tâm bất kì ai cả.

Hayate tiếp tục thuyết phục, "Fate-chan── "

Con ngươi bỗng khuếch đại, mắt đỏ như máu dọa người. Fate trầm giọng, "Im ngay! Đừng gọi ta như vậy!"




Cách gọi giống đứa trẻ kia, người kia.

Không muốn.

Đã đến nước này, đừng để cho ta nhớ tới nữa.

── Không được nhớ tới.




Hình ảnh đứa bé kia luôn hướng mình vươn tay, dáng vẻ chật vật.

Người kia hướng mình mỉm cười, ngữ điệu dịu dàng.

Toàn bộ đều là trái tim thuần khiết, khác biệt sâu sắc với Mẹ.

Thực ra đều biết, đều rõ ràng cảm nhận được, nhưng, không thể tiếp nhận.

Không thể bỏ mặc mẹ lại rồi một mình đi về phía trước.

Nếu như ngay cả cô cũng phản bội Mẹ, sẽ còn có ai có thể bảo vệ Mẹ nữa?




Sâu trong ký ức, người đó chỉ có một lần ôm cô, mừng rỡ rơi lệ.

Thì ra nước mắt có thể ấm áp như thế. Ôm nhau có thể ấm áp như thế. Khi gọi tên nhau, giọng nói có thể dịu dàng như thế.

Những điều đó tất cả đều là Mẹ để cho cô biết đến.

Nên cô cũng muốn để mẹ cảm nhận được cùng một tình yêu cô đã có ngày đó.

Coi như hai tay đầy máu, coi như vết thương chồng chất, coi như đứng lên cũng không nổi nữa, cô vẫn sẽ trở lại bên người Mẹ.




── Cho nên, làm ơn──

Đừng gọi tên tôi.




"... Mau trả Bardiche lại cho ta!" Đứng lặng trước bộ phận kỹ thuật, lưỡi dao đã cắm vào lưng Hayate, ngữ điệu tràn đầy điên loạn và nguy hiểm, nhưng trên mặt Fate lại không ngừng rơi nước mắt. "Nếu không, ta... ta ─ "

Vừa khóc vừa uy hiếp, tuy là đang hại người, nhưng càng nhìn càng giống người bị hại, đáng thương đến mức làm người khác không đành lòng chứng kiến.

"Cô bây giờ không có tư cách cầm Bardiche!"

Thanh âm này không phải của Hayate.

Dường như chỉ trong nháy mắt, đối phương đã tới, tốc độ đầy tự hào của Fate cũng hoàn toàn không thể bắt kịp được đòn tấn công.

Điểm yếu nhất sau đầu bị đánh trúng.

Đau nhức và choáng váng, cô ngã sấp xuống sàn nhà.

Ánh mắt mơ hồ nhìn không ra thân ảnh đứng ngạo nghễ, chỉ có mái tóc vàng cùng ánh mắt đau thương trở thành ký ức cuối cùng của cô trước khi bất tỉnh.

"... Hayate, cậu không sao chứ?" Fate chạy đến, hai tay đỡ lấy vai sĩ quan chỉ huy. "Bị thương chỗ nào không?"

Một tay Hayate che sau lưng, một tay xua xua, nhẹ nhõm trả lời, "Không sao không sao, chỉ giật mình thôi."

Tiếp theo cô nhìn về cô bé đã ngã xuống đất không đứng dậy nổi, thở dài không cam lòng.

"Xin lỗi, đều là tớ gây phiền toái cho cậu."

"Không, không đến lượt đội trưởng Fate xin lỗi tớ đâu." Hayate ngồi xuống, kiểm tra hô hấp của đứa trẻ hôn mê. "Có phải hơi nặng tay không? Trên người cậu ấy còn có vết thương mà."

"Là cậu ta nên sẽ không sao." Fate chỉ nói vậy.

Hayate nhìn cô cười khổ, nhưng chọn không nói thêm, ngược lại ra lệnh, "Fate-chan, có thể phiền cậu ôm đứa bé này tới chỗ Shamal trị liệu không? Đừng nói cho chị ấy nguyên nhân, tớ muốn chuyện này chỉ giữa 3 chúng ta thôi."

"... Tớ hiểu." Biết rõ ngụ ý, Fate cảm kích gật đầu, ôm lấy chính mình thời thơ ấu.

"Tiện đường, báo cả đội trường Nanoha đến phòng làm việc của tớ."

"Được rồi."



***



Không sắp xếp người giám sát, đem vũ khí dao gọt trái cây tới và để lại trong phòng, đây chắc chắn là sơ xuất nghiêm trọng nhất.

Gây nguy hiểm cho cấp trên, ở đơn vị khác chắc chắn sẽ bị giáng cấp.

"── Vâng." Trong văn phòng sĩ quan chỉ huy, Nanoha cung kính cúi đầu, lắng nghe lời khiển trách. "Tất cả đều là tớ sơ xuất, tớ vô cùng xin lỗi."

"Đã bắt được Fate-chan lại, cũng không ai bị thương, phạt cậu viết báo cáo vậy." Hayate ngồi trên ghế, vẻ hơi rã rời. "Nhưng thế này, tớ không thể giao nhiệm vụ chăm sóc vị khách nhỏ kia cho cậu được nữa, Nanoha đội trưởng."

"...Ừ. Tớ biết." Nanoha áy náy cúi thấp đầu. "Tớ xin lỗi."

"Tạm thời cứ vậy đã. Muộn rồi, về ký túc chăm sóc Vivio đi."

"Được, tớ đi trước, sĩ quan chỉ huy Yagami."

Nanoha đắm chìm trong suy nghĩ, không nhận ra khi quay người lại, trên mặt Hayate đầy thương cảm.

Tớ không làm vậy với tư cách sĩ quan chỉ huy đâu, Nanoha-chan.

Hayate nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay đã khô vết máu, bất đắc dĩ nhắm mắt lại.



***



"── Nanoha. "Vừa rời khỏi văn phòng sĩ quan chỉ huy, cô đã được Fate đang lo nghĩ chờ đợi ở bên ngoài đến đón. Cùng Nanoha đi trên hành lang, Fate nhỏ giọng hỏi thăm, "Ở trong đó... vẫn tốt chứ?"

"À." Nanoha có chút ngơ ngẩn, nhưng vẫn cười trấn an. "Chỉ huy của chúng ta rất bao dung, Fate-chan cũng biết mà."

"Ừm, đúng là không sai... Nhưng mà..."

Fate nhớ lại cảnh Hayate đè tay lên lưng mình.

Tiếng hỏi lại của Nanoha cắt đứt suy nghĩ của cô.

"Cô bé kia sao rồi?"

"Không sao." Nhắc đến chuyện này làm đường cong nhu hòa trên khuôn mặt cô lập tức nghiêm trọng. "Nanoha, đây không giống sai lầm cậu sẽ phạm phải, chẳng lẽ cậu ta nói với cậu điều gì ư?"

"Giống tớ là như thế nào?" Nanoha trầm tư, nhàn nhạt hỏi lại, "Phạm phải sai lầm mà lính mới cũng không thể phạm phải này là sẽ không giống tớ sao?"

"Nanoha..." Fate không hiểu tâm tình cũng như không biết nỗi phiền não của cậu ấy bây giờ. Nhưng cảm giác, tuy cậu ấy đang đứng ngay trước mắt, thực ra lại xa xôi đến nỗi ngay cả bên mặt cũng giống như một đứa trẻ lạc đường.

Nanoha lắc đầu, áy náy cười. "Không có gì đâu, đừng để ý. Tớ có hơi mệt thôi, đi thăm đứa bé kia xong, tớ sẽ về ký túc luôn. Lúc về Fate-chan có muốn ăn chút gì không?"

"Đừng, tớ... chờ tớ mang bữa tối trở về."

"Vậy đành làm phiền cậu."



***



Khi tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường phòng chăm sóc và chữa bệnh.

Cánh tay phải lại được băng vải cố định lại một lần nữa, sau đầu vô cùng nhói.

Xung quanh là ánh sáng mờ nhạt, hơi giảm bớt cơn đau đầu của cô lại.

"Tỉnh rồi à?"

Quay đầu, thấy được ở cạnh giường, là thành viên cơ cấu huấn luyện đã ở cùng cô đến trưa.

Trên người đã không còn đồng phục xanh trắng, mà là đồ lục quân màu nâu sậm.

Mẹ của Vivio.

Fate nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cô, chờ đợi sự trách móc.

Nhưng, người kia chỉ cười cay đắng, "Đội trưởng Lightning ra tay rất nặng à? Đừng trách cậu ấy. Bởi vì người em bắt không chỉ là người vĩ đại nhất đội 6, mà tương lai cũng sẽ là người thay đổi thế giới này."

"Yagami... Hayate..." Là tên của người đến từ thế giới ngoài quản lý #97.

"Nếu người đó bị thương, cho dù là em, chị cũng sẽ không tha thứ."

"Đã vậy, tại sao còn tới đây." Fate không muốn nhìn cô ấy, không muốn nhìn cặp mắt vẫn dịu dàng như vậy.

"Bởi vì chị quan tâm em." Nanoha cười, lộ vẻ đắng chát. "Chỉ vậy thôi."

Chỉ vậy... thôi.

Chỉ là, được quan tâm mà thôi, đã khiến trong lòng Fate khủng hoảng.

"Chuyện em làm ra không chỉ do chị phán đoán sai, mà còn cả thất trách. Cấp trên đã quyết định gỡ bỏ nhiệm vụ chăm sóc em của chị, bắt đầu từ mai, xin hãy qua lại tốt với một người đồng nghiệp khác." Nói xong lời muốn nói, sau khi đã xác định cậu ấy không có việc gì xong, Nanoha liền đứng lên, định rời đi. "Đây cũng là lần cuối cùng chị tới gặp em... Ngủ ngon, Testarossa-san."

Không nói quá nhiều, cũng không có trách móc, vẫn là sự hiền lành như lần đầu xuất hiện, cho đến khoảnh khắc cuối cùng, vẫn là ẩn chứa thiện ý.




... Kết quả, ngay cả tên của cô ấy cũng không biết.

Ngay cả tên, cũng sẽ không lại được gọi nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro