109) Bình tĩnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

June tỉnh dậy với nụ cười trên môi. Đó là một trong những khoảnh khắc hiếm hoi anh không ngủ được nhiều nhưng vẫn cảm thấy hạnh phúc.

Anh dọn giường, mở cửa sổ và hít mùi thơm của ống khói và cá khô chiên. Đó không phải là một mùi dễ chịu nhưng không gì có thể làm hỏng tâm trạng của June.

June mở cửa và thậm chí còn tưới cây. Sau đó, anh đi xuống căn hộ của Minjun và bà nội, chào họ bằng một nụ cười tinh tế.

Sau đó, anh ngồi phịch xuống chiếc ghế dài và nhàn nhã xem TV trong khi đợi bà nấu xong bữa sáng.

Bà nội và Minjun nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ hoài nghi.

"Thật kỳ quái." Minjun nói. "Sao trông anh vẫn vui vẻ được vậy?"

Bà nội hỏi. "Hôm nay bà nên làm bữa sáng mà nó yêu thích. Tại sao cháu không đến nói chuyện với anh?"

"Cháu sợ." Minjun thì thầm.

Bà nội chậc lưỡi "Cứ nói chuyện như bình thường thôi."

Minjun thận trọng đi vào phòng khách và ngồi cạnh June.

Anh cứng người khi June quay sang nhìn anh với đôi mắt lấp lánh. "Này, nhóc!"

Anh kêu lên trong hạnh phúc, khiến tim Minjun đập thình thịch. "Nhóc có nhớ anh không?"

Minjun cười lúng túng, từ từ lùi xa khỏi June. "Ừm, ừ ... Chắc chắn rồi."

"Aww, cảm động quá!" June vừa nói vừa nhéo má Minjun.

"Anh à." Minjun nói, nghẹn ngào vì đôi má bị ép chặt. "Anh ăn trúng cái gì rồi phải không?"

"Anh vẫn chưa ăn."

"Anh cứ kỳ quái thế nào ấy." Minjun thẳng thừng nói. "Nói cho em biết. Anh có cần giúp gì không?"

Nụ cười của June rộng hơn khi anh lấy điện thoại ra.

"Minjun," anh nói. "Em có bao nhiêu người theo dõi?"

"Bây giờ khoảng 30k," Minjun nói. "Sau khi đăng thông tin cập nhật về Mad Hatter, số người theo dõi của em đã tăng lên chỉ sau một đêm!" Nhóc con tự hào khoe khoang.

Minjun - cậu bé 11 tuổi đã thu hút hơn 30 nghìn người theo dõi nhờ đăng lại các bài báo trên Navel đồng thời thêm chú thích chỉ trích nhân vật chính trong bài báo.

Minjun giống như một phiên bản trẻ con của RoastHimJim vậy.

Chỉ riêng bài đăng cuối cùng của đã nhận được 100 nghìn lượt thích chỉ với vài dòng bình luận.

"Giới thiệu 'Mad Hatter': Nơi những bộ râu loang lổ, đôi mắt vàng da và hàm răng đen tạo nên xu hướng thời trang tối thượng! Tội ác có phải là thời trang cao cấp mới không?"

"Vậy nhóc có muốn một câu chuyện độc quyền không?" June hỏi.

Minjun nhìn anh, ánh mắt lộ vẻ tò mò. "Câu chuyện độc quyền đến mức nào?"

"Nhóc sẽ là người đầu tiên đăng nó. Ngay cả các đài tin tức lớn cũng chưa biết được thông tin này.

*****

Trong cửa hàng tiện lợi 7-Star, June quay trở lại với công việc thường ngày của mình. Anh ngân nga một giai điệu vui vẻ khi đang làm việc.

Ông Chang nhíu mày khi quan sát tâm trạng vui vẻ của June.

Không mấy khi người nhân viên bán thời gian này lại thể hiện niềm vui như vậy, đặc biệt là sau một ngày dường như có quá nhiều điều xấu xảy đến.

Người đàn ông lớn tuổi gãi đầu. "Tiểu tử, xảy ra chuyện gì sao? Trông ngươi giống như đang ở trên nóc thế giới vậy."

Nụ cười của June càng rộng hơn khi anh tiếp tục chất hàng lên kệ. "Ồ, không có gì nhiều. Chỉ là có một ngày thú vị thôi."

Ông Chang nhướng mày, nhưng trước khi kịp hỏi chi tiết, ông quyết định tốt nhất là không nên tọc mạch.

Lắc đầu, anh lẩm bẩm một mình: "Lũ trẻ ngày nay thật tình."

Ông Chang ra sân sau cho gà ăn, June thì tiếp tục công việc.

Tiếng chuông vào leng keng đã thu hút sự chú ý của June - Jisung, C-Jay, Jaeyong, Jangmoon và Akira

June thở dài. "Lại đến nữa à?"

"Đại ca!" Jangmoon nức nở, mắt sưng húp. "C-Jay đã nói hết rồi. Em không thể tin được nó lại thực sự xảy đến."

June để anh yên rồi quay sang Jaeyong. "Và các cậu đang làm gì ở đây?"

Jaeyong gãi gãi sau gáy. "Ừm, em chỉ muốn xem liệu em có thể giúp được gì không."

"Hết rồi, anh ơi!" C-Jay hét lên khiến tai June đau nhức.

"Em nghe được từ anh họ của mẹ em, người có một người bạn làm việc với cháu trai của bà, hiện đang làm nhân viên giao hàng, người đã đến tòa nhà Azure và nghe được từ khách hàng của anh ấy, giám đốc của chương trình, người-"

"Chúng tôi hiểu rồi," Akira cắt ngang. "Chỉ cần nói cho June những gì cậu biết."

"Anh sắp bị đuổi ra đi."

Lời nói của C-Jay lơ lửng trong không khí, mỗi âm tiết đều vang lên sự lo lắng và căng thẳng.

Khuôn mặt của Jisung. Jaeyong và Akira nhuốm đầy vẻ thất vọng  - một thực tế có vẻ vừa bất công vừa đáng lo ngại.

C-Jay bắt đầu chửi bới.

Jisung vỗ lưng June. "Thật sự không công bằng. Ngay từ đầu anh thậm chí còn không có công ty quản lý. Làm sao anh có thế cạnh tranh với họ?"

Jangmoon nói. "Có vẻ như họ đang săn lùng June chỉ vì anh ấy là thực tập sinh cá nhân mà không có công ty hỗ trợ."

"Amh có muốn nhờ công ty bọn em giúp đỡ không?" Jaeyong hỏi. "Họ không phải là người giỏi nhất nhưng lại khá giỏi về vấn đề pháp lý."

Akira nói: "Sẽ thật vô lý nếu họ giúp đỡ một người không thuộc công ty."

"Và đã quá muộn!" C-Jay kêu lên. "Đội ngũ sản xuất có lẽ đang đi đến kết luận. Làm thế nào chúng ta có thể chứng minh June vô tôi chỉ trong vài giờ ... hoặc tệ hơn là vài phút?"

"Không sao đâu." June nói, khiến cả năm người họ nhìn anh như thể June cần được chữa trị ngày lập tức.

Giữa nỗi lo lắng chung, June bình tĩnh đến không ngờ. Vẻ mặt của anh vẫn điềm nhiên, trái ngược với sự bất an bao trùm cả nhóm.

Đôi mắt anh ta tràn ngập vẻ thờ ơ thường ngày, thậm chí còn có vẻ yên tĩnh gần như siêu thực.

Những người khác đưa mắt nhìn nhau, bối rối trước cách cư xử thản nhiên của June.

"Làm sao anh có thể bình tĩnh như vậy khi tương lai của anh trong chương trình đang gặp bất trắc thế?" Akira hỏi.

"Jangmoon cũng sẽ sớm gặp khó khăn như thế thôi." C-Jay lắc đầu.

"Ừ." Jangmoon đồng ý, sau đó anh nhận ra rằng tuyên bố của C-Jay là nhằm hạ bệ anh. "Đợi đã...này!"

"Dù sao thì." Jisung nói. "Chúng em không thể để anh rời đi đâu." anh nói, gần như rơi nước mắt.

Ho đang trong trạng thái hoảng loạn, trong khi June dường như là hiện thân của sự điềm tĩnh.

Và rồi, anh mỉm cười.

Một nụ cười dường như làm bừng sáng cả căn phòng, một đường cong dịu dàng trên môi anh mang một chút bí ẩn và tinh nghịch.

Đôi mắt anh thường lạnh lùng giờ đây ánh lên vẻ tự tin đầy quyến rũ và yên tâm.

Khi những người khác đang quan sát anh, bị thu hút bởi nét mặt thanh thản.

June cuối cùng cũng lên tiếng. Giọng anh  bình tĩnh, đều đặn và êm dịu đến bất ngờ giữa cơn bão đã bao trùm họ.

"Thư giãn đi," June nói. "Mọi thứ cuối cùng sẽ về đúng chỗ mà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro