144) Tân binh chuyên nghiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

June là người đầu tiên quay lại phòng tập.

Cánh cửa mở ra và những thành viên còn lại bước vào với nụ cười trên môi.

C-Jay vui vẻ chào hỏi. "Anh quay lại rồi?"

"Ừ." June nói, đứng dậy khỏi sàn.

"Cậu ổn chứ?" SeHun hỏi với giọng lo lắng. "Có cần phải khâu lại vết mổ không?"

"Không cần," June nói dối. "Chỉ là hơi đau một chút thôi."

"Anh cứ bình tĩnh nghỉ ngơi đi," Haesoo nói. "Vẫn đang trong quá trình hồi phục mà."

"Hơn nữa," Jakob tiếp tục. "Chúng ta đi theo một hướng khá tốt nên anh có thể tin tưởng vào bọn em nhiều hơn một chút. Anh đã giúp đội mình rất nhiều rồi."

"Có chuyện gì đã xảy ra à?" June hỏi vì tất cả trông vui vẻ lạ thường.

"Buổi đánh giá mới kết thúc cách đây không lâu," SeHun nói, trông cũng có săc khí hơn trước.

"Mọi người đều rất buồn vì cậu không thể biểu diễn cùng, nhưng chúng ta đã làm khá tốt ngay cả khi vắng mặt cậu. Các cố vấn nhận xét khá tích cực."

"Đúng đúng!" C-Jay kêu lên. "Họ thực sự thích lời bài hát và sự concept mới."

"Các đội khác có xem màn trình diễn không?" June hỏi.

"Ừ," Jakob trả lời. "Nhưng họ không chú ý nhiều," anh chán nản nói thêm.

"Vậy cậu có xem Skateboard Ride không?"

"Hmm," C-Jay ậm ừ, đột nhiên trở nên ủ rũ.

"Màn trình diễn của chúng ta khá tốt nhưng thực sự không thể đánh bại một đội có nhiều tài năng như vậy. Thật không công bằng khi có quá nhiều người đứng đầu trong một nhóm!"

"Có vẻ như đây đã là một quyết định được nhất trí đồng thuận rồi," Taekyung thở dài.

"Ngay cả ban giám khảo cũng thích 'Skateboard Ride' nhất. Tuy nhiên, em vẫn cảm thấy khá hài lòng vì chúng ta nhận được những nhận xét tốt."

"Sân khấu chắc chắn sẽ còn trở nên tuyệt vời hơn nữa khi anh June rap!"

"Tất nhiên," Se Hun nói. "June đã luyện tập rất chăm chỉ mà." June tặc lưỡi, không quen với việc được người khác khen mình.

"Tất cả chúng ta đều đang làm việc chăm chỉ," anh lầm bầm. "Vì vậy, chúng ta phải cố gắng hết sức để giành chiến thắng."

"Mọi người sẽ cùng cố gắng hết sức để có được màn trình diễn tốt nhất," Se Hun mỉm cười.

"Sao  không luyện tập lần nữa nhỉ? Tối mai là biểu diễn rồi nên hôm nay nên kết thúc sớm và nghỉ ngơi thật tốt."

"Nghe ổn đấy." C-Jay nói.

"Bắt đầu thôi," SeHun bắt đầu. Tuy nhiên, trước khi họ vào đội hình, June đã lấy thứ gì đó từ trong túi ra.

Là mấy chiếc cà vạt lụa trắng mà anh nhận từ Choi Pablo.

"Đây là gì?" C-Jay hỏi. "Tại sao anh lại đưa cho em một miếng giẻ rách?"

"Một miếng giẻ rách?" Jakob hỏi với đôi mắt mở to. "Đây không phải là một miếng giẻ rách. Cậu bị mù hay sao mà không thấy cá tag này hả? Hermit, Là Hermit đấy!"

C-Jay ??? "Hermit? Thương hiệu cao cấp Hermit?"

"Đúng này," Se Hun nói. "Đây là của Hermit. Cậu lấy cái này ở đâu vậy, June? Tôi cho rằng một chiếc cà vạt như thế này sẽ có giá ít nhất 1000 đô lận."

June nhún vai quan sát chất liệu mịn màng. Anh thậm chí còn không nhận ra rằng đây cũng là một món đồ xa xỉ.

"Tôi được nguwoif ta cho." anh mơ hồ trả lời.

"Chà, vậy anh phải đáp lễ người ta cho đàng hoàng đấy." C-Jay nói. "Đại ca vừa được cho không 100 ngàn đô lận.

June thở dài đổi chủ đề.

"Cái này sẽ đóng vai trò là chỗ dựa của chúng ta,"June giải thích: "Luyện tập với những sợi dây thô ráp khá khó nắm bắt nên từ giờ hãy sử dụng cái này nhé."

Tên bài hát là 'Tie Me Up' và có một số khoảnh khắc trong vũ đạo được dần dựng sẵn bắt chước hành động bị trói, June nghĩ rằng tốt nhất nên làm điều đó...theo nghĩa đen.

Ban đầu họ sử dụng những sợi dây thô mà June lấy từ tủ của người gác cống (người lao công vẫn đang tìm lại nó cho đến tận bây giờ), nhưng việc thực hành khá khó khăn do chất liệu quá cứng.

Tuy nhiên, đồng đội của anh không phàn nàn và tiếp tục luyện tập một cách nghiêm túc.

Đó là lý do tại sao June nghĩ đến việc sử dụng cà vạt lụa.

Tiếng nhạc nổi lên, họ vứt những sợi dây thô ráp sang một bên và sử dụng chất liệu mềm mại.

Khi nhảy theo vũ đạo, June gật đầu đồng tình nhìn bức tranh tổng thể trong gương.

Những chiếc cà vạt lụa trắng đã tạo chiều sâu cho vũ đạo của họ. Nó dường như tượng trưng cho sự cân bằng giữa đầu hàng và kiểm soát, thêm yếu tố tinh tế và gợi tình vào tổng thể bài trình bày.

Khi thực hiện các bước di chuyển, họ quấn chặt mình vào dây buộc tạo ra những khoảnh khắc quyến rũ hút hồn thị giác hơn.

"Tốt hơn nhiều rồi," C-Jay nói, lấy lại hơi thở sau buổi tập nhảy tẻ nhạt.

"Trông thực sự rất đẹp," Se Hun nói. "Màn trình diễn  lại được nâng cấp một lần nữa. Tôi tin rằng bọn mình sẽ còn làm tốt hơn nữa trên sân khấu."

"Em cúng rất hy vọng." Seokhwa nói thêm. "Chỉ cần chúng ta truyền tải tốt lời bài hát, khán giả chắc chắn sẽ cảm nhận được sự liều lĩnh và tài năng của của đội".

"Vậy chúng ta hãy bắt đầu lại thôi," SeHun nói. "Chúng ta sẽ luyện tập toàn bộ cho đến tối."

June liếc nhìn những người đồng đội lạc quan của mình, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác khó hiểu.

Anh không thể xác định đó là gì, nhưng nó có cảm giác tương tự như khi các cố vấn khen ngợi màn trình diễn của anh trong 'Skateboard Ride'.

Đó có phải là...niềm vui?

Dù June cố gắng phủ nhận, nhưng một nụ cười nhỏ lại xuất hiện trên khuôn mặt anh khi đồng đội đang luyện tập lại lời.

Sự tiến bộ thấy rõ và anh cảm thấy khá tự hào về những đứa trẻ này.

Họ quyết tâm thể hiện tài năng của mình đồng thời chứng minh những người đánh giá thấp họ đã sai.

Đến part của June, anh hít một hơi thật sâu.

Trước khi bắt đầu phần rap, June giao tiếp bằng mắt với các đồng đội của mình và họ có ánh mắt khích lệ như thế đang nói: "Anh có thể làm được!"

Thành thật mà nói, Se Hun và những người khác có chút lo lắng về June.

Anh ấy đã phải nhận những lời chỉ trích gay gắt nhất từ Sun-Y và rồi lại không được đánh giá cao như họ cách đây không lâu.

Hơn nữa, June được biết đến là người hát hay nhất, giọng ca vàng trong chương trình.

Kỹ năng rap của June phụ thuộc rất nhiều vào khát vọng chiến thắng của anh ấy.

Tuy nhiên, khi June tránh ánh mắt mọi người, sự tự tin dâng trào trong anh.

June đã luyện tập trên đường trở về Azure và anh có thể cảm nhận được sự thay đổi mạnh mẽ của quá trình nâng cấp.

Flow của anh tự nhiên hơn và anh không bị hụt hơi ở cuối mỗi câu.

Khi nhịp của câu thơ thứ hai vang lên qua loa, June vẫn nhìn về phía trước.

Với một hơi thở sâu, anh bắt đầu đoạn rạp của mình, và nó trôi chảy một cách dễ dàng giống như một người mới chơi chuyên nghiệp từ đâu xuất hiện!

Giọng nói của June vốn nhẹ nhàng và du dương giờ lại ẩn chứa sự mạnh mẽ đến, nhịp nhàng đáng kinh ngạc.

Anh truyền tải lời thoại với nhịp điệu sắc như dao cạo, mỗi từ được ngắt nhịp như thể anh là người được sinh ra để rap vậy.

Đồng đội của anh nín thở, trao đổi ánh mắt sửng sốt. Họ không thể tin vào những gì họ đang nghe.

June không tầm thường, đại ca thực sự quá tốt! Anh giống như một rapper bẩm sinh, dễ dàng lồng ghép những cách chơi chữ phức tạp và ẩn dụ thông minh vào lời thơ.

Khi June kết thúc câu rap, không khí im lặng đến choáng váng. Tất cả không nói nên lời, hàm gần như rơi xuống sàn.

Họ đã mong đợi một điều gì đó tử tế, nhưng những gì nhận được thực chất là một sự điên rồ thuần túy,

C-Jay nhìn chăm chăm vào June với đôi mắt mở to, quai hàm há rộng.

'Đại ca luôn xuất sắc như vậy à?'

*****
Cố gắng nhấn ⭐ vote ủng hộ tui và June nhá các bác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro