149) Skateboard Rig

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năng lượng trong trường quay lên đến đỉnh điểm khi đội được mong đợi nhất, 'Skateboard Ride', lên sân khấu. Tiếng la hét và cổ vũ chói tai hơn tất cả những đội khác.

Jia bịt tai lại khi những người hâm mộ xung quanh cô gào thét như những con gà cao su phát ra âm thanh khó chịu.

Bora nói bên tai cô. "Khác biệt thật đấy."

Jia gật đầu đồng ý và nheo mắt nhìn các thành viên trong đội.

Cô cau mày khi nhận ra June không ở cùng họ.

Đó là một sự xấu hổ. June lẽ ra đã thắng nếu anh ở cùng đội này - một cường quốc cấp cao nhất tập hợp lại với nhau!

C-Jay tặc lưỡi khi máy quay tập trung vào từng thành viên của Team Risers.

"Tôi tự hỏi sinh ra như vậy sẽ như thế nào?" anh lầm bầm.

"Cậu sẽ không bao giờ biết đâu." Jangmoon nói, bước ra từ phía sau anh.

C-Jay trừng mắt nhìn cậu học viên cao lớn rồi xoa đầu cậu ấy. "Ồ, im đi. Tôi lẽ ra sẽ đấm cậu vì nhận xét đó nhưng... 

Làm tốt đó, vì vậy tôi sẽ tha thứ cho lời nói hỗn lào ban nãy. Chờ đã... ông khóc à?" Anh hỏi khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Jangmoon.

Lông mày Jangmoon nhíu lại trước, lắc đầu. "Khóc cái gì mà khóc, tôi không trẻ trâu vậy đâu..." anh biện hộ, mặc dù nghe có vẻ quá phòng thủ.

"Chắc không?" C-Jay quấy rầy.

Jangmoon chỉ gật đầu. "Tôi ổn. Về chỗ đây."

Sau khi Jangmoon ngồi vào chỗ cũ, Xin bước vào phòng với nụ cười tự mãn. June nhận thấy sự khiêu khích đó, chợt cau mày.

'Hắn ta có nói gì với Jangmoon không?'

June không có thời gian để suy nghĩ lung tung, anh tập trung vào màn hình lớn. Team Risers ở vị trí xuất phát, sẵn sàng bước lên sân khẩu.

Tiếng hét vẫn khó nghe như vậy khiến June cau mày.

Bắt đầu trình diễn...

"Đi qua phố, tim đập rộn ràng.

Tình yêu là một SkateBoard Ride, không thể đoán trước và ngọt ngào."

Nhìn thấy Lâm Chỉ hát phần lời cũ của mình, miệng June đột nhiên đắng chát.

Tuy nhiên, SeHun lại gần và thì thầm vào tai anh: "Anh hát hay hơn đấy".

Đến lượt Zeth và Casper, hai chàng trai trẻ đã chiếm được cảm tình của người xem ngay từ đầu, đứng ở trung tâm.

Họ bước về phía trước, khuôn mặt rạng rỡ tự tin. Họ trao nhau những cái nhìn thấu hiểu, đám đông bùng nổ trong tiếng reo hò.

Zeth cầm mic, giọng mượt mà và tự tin thực hiền đoạn rap tiền điệp khúc.

"Go SkateBoarding, tình yêu là một chuyến đi hoang dã,

Drop to the ride, nuốt chửng niềm tự hào của tôi."

Casper phối hợp theo vẻ nghênh ngang của Zeth.

"Boo, đồ tệ quá - một đứa trẻ hét lên.

Tuy nhiên tất cả những gì trong đầu tôi chỉ quẩn quanh một suy nghĩ - làm thế nào để mời em đi chơi."

Lời rap vui tươi trôi chảy một cách liền mạch, sự ăn ý rõ ràng khi hai người tương tác qua lại. Đám đông điên cuồng la hét và reo hò như thể mạng sống của họ phụ thuộc vào đó.

"Tôi hiểu tại sao họ lại xếp thứ nhất và thứ hai. Họ là những rapper giỏi nhất chương trình!"

"Tôi cần bỏ phiếu cho đội này! Chỉ thể là đủ rồi."

"Kết thúc rồi."

Buổi biểu diễn tiếp tục mà không có bất kỳ lỗi nào. C-Jay đang ở trong góc đội hình, thầm cầu nguyện khi quan sát cảnh tượng đó. 

Thời điểm thích hợp đến...

Khi màn trình diễn gần đến đoạn điệp khúc cuối cùng, cao trào đỉnh điểm.

June biết phần này sẽ là phần quan trọng nhất trong bài hát.

HIGH NOTE

June đã thể hiện những nốt cao một cách hoàn hảo và cuối cùng Lâm Chí là người hát.

Buổi biểu diễn rất tốt và tất cả các cố vấn trên bục cao đều gật đầu đồng tình.

Thời điểm Lâm Chí thực hiện high note, dường như có điều gì đó không ổn. Anh ta do dự, môi mấp máy, nhưng lời hát lại không xuất hiện. Cứ như thể bị lỡ lời.

C-Jay ngồi trên mép ghế khi quan sát cảnh tượng trước mắt. Những thực tập sinh khác đang chú ý cũng có vẻ hơi bối rối.

"Có phải cậu ấy... đang hát nhép nốt cao không?" Se Hun hỏi.

"Đúng vậy." June nói, nhếch mép cười nhẹ.

Các cố vấn, đặc biệt là Jihyun, tỏ ra thất vọng vì màn hát nhép quá rõ ràng.

Cô ấy giao tiếp bằng mắt với Woo-jin, hai người đều ngầm đồng ý rằng June thực hiện phần này tốt hơn.

Các cố vấn thắc mắc tại sao họ lại đuổi người có thành tích tốt nhất trong nhóm.

Nó cũng khiến Jihyun cảm thấy bối rối không biết tại sao Lâm Chí lại được phép làm điều đó. Đội ngũ sản xuất chưa bao giờ cho phép một thực tập sinh hát nhép trong các buổi biểu diễn trực tiếp trước đây.

Jia chăm chú theo dõi màn trình diễn, cũng cau mày đoạn high note. Cô cũng không bỏ lỡ ánh mắt khó hiểu của Jeayong và Zeth.

"Cậu có để ý không?" Jia hỏi Bora.

"Anh ta hát nhép." Bora trả lời. Tuy nhiên, những suy đoán của họ bị át đi bởi tiếng hò hét cuồng nhiệt của người hâm mộ.

Lạc vào thế giới fangirl nhỏ bé của mình, họ thậm chí còn không nhận ra rằng Lâm Chí đã hát nhép nốt nhạc đó... hoặc có thể, họ không muốn tin rằng anh ấy sẽ hát nhép.

"Đúng như mong đợi," Mimi reo lên. "Những người mù quáng căn bản không quan tâm."

Mặc dù một số người đã ngừng cổ vũ khi nhận thấy tai nạn 'hát nhép' nhưng những người hâm mộ cuồng nhiệt của Lâm Chí vẫn tiếp tục cổ vũ như chưa hể có chuyện gì xảy ra.

Chính chủ là người đã biết rõ sự việc, cũng tiếp tục biểu diễn mà không biết xấu hổ. Đúng là thần tượng và người hâm mộ của họ giống nhau như đúc.

June lắc đầu. "Tên khốn vô liêm sỉ." anh lẩm bẩm.

Màn trình diễn kết thúc, đám đông lại reo hò một lần nữa. Tuy nhiên, điều khiến họ ngạc nhiên là khán phòng không còn ồn ào như trước nữa. Tất nhiên, không khí vẫn náo nhiệt nhưng không thể so sánh với tiếng reo hò phấn khích ban đầu.

Các cố vấn lúc này sẽ đưa ra nhận xét của họ, Jihyun muốn phát biểu trước.

Cô muốn giải quyết 'sự cố hát nhép', nhưng trước khi cô kịp nói bất cứ điều gì, ekip nào đó đột nhiên nhắc nhở vào tai nghe của cô.

"Đừng nói về chuyện đó." một giọng trầm vang lên, khiến cô rùng mình. "...hoặc cái gì đó khác."

Jihyun sững người trong giây lát, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Giọng nói đó... cô chưa từng nghe thấy trước đây. Trong ba mùa Rising Stars vừa qua, đây là lần đầu tiên chuyện như thế này xảy ra.

Và cô không khỏi cảm thấy sợ hãi.

"Bạn có ổn không?" Hyerin ở bên cạnh hỏi. Jihyun nở một nụ cười lo lắng trước khi gật đầu.

Cuối cùng, cô không thể bỏ qua sát ý trong giọng nói vừa nghe được. Vì vậy, cô ấy chấp nhận những bình luận tích cực như thường lệ.

"Thật tốt," cô run rẩy nói. "Các bạn là một đội tuyệt vời, và tôi... tôi nghĩ các bạn đã luyện tập rất tốt," cô lắp bắp.

"Cám ơn sư phụ." Lâm Chí cười tươi nhất, một số khán giả hoan hô.

Hyerin đang định nói, cũng muốn nói về sự cố hát nhép thì Sun-Y bất ngờ cắm lấy micro.

"Lâm Chí," Sun-Y bắt đầu với một nụ cười trên khuôn mặt.

June cau mày. Vào thời điểm đó, anh đã cảm nhận được điều gì đó không ổn.

"Tối nay bạn thật tuyệt vời. Tôi không thể không chú ý đến bạn trong suốt buổi biểu diễn. Giọng hát thật tuyệt vời và vũ đạo của bạn thật hoàn hảo. Tôi phải nói rằng bạn THỰC SỰ LÀ MỘT MAIN VOCALIST CHÍNH HIỆU."

June tựa người vào ghế với nụ cười nhạt.

Chơi lô tô.

Có ai đó đang thao túng nơi này.

Sun-Y chưa bao giờ khen ngợi một đội nào trong suốt chương trình này, và thật kỳ lạ khi anh ta đột nhiên nói những lời đó.

Lâm Chí có mối quan hệ tốt hơn anh tưởng.

Nhưng trước khi có thể suy ngẫm thêm về việc này, một thành viên phi hành đoàn hét lên tên đội của họ.

"Đội Aglet! Vui lòng chuẩn bị."

*****

Chuẩn bị nhưng các bác nhớ vote ⭐ trước nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro