150) Tie me up (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đội Aglet nhanh chóng chuẩn bị khi được gọi tên.

June nhìn đồng đội và cau mày trước nguồn năng lượng lo lắng.

So với vẻ tự tin vừa rồi, họ trông cứng nhắc. Ngay cả C-Jay thường tự tin cũng tỏ ra nghi ngờ.

Và khi Team Risers đi xuống, mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

Zeth, Casper và Jaeyong thực sự chúc họ may mắn, June gật đầu nhẹ. Các thành viên khác cũng rất tốt bụng mỉm cười khích lệ họ.

Tuy nhiên khi Lâm Chí đến gần, June không khỏi cảm thấy ghê tởm.

"Đáng lẽ anh nên biểu diễn trước bọn em," Hắn nói với giọng trêu chọc nhưng ấn chứa sự nghiêm túc.

"Vậy thì có lẽ sự kỳ vọng dành cho sân khấu của anh sẽ không quá lớn."

SeHun mím môi mỉm cười. "Các cậu đã làm rất tốt."

"Đương nhiên. Và tôi chắc chắn rằng các cậu sẽ làm rất tốt, nhất là anh June đấy." Lâm Chí nói, liếc nhìn cậu học viên thờ ơ.

June phớt lờ hắn và tập trung vào đồng đội của mình.

May mắn thay, Zeth đã kéo Lâm Chí trở lại khu vực dành cho học viên để lại Team Aglet một mình.

Một lần nữa, June quan sát khuôn mặt các thành viên. Sau đó, anh thở ra một hơi thật dài.

"Các cậu đang lo lắng," anh quan sát.

"Tôi không biết," Se Hun nói.

"Đây là lần đầu tiên tôi biểu diễn cuối. Trước đó thường tôi chỉ biểu diễn khúc giữa chương trình, đó là lúc khán giả chưa kỳ vọng nhiều".

"Em cũng vậy." Jakob run rẩy nói. "Em chưa từng lo lắng như thế này trước đây."

C-Jay lặng lẽ gật đầu, trông xanh xao hơn trước.

June thở dài và xoa sống mũi.

"Các cậu đã luyện tập rất chăm chỉ," June nói, giọng ôn hòa nhưng cũng nghiêm chỉnh ra lệnh.

"Đây là thời điểm để ta tỏa sáng. Aglet cần cho mọi người thấy khả năng nội tại."

"Nhưng làm thế nào để thoát khỏi mớ thần kinh lo lắng này đây? Tim em cứ đập dồn dập không yên nãy giờ." Haesoo hỏi với vẻ đau khổ.

"Hãy chuyển năng lượng lo lắng đó thành sự tức giận. Đối với tất cả những người coi thường, đối với tất cả những người nghi ngờ và ghét bỏ, hãy biến nỗi sợ hãi đó thành nhiên liệu."

Những người khác đưa mắt nhìn nhau, tiếp thu lời nói của June. Vẻ mặt e ngại của SeHun dần dần chuyển sang quyết tâm.

Bàn tay siết chặt của Haesoo thả lỏng, còn bàn tay run rẩy của Jakob thì vững vàng.

"Sau đó biểu diễn với sự tức giận. Hãy để nó tiếp sức cho niềm đam mê, năng lượng và mọi bước đi của các cậu trên sân khấu đó."

Nét mặt mọi người giãn ra một chút. Sự khó chịu, bực tức, những chông gai và tất cả những người nghi ngờ đã từng đánh giá thấp mình.

Mắt mỗi người đều hừng hực ngọn lửa quyết tâm cháy rực.

June phấn khởi.

"Hãy nhớ, chúng ta không chỉ biểu diễn cho những người từng gạt bỏ chúng ta. Mà tất cả còn biểu diễn cho chính mình, cho giấc mơ. Chứng minh cho họ thấy năng lượng đó."

C-Jay cuối cùng cũng nở một nụ cười. "Anh luôn biết phải nói gì lúc quan trọng. Nhưng chờ đã," anh lo lắng nói. "Giọng của anh vẫn còn hơi khàn và trầm, chắc là do anh ngủ quá nhiều."

June nhếch mép cười. "Không, nó hoàn hảo."

*****

Bầu không khí bên trong trường quay thiếu ánh sáng thật sôi động, đầy háo hức khi khán giả tiếp tục bàn luận về buổi biểu diễn cuối cùng.

Kang Minho bước trở lại sân khẩu, nét mặt sắc sảo nổi bật dưới ánh sáng dịu nhẹ của đèn sân khấu.

"Zeth thật điên rồ! Làm sao anh ấy có thể tiến bộ mỗi tuần được?"

"Casper là ngôi sao của chương trình. Cậu có thấy anh ấy trên cơ Zeth ở đoạn rap đó không?"

"Lâm Chí là nhất. Anh ấy hát nốt cao đó rất tuyệt."

"Tôi nghĩ anh ấy đã hát nhép đó!"

"Im đi. Cậu không chắc gì thì đừng có phát ngôn lung tung."

"Tớ muốn mang Stell về nuôi."

"Thưa quý vị, chào mừng trở lại," Minho thông báo. 

"Màn trình diễn cuối cùng đêm nay là một màn trình diễn đặc biệt."

"Nhưng trước khi thưởng thức bữa tiệc âm nhạc này, hãy nhiệt liệt bày tỏ sự cảm kích cho tất cả các đội viên đã trình diễn được không ạ?"

Đám đông vỗ tay, thể hiện sự cảm kích đối với những thực tập sinh tài năng đã thể hiện hết mình.

"Đến với đội cuối cùng, chúng tôi có một lưu ý dành cho các bạn. Một bản phối được thực hiện trong nhiều tháng, được tạo ra bởi không ai khác ngoài bộ đôi nhà sản xuất nhạc rap nổi tiếng được biết đến với cái tên 'GROOVYTUNES'!"

Khán giả rất phấn khích trước cái tên này. Bộ đôi nổi tiếng tạo ra những bản nhạc rap đứng đầu bảng xếp hạng.

Sự tham gia của họ vào chương trình này làm dấy lên sự tò mò vô hạn.

"GROOVYTUNES?" Jia hỏi. "Không phải họ chỉ sản xuất nhạc rap thôi sao?"

"Đúng rồi," Bora cau mày.

"Thật kỳ lạ vì June vẫn chưa biểu diễn. Tôi tự hỏi liệu đội ngũ sản xuất có nói dối ràng June sẽ biểu diễn vào tuần này hay không. Có lẽ anh ấy vẫn đang ở bệnh viện."

Jia cũng cau mày. "Trừ khi June rap?"

"Nói luyên thuyên gì đó." Mimi nói.

"Chúng ta chưa bao giờ nghe anh ấy rap trong suốt chương trình. Với giọng hát như vậy, rõ ràng là June tập trung rất nhiều vào khía cạnh đó."

"Ừm, June không có kĩ năng 'rap' trong hồ sơ Rising Stars của mình." Bora nói thêm.

Jia thở dài thất vọng. "Vậy, chúng ta đến đây chẳng vì mục đích gì phải không?"

"Tôi đoán vậy."

"Nhân tiện," Jia nói, thay đổi chủ đề. "Cậu không định cởi áo khoác à?"

Mimi lắc đầu. "Tôi ổn!" cô kêu lên, mặc dù bên trong chiếc áo nỉ dày đang đổ mồ hôi.

Khi tiếng reo hò lắng xuống, Minho tiếp tục: 

"Bài hát này, 'Tie Me Up', là một kiệt tác nhạc rap RnB chắc chắn sẽ khiến khán giả không nói nên lời."

"Không giống như những bài khác, tác phẩm yêu cầu các thực tập sinh tham gia viết lời rap của riêng họ."

"Không cần chần chừ gì nữa, hãy chào mừng đội cuối cùng của đêm nay nào!"

Ánh đèn sân khấu thay đổi, tập trung vào nhóm bảy học viên mặc trang phục toàn màu trắng.

Mỗi thành viên đều toát lên sức hút riêng. Họ đứng ở trung tâm sân khấu, sẵn sàng làm nên lịch sử mới.

Bộ phục trang màu trắng lấp lánh dưới ánh đèn sân khấu dịu nhẹ, tạo nên sự tương phản thanh tao trên nền tối.

Trang phục của mỗi thành viên là sự thể hiện độc đáo cá tính riêng của họ, nhưng tất cả đều có chung chủ đề là màu trắng tinh khiết.

"June đến rồi."

"Ôi chúa ơi. June thực sự đang ở đây."

"Tôi không thể tin được. Tôi thực sự nghĩ rằng anh ấy đã chết."

"June rap à?"

Jia mở to mắt ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào học viên ở bên cạnh đội hình. "Anh ấy ở đây," cô thì thầm.

Mimi cũng nhìn anh say đắm. "June trông...gợi cảm?"

Khán giả bắt đầu thì thầm, họ tiếp tục nhìn chằm chằm vào June.

June mặc một chiếc áo sơ mi polo lụa phù hợp với chủ đề, chất vải bắt sáng  tinh tế. Chiếc áo sơ mi được cởi ba nút đầu để lộ ra một phần cơ ngực.

Sau đó, giữa những lời thì thầm, một dòng âm trầm dồn dập cô đọng không khí, đám đông lập túc im lặng.

*****

Voteee ⭐ thoi.
Sắp công diễn đến nơi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro