160) VIP

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, Xin đang trốn cạnh thùng rác gần đó, không thể rũ bỏ được cảm giác kỳ lạ trong lòng.

'Nhà thằng June giàu lắm sao?'

'Mình đang chống đối một gia đình tài phiệt à?'

Xin luôn mơ ước về một cuộc sống sung túc, giàu có. Thật không may, anh ta sinh ra trong một gia đình có thu nhập trung bình và luôn cố gắng hiện thực hóa lối sống mình mong muốn bằng việc trở thành idol.

Nghe nói June là một tên khốn nạn sống ở khu ổ chuột ở Seoul khiến hắn cảm thấy có chút hài lòng với chính mình.

Tuy nhiên, nhìn thấy đám người đang đứng trước Pierre - một trong những nhà hàng Michelin danh giá và nổi tiếng nhất Hàn Quốc, Xin không khỏi cảm thấy ghen tị.

Ngay cả các chính trị gia quy mô nhỏ cũng khó có thể ăn ở đây.

Nó đắt lắm.

Năm chàng trai đứng bên ngoài nhà hàng trong bộ quần áo chạy bộ bình thường, cảm giác có chút lạc lõng.

Họ mở cửa, nhân viên nhà hàng nhìn tốp thanh niên đi vào bằng ánh mắt kỳ lạ.

Tuy nhiên, June không quan tâm lắm. Anh vẫy tay mời chào mấy đứa em đến quầy lễ tân bất chấp sự miễn cưỡng của họ.

Jisung nói, gãi gãi sau gáy: "Có lẽ chúng ta nên quay lại vào buổi tối."

Akira nói, cảm thấy hơi xấu hổ: "Em đồng ý. Quay lại thuê bộ vest hay gì đó nhé."

June nhướng mày: "Áo vest à? Đắt quá. Vào trong thôi. Tôi đói rồi."

Mấy thằng em lắc đầu ngao ngán.

June đưa họ đến một nhà hàng sang trọng nhưng việc thuê một bộ vest lại rất đắt? Thật là khôi hài!

June đứng ở quầy lễ tân. Vẻ ngoài lôi thôi, mái tóc rối bù và khuôn mặt đeo khẩu trang ngay lập tức khiến tiếp tân nhăn mặt.

Tuy nhiên, anh nhân viên sáng mắt lên, đánh giá những chàng trai đi cùng.

"Một nhóm soái ca a!"

Trông họ cũng nghèo nên anh ta vẫn giữ thái độ cũ.

Nhân viên quầy tiếp tân - Seowon thậm chí còn không thèm tiếp bọn họ.

Seowon vừa nghịch điện thoại vừa thờ ơ hỏi: "Anh cần gì?"

"Ừm, chúng tôi muốn ăn ở đây." June thản nhiên trả lời như thể nơi đây là quán ăn bình dân.

Seowon cố nhịn cười. Anh ta nhét một miếng kẹo cao su vào miệng, nhai chớp chép.

Không thể hành động lỗ mãng trước mặt những vị khách quan trọng, nhưng nhóm trai trẻ này dường như không quan trọng đến thế.

Seowon mỉm cười: "Rất nhiều người muốn ăn ở đây. Đáng buồn là không phải ai cũng có được thứ mình muốn".

C-Jay cau mày định mắng lại thì Jisung đã níu cậu lại, lắc đầu.

Seowon nói: "Hành động trong này cần phải cẩn trọng. Chúng tôi không chấp nhận hành vi ô uế như vậy trong nhà hàng Rất danh giá này."

June rất nóng rồi nhưng cố gắng bình tĩnh lại.

Là một tay xã hội đen, anh đã gặp rất nhiều kẻ như thế này. Họ có quyền chỉ đạo vì là đại diện cho một doanh nghiệp đắt tiền.

Tuy nhiên, cuối cùng, mấy người đó chỉ nhận được mức lương trung bình tương đương với nhân viên văn phòng. Thế nhưng thái độ thậm chí còn tệ hơn cả người ăn xin.

June bình tĩnh nói: "Vậy anh có thể chuẩn bị một bàn được không? Chúng tôi thực sự đến đây để ăn."

Seowon tự mãn hỏi: "Vây anh có đặt chỗ trước không?"

Thực tế là danh sách đặt chỗ đã full đến tháng sau, những vị thanh niên trẻ này chắc chắn sẽ không có tên trong danh sách.

"Không." June nói.

"Vậy anh có thẻ thành viên không?"

"Không." June nói, nụ cười của Seowon càng rộng hơn.

"Vậy thì xin lỗi, chúng tôi không thể cho anh vào. Nhà hàng của chúng tôi có danh tiếng cần được giữ gìn và chỉ những người đã đặt chỗ trước hoặc có thẻ thành viên mới có thể dùng bữa."

"Chúng tôi có cái này." June nói và lấy phiếu ưu đãi từ trong túi ra, nhưng Seowon thậm chí còn không buồn nhìn vào nó.

Cậu nhân viên mỉm cười: "Mời ánh rời đi trước khi tôi gọi bảo vệ."

Xin ở hành lang nghe trộm cuộc trò chuyện của họ cảm thấy khoan khoái trong lòng.

Akira xấu hổ nói: "Đại ca, chúng ta nên rời đi thôi."

Tuy nhiên, June vẫn giữ vững lập trường. Mấy đứa như thế này sẽ chỉ tiếp tục coi thường người khác trừ khi họ nhận thức được.

June cứng đầu nói: "Chúng ta phải ăn ở đây."

Anh cố ý khiến Seowon chú ý tới tờ phiếu nhưng anh nhân viên vẫn tiếp tục phớt lờ mảnh giấy sáng bóng đó.

"Anh thực sự không định rời đi à?"

"Không," June bướng bỉnh, khoanh tay trước ngực.

Hai người nhìn nhau chằm chằm, Seowon cảm thấy bị đe dọa bởi ánh mắt của anh chàng tội nghiệp.

"Được thôi," Seowon, nhấn nút để gọi bảo vệ và cấp trên. "Vậy anh nói chuyện với quản lý của tôi đi."

Một người đàn ông đầu trọc với bộ ria mép được chăm sóc cẩn thận và một anh chàng to lớn đeo kính râm bước ra từ phía sau Seowon.

Người đàn ông có ria mép hỏi: "Có việc gì sao?"

Seowon nói, đột nhiên tỏ thái độ chuyên nghiệp.

"Thưa quản lý. Nhóm thanh niên này cứ nhất quyết muốn ăn ở Pierre, hình như còn muốn gây hỗn loạn."

Jangmoon kêu lên: "Gây hỗn loạn? Anh muốn ăn đấm không hả?"

June giơ tay ngăn cản, Jangmoon phải ngậm miệng lại.

Seowon tiếp tục mỉm cười: "Tôi có nói sai đâu ạ."

Người quản lý thở dài, chỉ về phía anh chàng to lớn bên cạnh. "Làm ơn hãy rời đi, các chàng trai. Chúng tôi không muốn kiếm chuyện với các cậu."

June đưa tờ phiếu cho người quản lý. "Tôi có cái này. Chúng tôi không thể dùng nó cho nhà hàng này được sao? Người đưa nó cho tôi nói rằng tôi có thể dùng nó bất cứ lúc nào."

Lông mày người quản lý nhíu lại quan sát tờ phiếu. Sau đó, anh ta lấy ra một chiếc kính lúp từ trong túi.

Khi đọc nội dung của phiếu giảm giá, anh ta mở to mắt ngạc nhiên, lầm bầm chửi thề.

Phiếu giảm giá này chỉ được phân phối cho các cổ đông lớn nhất bên họ.

Thậm chí còn có họ "Choi" bên dưới.

Người quản lý run rẩy hỏi: "C-cho tôi xem chứng minh thư được không, thưa ngài?"

June thở dài, Seowon cau mày. Việc người quản lý mất bình tĩnh là điều hiếm khi xảy ra.

June không biết lý do xuất trình CMND nhưng anh đồng ý vì muốn ăn càng sớm càng tốt.

"Đây." anh đưa cho họ giấy tờ tùy thân của Choi Joon-ho.

Hơi thở của người quản lý nghẹn lại khi liếc nhìn thẻ căn cước, phiếu giảm giá, rồi quay lại nhìn June.

Choi...

June thiếu kiên nhẫn tháo khẩu trang ra. "Là tôi còn gì."

Seowon sững người. Khuôn mặt này có vẻ giống khuôn mặt của một thiếu gia!

Người quản lý tiếp tục quan sát anh, liếc nhìn qua đôi giày, khẳng định chắc chắn June thực sự là chủ sở hữu của lá phiếu ưu đãi.

Người quản lý nhéo người Seowon: "Hãy sắp xếp cho những chàng trai trẻ tốt bụng này một bàn ngay lập tức!"

*****

Mọi người nhớ vote ⭐ cho truyện nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro