181) Thay đổi suy nghĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đứng nguyên! Cấm động đậy!"

June mắng Choi Pablo khi anh ta cố chạm vào làn da trần của mình.

Pablo nhìn chằm chằm vào vẻ đẹp trước mắt đến độ chảy nước miếng.

Làn da của June trong trắng và mịn màng, dường như được chính Chúa tạo nên.

Đôi mắt nhiếp ảnh lướt xuống dưới cơ thể rồi bị hút vào phần cơ bụng - nơi phô bày sự cân bằng của đường nét cơ bắp mà không bị phình ra quá mức.

Cơ bụng săn chắc giống như đá cẩm thạch được chạm khắc tinh xảo nhưng vẫn giữ được nét thanh lịch.

Sau đó, mắt anh hướng về cánh tay. Chúng không quá đồ sộ, nhưng núi cơ săn chắc dưới lớp da chứng tỏ sức mạnh và vẻ duyên dáng vốn có của chủ nhân cơ thể.

Đôi vai mở rộng, khung xương tạo thành nền tảng nâng đỡ phần còn lại của cơ thể.

Tuy nhiên, ngay cả vai có rộng thế nào thì cũng là một nét chấm phá không thể hoàn thiện hơn.

Đối với Choi Pablo, đây chính là thân hình hoàn mỹ.

Và anh không thế chờ đợi để chụp lại khoảnh khắc này bằng chính máy ảnh của mình.

"Khoan đã," June che ống kính. Pablo nhìn anh hoài nghi.

"Gì thế?"

"Anh hứa sẽ đăng sự thật lên tài khoản sau khi chuyện này kết thúc, đúng không?"

"Vâng, vâng. Chúng ta đã thảo luận các điều khoản rồi. Mình cũng ký hợp đồng rồi! Tôi sẽ không rút lại lời nói đâu."

"Tốt nhất là thế."

June đã hy sinh sự tỉnh táo của bản thân cho buổi chụp bán khỏa thân này.

"Vậy thì giải quyết nhanh đi." June bỏ tay ra khỏi ống kính và lùi lại một bước.

Ánh sáng từ cửa số chiếu vào cơ thể một cách hoàn hảo như bao bọc thân thể trong voan áo mỏng sớm hôm.

"Tôi cấm anh đăng ảnh đấy." June cảnh cáo.

"Tôi biết rồi. Cái này chỉ cần mình tôi thưởng thức là đủ."

Pablo tiếp tục nói chuyện với June khi nhận thấy những bức ảnh sẽ trở nên ngượng ngùng khi June nhận ra có máy chụp.

June ở trạng thái tự nhiên là phiên bản đẹp nhất.

"Vậy, điều gì khiến cậu thay đổi quyết định? Tôi vốn nghĩ anh không muốn chụp cơ."

"Nếu không phải vì anh thì tôi không bao giờ quay lại đây đâu. Đây là cách tốt nhất để thuyết phục anh công khai sự thật."

"Cậu nói đúng đấy. Tôi mừng vì đã từ chối lời đề nghị vài ngày trước."

June lè lưỡi. "Còn anh thì sao? Điều gì khiến anh thay đổi quyết định? Tôi nghĩ anh không muốn liên quan đến bố mẹ nữa."

Pablo ậm ừ. "Hmm. Thành thật mà nói, tôi đã suy nghĩ rất lâu và rất kỹ. Tôi không bao giờ có thể thoát khỏi cha mẹ mình cho đến khi tôi thừa nhận sự hiện diện của họ trong cuộc sống của tôi."

"Tôi luôn cảm thấy như mình đang che giấu một bí mật đen tối, và ngay lúc này, tôi chỉ muốn thành thật. Tôi biết một số người sẽ ghét tôi vì điều đó, nhưng tôi đang có một sự nghiệp ổn định, không giống như cậu."

"Bằng cách tiết lộ điều này, cuối cùng tôi cũng có thể sống một cuộc sống tự do thực sự. Hơn nữa, bố mẹ tôi hiện đang trong tù."

"Có lẽ họ sẽ trả tiền bảo lãnh và bắt đầu cuộc sống mới ở một quốc gia châu Âu xa lạ. Nhưng ít nhất thì giờ tôi sẽ được tự do khỏi họ... cả ở nơi công cộng lẫn riêng tư. Nhân tiện, tôi cũng đã chặn mẹ tôi rồi."

June thở dài một hơi: "Vậy là anh sẽ tiết lộ sự thật ngay cả khi tôi không đề xuất chụp ảnh?"

Pablo mỉm cười và gật đầu nhiệt tình. "Đúng vậy! Đây là một phần thưởng tuyệt vời."

"Mẹ kiếp." June lầm bầm. Mặc dù đã quá muộn để lùi bước.

"Tôi nghĩ thế là đủ rồi." June nhặt chiếc áo sơ mi trên sàn và nhanh chóng mặc vào.

Pablo thở dài thất vọng nhưng không cảm thấy quá tệ vì đã có được thứ mình muốn.

Việc lưu trữ những bức ảnh này đủ để Pablo sống nốt quãng đời còn lại của mình.

Anh ta nhấp từng bức ảnh với nụ cười toe toét, June nhìn lại thợ chụp dị thường.

Tuy nhiên, mạch suy nghĩ bị cắt ngang, điện thoại đi động đổ chuông.

June lấy điện thoại từ trong túi ra và nhìn vào tên người gọi.

'Không rõ.'

Anh cau mày. Ai sẽ gọi cho mình vào lúc này? June không nhớ mình đã cho ai số điện thoại.

Ngoại trừ một người...

June nhanh chóng nhấn nút trả lời và áp điện thoại vào tai.

"Xin chào?"

"Choi Joon Ho?"

June mỉm cười khi nhận ra giọng nói ở đầu dây bên kia.

"Cindy Jung, cô gọi phải không?"

"Vâng, là tôi."

Cindy thở dài. Lông mày June nhíu lại khi những lời cãi vã xen lẫn một số tiếng hét.

"Cô ổn chứ?"

Cindy hắng giọng. "Mọi thứ đều ổn."

"Vậy, tại sao cô lại gọi tôi?"

"Hôm qua," Cindy nghiến răng nói. "Tôi đã không cho anh cơ hội để giải thích tình hình. Vì vậy, tôi muốn tạo một cơ hội mới. Tôi sẽ xử lý hậu kỳ sau."

June nở nụ cười nhẹ.

"Địa điểm và thời gian thế nào?"

"Cậu đến phòng phỏng vấn tại tòa nhà Azure. Đúng 1 giờ chiều. Không được chậm trễ và đảm bảo không bị phát hiện."

"Phòng phỏng vấn, 1 giờ chiều, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ gặp cô ở đó."

Đầu dây bên Cindy lại vang lên tiếng hét, nhưng trước khi June kịp hỏi chuyện gì thì Cindy đã nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.

June mỉm cười bỏ điện thoại vào túi.

"Vậy thì, tôi sẽ đăng ảnh chân dung của cậu kèm theo lời giải thích sau, đúng không?" Pablo hỏi.

June quay lại và đối mặt với tên nhiếp ảnh gia điên rồ.

"Hử?"

"Những bức ảnh và sự thật đó?" Pablo lặp lại.

"Tôi sẽ bảo Esther sắp xếp một bài đăng trên tài khoản đêm nay. Đảm bảo tính xác thực. Đó là những gì chúng ta đã thỏa thuận, đúng không?"

"Giữ lại một lúc," June nói, đặt tay dưới cằm. "Một lưu ý nữa, anh có thể không đăng nó vào tối nay không?"

Pablo nhíu mày bối rối. "Gì? Vậy thì, cậu định chứng minh với công chúng thế nào trước khi phát sóng tập loại trừ? Chẳng phải sẽ tệ hơn nếu chúng ta trì hoãn thêm sao?"

"Tin tôi đi," June cười nhếch mép, Pablo thì cứng người. 'Thiên thần của ta đẹp trai quá!'

"Được thôi," Pablo không chút do dự. "Tôi sẽ làm theo lời cậu. Khi nào thì tôi đăng nó?"

"Anh định xem Rising Stars phải không?" June hỏi.

"Tôi sẽ không bỏ lỡ đâu!" Pablo thốt lên.

"Vậy thì tải lên khi tôi nhận vị trí ngồi mới. Đừng đăng lên cho tới lúc đó."

*****

Các bác nhớ vote ⭐ cho tui nha.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro