190) Tập phát sóng thứ 8 (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Oui, oui! Hoàn hảo!" Kumo thốt lên, hôn lên ngón tay của June.

June bị đánh thức bởi giọng nói lớn của thợ làm tóc. "Xong rồi à?"

June thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra. Anh nhớ mình đã ngồi xuống, gội đầu, sấy khô... sau đó, mọi thứ trở nên mờ nhạt.

"Oui! Tôi đã làm nhanh cho anh, khách hàng ạ. Tôi bị mất tập trung đôi chút vì bị vẻ đẹp trai của anh thôi thúc! Có phải anh là thực tập sinh của Rising Stars?"

"Ừ, đúng rồi," June vẫn còn hơi mất trí. "Bao nhiêu vậy? 75.000 đúng không?"

Anh đứng dậy khỏi ghế và đưa tiền cho Kumo.

"Sao vội thế? Anh vẫn chưa thấy kết quả cuối cùng mà!"

"Được thôi. Tôi sẽ hài lòng miễn là anh làm theo cảm hứng từ bức ảnh tôi đã chỉ cho anh."

Kumo chỉ mỉm cười, điều này đáng lẽ đã là một dấu hiệu cảnh báo cho June.

Kumo đi đến gương và nhanh chóng gỡ tấm vải đen che phủ bên trên.

June chưa bao giờ nhuộm tóc trước đây và may mắn thay, anh đã ngủ trong suốt quá trình nhuộm nên không cảm thấy da đầu bị bỏng như người khác wggsfdfdgddggfddgg trải nghiệm.

"Hãy chứng kiến kiệt tác của tôi đi!"

June hờ hững nhìn vào gương, mong đợi thấy mái tóc nâu và hồng nhạt.

Tuy nhiên, mắt anh mở to ngạc nhiên khi nhìn thoáng qua mái tóc của mình.

"Cậu nghĩ sao? Hoàn hảo phải không?" Kumo tự hào nói.

"Tôi sẽ giảm giá cho cậu vì tôi thực sự thích nó. 50.000 won nhé?"

50.000 won?

Nhà tạo mẫu này đáng lẽ phải trả lại tiền cho June. Bởi vì tóc của anh không hề tối màu.

Nó màu hồng tươi tắn. Giống như kẹo bông vậy.

[Yay! Đây chính là màu hồng mà Fu đang tìm kiếm. Chủ nhân đã hoàn thành nhiệm vụ phụ: Nhuộm tóc hồng. Bây giờ, chủ nhân có thể đến thăm mộ cha mẹ mình rồi!]

*****

Trong những hộ gia đình đang phát chương trình 'Rising Stars' trên tivi, có hai cảm xúc nổi bật: xấu hổ và thông cảm.

Jia khịt mũi khi màn hình chuyển sang cảnh June cúi chào trên sân khấu. Tiếng nhạc buồn vẫn phát ở phía sau, và khi June nhìn về phía trước, những người từng căm ghét anh bắt đầu khóc.

- Ừm...Tôi cảm thấy... xấu hổ?

- Mẹ kiếp, tôi khóc mất. Những cảm xúc này là gì thế?

- Bây giờ có quá muộn để nói lời xin lỗi không?

- Mẹ tôi khóc. Chị tôi khóc. Không nói dối đâu, tôi cũng khóc rồi.

- Không ai nói với tôi rằng chương trình này sẽ lấy đi nước mắt cả.

Những người khóc nhiều nhất là người ở trong khu trọ nhỏ đó.

Jangmoon lại giở thói mít ướt khi nhìn thấy June cúi đầu. C-Jay cũng ôm chặt Jangmoon hỗ trợ, nhưng còn khóc to hơn cậu trai đang thút thít trong tay.

Ngược lại, Jisung nhìn lên trần nhà để ngăn nước mắt. Akira khóc thầm bên cạnh trong khi Jaeyong nức nở như một đứa trẻ.

Minjun lè lưỡi khi quan sát năm chàng trai lớn.

"Trưởng thành lên đi." Minjun nói, mặc dù sâu thẳm trong lòng cậu nhóc cũng muốn khóc.

June đã trải qua rất nhiều chuyện, vậy mà họ lại vô cảm với đại ca như vậy.

C-Jay khịt mũi. "Tôi muốn gặp June ngay bây giờ. Tôi không thể tin là tôi đã nghi ngờ anh ấy dù chỉ một giây."

Jangmoon. "Chúng ta đã không tin tưởng đại ca. Mọi điều anh ấy nói đều là sự thật."

Akira cười xấu hổ. "Đúng vậy. Tôi không nghĩ mình có tư cách là bạn của anh ấy nữa."

"Tôi cũng vậy." Jaeyong lẩm bẩm.

"Ngay từ đầu hai người đã không phải là bạn rồi." C-Jay nói trong khi khóc, Jaeyong thì hờn dỗi như một đứa trẻ ở góc ghế sofa.

Bà ngoại thở dài và lắc đầu, lắng cuộc trò chuyện của họ. Bà lấy một hộp khăn giấy từ ngăn kéo và đưa cho những chàng trai trẻ.

"Thằng bé June nó là một đứa trẻ ngoan. Có thể không giống lắm vì tính cách nó không mấy sáng sủa, nhưng nó rất hiểu chuyện và dễ tha thứ. Thằng bé rất quan tâm đến mọi người. Thằng bé quan tâm đến Minjun và bà... Nó là một trong những cậu bé tốt bụng nhất mà bà từng gặp".

"Bà chắc chắn thằng bé sẽ ấm lòng nếu các cháu thành tâm xin lỗi."

"Nhưng để bà cảnh báo trước... Nếu các anh đây làm tổn thương Junie bé nhỏ của Bà thêm lần nữa, Bà sẽ cùng những người bạn cũ đến trước nhà các cậu chơi mạt chược cả đêm. Bà đảm bảo... cả khu phố sẽ không ngủ được trong cả tuần."

Năm người nhìn bà lão với đôi mắt kinh hãi.

"Mấy anh biết điều rồi chứ?" Bà đe dọa.

Họ nhanh chóng gật đầu. Lúc này, màn chào của June vừa kết thúc, và nhạc nền cũng dần dần tắt hẳn.

June quay lưng lại, mỗi bước chân về chỗ ngồi vẫn mang âm hưởng buồn bã.

- Em rất xin lỗi vì đã không tin tưởng June! Em sẽ tặng anh 1.000 stars để chuộc tội nhé.

- Tôi sẽ tiếp tục xem chương trình và ủng hộ anh chàng này. Cậu ấy rất chân thành.

- Ờ. Tôi đến đây để chửi anh ta, nhưng giờ lại trở thành fan của anh ta.

- Hãy để June lên xu hướng nào các bạn! #JuneOurRisingStar

- #JuneOurRisingStar

- Vẫn chưa đủ xác thực. Chúng ta chỉ tin vào lời nói của những kẻ này thôi sao?

- IM ĐI! Thằng nhóc đang than khóc. Tôi không thể tin là mọi người vẫn còn nghi ngờ sự chân thành của nó.

- Trời ơi. Nhìn trang của Choi Pablo kìa. Có vẻ như anh chàng này nói thật!

"Gì thế?" Jia thắc mắc khi phần bình luận bắt đầu tăng tốc trở lại.

Na-ri tiến lại gần TV để nhìn rõ hơn. "Choi Pablo? Họ bảo chúng ta kiểm tra Navel của Choi Pablo."

Jia mở tài khoản Navel của mình để kiểm tra. Đó là một trang rất phổ biến, với hơn 700 nghìn người theo dõi. Sau đó, cô ấy tìm tới bài đăng mới nhất của anh.

Bạn bè lượn lờ xung quanh Jia để hóng tin tức mới nhất. Các cô gái vô cùng kinh ngạc khi chứng kiến ảnh chụp chân dung của June.

Trong giây lát, họ bị mất tập trung khi xem bức ảnh.

"Thật...đẹp trai." Jia ngỡ ngàng.

Soo-min cười khúc khích. "Tỉnh táo lại và đọc bài đăng đi."

"Được rồi," Jia nói, thoát khỏi cơn choáng váng. "Để tớ đọc to lên nhé."

*****
Các bác nhớ vote ⭐ cho tui nha.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro