75) 2 người họ làm gì ở đây?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ lén ra ngoài không phải là ý hay đâu.

June đứng sau bức tường, tránh camera đêm ở hành lang.

Lẻn ra khỏi phòng là việc dễ dàng.

Thật tốt khi Jisung, người ngủ say nhất là người duy nhất còn lại trong phòng.

Nếu Jaeyong ở đó, June chắc chắn anh sẽ còn khó khăn hơn nữa.

June quan sát các camera đặt ở góc tường và phân tích phạm vi tầm nhìn mà nó có thể chụp được.

June đi theo con đường này, dán người càng sát tường càng tốt.

June không xa lạ với những khái niệm kiểu này. Anh ta đã phải lẻn ra ngoài rất nhiều lần từ nhiều nơi khác với độ khó cao hơn nhiều.

Hồi đó, nếu bị bắt, anh sẽ phải trả giá bằng mạng sống.

Anh ấy rút ra kinh nghiệm từ quá khứ và di chuyển một cách thành thạo, né tránh ống kính mà không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

June vượt qua hết chướng ngại vật này đến chướng ngại vật khác nhưng cuối cùng lại gặp phải cửa ải khó khăn nhất.

Cửa sau.

Ký túc xá của Rising Stars có hai lối ra: lối vào phía trước và cửa sau.

Lối vào phía trước thường có nhiều bảo an hơn, hầu hết các thành viên trong đoàn sản xuất cũng ra vào bằng cánh cửa đó.

Vì vậy, June biết rằng không thể thoát khỏi đó mà không bị bắt.

Cửa sau là lựa chọn tốt hơn.

Không có nhiều học viên biết về lối sau. Lúc đầu, June cũng không biết về điều đó. Nếu không có C-Jay, anh ấy vẫn không biết gì về nơi này.

June nhìn thấy một nhân viên bảo vệ đơn độc đứng cạnh lối ra nên phải rút lui, núp sau một cột rộng.

[Thời gian thực hiện nhiệm vụ: 28 giờ, 8 phút, 34 giây]

June tiếp tục nhìn về phía cửa, hy vọng nhân viên bảo vệ sẽ đột nhiên cảm thấy muốn đi vệ sinh.

Thật không may cho anh, người bảo vệ đã ngồi thoải mái trên ghế và cười khoái trí khi xem điện thoại.

"Chết tiệt. Cái răng thỏ đó đang làm gì ở đây thế?"

June đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Anh ta thường tán tỉnh cô lao công trong thời gian này. Họ đã chia tay hay sao?" một giọng khác hỏi.

June cau mày và lén nhìn từ phía sau cái cột.

Giọng nói đó, anh không thể nhầm được.

June thở dài khó tin khi nhìn thấy Jangmoon và C-Jay bên bức tường cạnh cột điện. Hình dáng của họ được giấu sau một chiếc tủ. Bảo vệ không thể nhìn thấy của họ.

Tuy nhiên, June có thể nhìn và nghe rõ họ.

"Tôi đói. Tôi muốn ăn xúc xích," Jangmoon rên rỉ. "Tôi cũng thèm soda. Ở đây không có đồ ăn vặt nào cả."

C-Jay tặc lưỡi. "Kiên nhẫn đi. Hãy đợi cho đến khi tên bảo vệ răng khểnh đó ngủ say."

Jangmoon rên rỉ. "Khi nào chứ? Mắt anh ấy sáng quoắc lên khi xem điện thoại. Chúng ta sẽ là những người đầu tiên ngủ ở đây nếu cứ phải chờ đợi ông ta đó."

"Vậy ngày mai nhé?" C-Jay hỏi. "Ngày mai chúng ta có thể lẻn ra ngoài và đến cửa hàng tiện lợi."

"Nhưng bây giờ tôi đang thèm thứ gì đồ ngọt." Jangmoon rên rỉ.

June quan sát hai người họ. Có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên họ làm thế này.

Đúng lúc đó, June nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời.

Anh ta lục túi và lấy ra vài đồng xu. June nhếch mép cười rồi nhìn qua nhìn lại người bảo vệ và hai người bạn của mình.

'Xin lỗi. Cứ coi đó như một sự trả giá cho việc đã để tôi đau khổ khi chúng ta còn là đồng đội.'

Người bảo vệ tắt điện thoại một lúc rồi đứng dậy, vươn vai và ngáp dài.

Đây là cơ hội của anh ấy.

June nhắm vào Jangmoon và C-Jay rồi ném những đồng xu về phía họ, tạo ra âm thanh leng keng lớn kết hợp với tiếng rên rỉ đầy kịch tính của Jangmoon.

"Suỵt!" C-Jay im lặng, nhưng bản thân điều đó đã ồn ào rồi.

June mỉm cười khi thu hút được sự chú ý của người bảo vệ thành công. Anh ta lấy đèn pin ra và chĩa thẳng vào Jangmoon và C-Jay.

Họ sững người một lúc trong khi người bảo vệ lắc đầu và tặc lưỡi,

"Thực tập sinh của Rising Stars hả?" người bảo vệ nói, giọng anh ta giống như người vừa hít phải khí heli.

"Chạy!" Jangmoon hét lên và cả hai cùng chạy trốn khỏi người bảo vệ.

Người bảo an rất ngạc nhiên nhưng anh ta nhanh chóng chạy theo họ.

June coi đó như một cơ hội để bước qua cửa sau, trong lòng vui mừng khi cảm nhận được làn gió đêm mát lạnh mơn man trên da mình.

Anh ấy vẫn đeo khẩu trang và mặc áo hoodie vì không muốn mạo hiểm đụng độ bất kỳ ai trong đoàn sản xuất. Sau đó June tiếp tục đi bộ cho đến khi nhìn thấy một cửa hàng tiên lợi bên đường.

Chắc ở đây sẽ có người nhận ra anh ấy phải không?

June bước vào cửa hàng tiện lợi và cuối cùng cởi bỏ áo hoodie và khẩu trang, hy vọng ai đó sẽ nhận ra anh ngay và xin chữ ký.

Tuy nhiên, khi mở cửa, anh không thấy ai ngoại trừ một cậu thiếu niên gầy gò đang chơi game trên điện thoại.

Anh thậm chí còn không buồn liếc nhìn June khi anh bước vào.

"Chào mừng." người bán thời gian thờ ơ nói, vẫn nhìn vào điện thoại. Hiệu ứng âm thanh trò chơi của anh ấy được bật ở mức âm lượng tối đa nên toàn bộ cửa hàng đều có thể nghe thấy.

June tặc lưỡi và ngồi xuống một trong những chiếc ghế, hy vọng ai đó đang xem Rising Stars sẽ đến bất cứ lúc nào.

Người bán thời gian-một học sinh trung học chỉ muốn có một công việc để mua skin cho các nhân vật trong game. cuối cùng đã nhìn lên khi nhân vật của anh qua đời. Thời gian hồi sinh của anh ấy còn hơn một phút nên anh ấy quyết định quan sát khách hàng mới.

Cậu học sinh trung học rất ngạc nhiên khi thấy khách hàng rất đẹp trai.

"Thật may mắn." anh lầm bầm, tiếp tục quan sát khuôn mặt của June.

Đối với người bán thời gian, June trông khá quen thuộc. Có vẻ như anh ấy đã nhìn thấy anh ấy trên TV khi chị gái và mẹ anh ấy đang xem những chương trình vô bổ của họ.

Nhưng nghĩ lại thì có lẽ anh này chỉ đẹp trai nên trông giống người nổi tiếng thôi.

June cảm nhận được ánh mắt của cậu bé nên ngước lên, nhướng mày dò hỏi.

"Anh không định mua gì à?" anh ấy hỏi.

"Tại sao?" Tháng Sáu hỏi.

"Mọi người không được phép ngồi đó nếu họ không mua bất cứ thứ gì", người bán thời gian nói. Sau đó, anh thấy mình đã hồi sinh nên lại cầm điện thoại lên. "Nếu bạn không định mua bất cứ thứ gì thì bạn nên rời đi."

June tặc lưỡi.

Thằng nhỏ keo kiệt này. Xung quanh không có người nào cả!

June bước đến quầy sô cô la và chộp lấy chiếc đầu tiên anh nhìn thấy. Anh bước đến quấy và đặt sôcôla xuống

Đúng lúc đó, cánh cửa mở ra, chuông reo báo hiệu có khách hàng mới đến.

"Chào mừng." người bán thời gian nói với giọng điệu thờ ơ tương tự

June liếc nhìn cửa nhưng nhanh chóng quay đi khi nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc. Anh nhanh chóng đội mũ trùm đầu và khẩu trang lại.

Alex và Hyunwoo đang làm gì ở đây thế?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro