86) An ủi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Zeth đang khóc.

Anh ấy thực sự đang khóc.

Và tất cả những gì June có thể nghĩ đến là nhiệm vụ của mình.

'Tôi đã thành công phải không? Tôi đã làm anh ấy khóc rồi.' 

[Zeth không khóc vì chủ nhân. Anh ấy chỉ khóc vì đang đấu tranh nội tâm với bản thân.]

June thở dài đứng dậy, khiến Zeth quay sang anh.

"Anh hiểu em phải không?" Zeth hỏi, đôi mắt vẫn đẫm lệ.

June thậm chí còn không chú ý đến điều đó!

'Đây có thể lẽ là cách để hoàn thành nhiệm vụ.' June quyết định ngồi xuống và lắng nghe những lời phàn nàn của Zeth.

Anh thở dài, miễn cường siết chặt vai Zeth. June không biết nhiều về việc an ủi người khác. 

Khi nhóm nhạc yêu thích của Mei Ling giải tán, anh thường chỉ tặng cô một ít đồ ăn nhẹ yêu thích.

June lục túi và tìm thấy gói lương khô đã mở trong đó. Với một tiếng ho ngượng ngùng, anh đặt nó vào tay Zeth, khiến cậu bé tài năng phải mở to mắt nhìn anh.

"Làm sao anh biết đây là món ăn vặt ưa thích của em?" Anh hỏi, nhét một miếng vào miệng.

"Ừm, có vẻ cậu thích ăn nó." June lý luận.

Zeth cười khúc khích và tiếp tục ăn đồ ăn nhẹ. "Anh thực sự là một người tốt, anh trai. Em tưởng bạn bè anh nói đùa vì anh luôn tỏ ra nghiêm túc, nhưng giờ thì em đã hiếu."

June cảm thấy khó chịu. Anh không quen được người khác khen ngợi.

"Vậy, cậu đang nghĩ gì thế?" June hỏi.

Zeth hạ miếng lượng khô xuống và hít một hơi thật sâu, bắt đầu tâm sự.

"Anh đã bao giờ trải nghiệm việc đứng đầu chưa?" Zeth hỏi.

"Chưa." June thẳng thừng nói. Anh đã trải qua một cuộc đời tồi tệ.

Anh chưa bao giờ đạt được vị trí đầu tiên, vì vậy June không thể hiểu được những gì Zeth đang nói.

"Bạn có muốn thử không?" Zeth đột nhiên hỏi.

June ậm ừ. "Không." anh thành thật nói.

Nếu June được trao một cơ hội khác để sống cuộc đời của mình, anh ấy sẽ chọn một cơ hội rất tầm thường - một điều gì đó không đòi hỏi nhiều trách nhiệm.

Một cuộc sống mà bản thân chỉ... ở đó. Không ở dưới cùng, nhưng không ở trên cùng.

"Đó là một lựa chọn tốt đấy, anh trai." Zeth nhẹ nhàng nói.

"Anh biết đấy, trở thành thực tập sinh xếp hạng cao nhất không phải là điều tuyệt vời nếu anh mông lung về nó." Zeth thừa nhận, giọng anh nhuốm vẻ thất vọng.

Tuy nhiên, June thà sống một cuốc sống ở trên cao hơn là ở dưới đáy.

Cuối cùng, thà khóc trong một căn biệt thự đầy đủ tiện nghi còn hơn là khóc trong một căn nhà kho tồi tàn.

"Chắc là vậy." June nói.

Zeth thở dài. "Mọi người kỳ vọng rất nhiều vào em. Em giống như mẫu vật bị soi dưới kính hiển vi vậy.

"Em đã tập luyên trong nhiều năm và đôi khi áp lực khiến em cảm thấy ngột ngạt."

Anh ấy tiếp tục, giọng mạnh mẽ hơn khi nói, "Em chọn bài hát này vì em muốn chứng mình rằng mình không chỉ là một rapper, một vũ công đẹp trai.

"Em muốn thử thách, một điều gì đó có thể thể hiện cá tính của mình. Sự linh hoạt và tài năng rất khó thực hiện. Nhưng sau tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay, em cảm thấy như mình đang khiến mọi người thất vọng."

June chăm chú lắng nghe, cố gắng hiểu sức nặng trong lời nói của Zeth.

Những gì đứa trẻ này đang gánh chịu là có cơ sở. Nhưng xét cho cùng, nó không có nghĩa là cậu ấy phải hoàn hảo.

Tuy nhiên, nhìn vào Zeth, có vẻ như anh vẫn chưa hiểu được sự thật đó.

Đứa trẻ này chắc hẳn đã được mài giữa trong một môi trường khắc nghiệt, nơi câu ấy luôn phải trở nên hoàn hảo.

June biết về thế giới khắc nghiệt của các thần tượng và thực tập sinh. Nhưng giờ đây anh ấy đã tận mắt trải nghiệm điều đó nên có nhận thức khác hẳn.

Bản thân sẽ đánh mất chính mình nếu trái tim và tư duy không đặt đúng chỗ.

"Cậu không cần phải hoàn hảo," June nói.

"Nếu cậu thực sự nghĩ bản thân có thể hoàn thành tất cả thì sẽ không ai thực sự quan tâm đến cậu cả. Tất cả chúng ta đều quá tập trung vào bản thân nên không quan tâm đến người khác."

Zeth cau mày. "Em không hiểu," anh nói.

"Mọi người nhanh chóng phán xét. Em phải khoác lên mình một vẻ ngoài nào đó để luôn làm hài lòng họ. Cuộc sống của em luôn như vậy."

June dựa vào lan can lạnh lẽo, thản nhiên khoanh tay.

Anh giải thích thêm cho Zeth để cậu có thể hiểu được.

"Cậu biết không. Zeth, cuộc sống hơi giống một điệu nhảy. Không phải ai cũng nhảy đúng ngay lần thử đầu tiên."

"Đôi khi, cậu vấp ngã, lỡ nhịp, hoặc thậm chí ngã sấp mặt. Nhưng mẹo là hãy giữ vững, di chuyển, tìm lại nhịp điệu của mình và coi những bước đi sai lầm đó là bài học kinh nghiệm để bản thân không lặp lại sai lầm cũ nữa."

Ánh mắt của Zeth bắt gặp cảm xúc u sầu của June đang xoáy tròn trong mắt anh.

"Nói dễ hơn làm."

Khóe môi June nhếch lên thành một nụ cười. "Oh, vậy thì hãy nghĩ mà xem - những sự không hoàn hảo trong thói quen của cậu lại là điều khác biệt."

"Đó là những khoảnh khắc cậu kể câu chuyên của mình, câu chuyên về sự trưởng thành và trở thành người mà bạn mong muốn."

June hơi buồn nôn khi nói những lời đó. 'Từ khi nào mình trở thành một nhà từ thiện như vậy?'

Nụ cười của Zeth hơi dao động, giọng anh nhẹ nhàng. "Tôi chỉ... tôi không muốn ai thất vọng."

Ánh mắt của June mang một vẻ kiên định yên tâm. "Tất cả chúng ta đều sợ điều đó, Zeth. Cậu không đặc biệt."

"Tất nhiên, thỉnh thoảng cảm thấy chán nản cũng không sao cả. Điều đó là bình thường. Đó chỉ là bánh xe của cuộc sống."

"Tuy nhiên, nếu điều đó xảy ra, hãy nhớ  lại ý định ban đầu. Tại sao cậu lại làm điều này ngay từ đầu?"

Zeth chớp mắt, đôi mắt anh long lanh nước.

June cười khúc khích. "Nào, anh bạn. Đừng khóc. Ở đây cậu đang làm tôi trông tệ lắm đấy."

Khóc...

Khóc rồi!

June vui mừng trong lòng khi nước mắt Zeth rơi xuống. Anh vỗ nhẹ vào lưng Zeth, cố gắng nhịn cười.

[Xin chúc mừng chủ nhân.

Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ: Khơi dậy phản ứng cảm xúc. Làm cho ai đó khóc.

Vui lòng chọn một khía cạnh để cải thiện.]

'Sức quyến rũ thì thế nào? Hoặc có thể là rap?'

'Tôi chọn rap trước vì tôi thậm chí còn không biết sự quyến rũ là gì.'

'Rap.'

[Lựa chọn khôn ngoan! Rap +1. Lớp hiện tại: D-]

[Tất cả các kỹ năng hiện đều ở cấp D. Bạn đã kiếm được: một lọ thuốc chữa bệnh.]

June muốn trợn mắt lên. Tại sao lại là thuốc phục hồi. Bây giờ June không cần nó nữa.

Rất may, Zeth chỉ khóc được vài phút.

Anh sụt sịt và mỉm cười - nụ cười đặc trưng của chú chó săn lông vàng mà June chưa từng thấy kể từ khi bắt đầu nhiêm vụ thứ hai.

Có vẻ như Zeth cuối cùng đã lấy lại tinh thần.

"Em nghĩ chúng ta nên quay về phòng thôi, anh trai." Zeth nói, giọng anh đột nhiên trở nên thân thiện hơn - giống như anh đã trở nên yêu mến June hơn.

"Ngày mai chúng ta còn phải sắp xếp lại. Em vẫn chưa có ý tưởng nào cho bài hát cả."

June rên rỉ. "Đừng nhắc tôi"

"Này." Zeth vỗ vai anh. "Bây giờ đừng nản lòng. Hãy nghe lời khuyên của riêng bạn. Hãy nhớ lại những ý định ban đầu." anh mỉm cười.

June khựng lại.

Chờ đợi.

Ý định ban đầu?

"Ừm."

Khi hai người bước về phòng, một âm thanh lớn quái dị phá vỡ màn đêm yên tĩnh.

Zeth cười lớn và chỉ vào bụng June.

"Em nghĩ anh đã quên cho con quái vật đói khát trong bụng ăn."

June sững người, rồi đột nhiên ôm chặt lấy bụng mình

Đó không phải là con quái vật đói khát, đó là vì miếng snack cây kia!

"Chết tiệt," anh lẩm bẩm. "Tôi phải đi đây." anh nói, chạy về phòng và đi thẳng vào phòng tắm.

Chắc hẳn sẽ rất khó khăn để tiêu hóa thứ hỗn tạp này rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro