96) Minjun có giàu không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

June đến căn hộ, vẫn còn cảm thấy hơi chán nản thì tình cờ gặp bà và Minjun trên đường đi. Anh cới mũ trùm đầu và khẩu trang ra rồi mỉm cười chào họ.

"Ồ, đó không phải là thực tập sinh yêu thích của chúng ta sao," bà kêu lên. "Anh có được nghỉ ngơi rồi à?"

"Anh ơi!" Minjun kêu lên, chạy tới ôm lấy chân June.

June mỉm cười khi được gặp lại hai người. Bằng cách nào đó anh cảm thấy dễ chịu hơn sau chuyện xảy ra trên xe buýt.

"Ừ," tôi nói. "Tôi có khoảng mười ngày trước khi quay lại trường quay."

"Vậy cậu sẽ ở lại lâu không?" Minjun mở to mắt hỏi.

June quỳ xuống ngang tầm Minjun và nhéo má cậu. "Anh tưởng em không muốn anh ở đây phải không, nhóc?"

"Ừ." Minjun nói, rời mắt khỏi June. "Tôi rất vui vì bây giờ đã có người để trêu chọc. Trêu chọc bà nội không vui đâu."

June lắc đầu. "Nhóc vẫn không thay đổi."

"Chà, có vẻ như con đã thay đổi rất nhiều," bà nội nói, mỉm cười trìu mến với cậu. "Từ khi nào mà minh tinh nhỏ của ta đẹp trai thế này? Sau mỗi lần gặp, con càng đẹp trai hơn."

June nói: "Là tại những loại kem dưỡng mà bà cho con đấy."

Anh nhận thấy rằng việc tăng cấp hình ảnh chỉ tạo ra những khác biệt nhỏ. Nó không thực sự thay đổi các đặc điểm trên gương mặt, nó chỉ tăng cường thôi. 

Và anh ấy không nói dối khi nói rằng loại kem mà bà đưa cho thực sự có tác dụng.

Anh ấy đã không còn nổi mụn kể từ khi bắt đầu sử dụng chúng!

"Hừ," bà nội nói. "Bà thực sự cũng nên sử dụng chúng."

"Đúng không ạ?"

"Cháu có muốn về cùng bọn ta luôn không?" Bà nội hỏi. "Hôm nay bà sẽ làm món thịt bò xào."

"Tất nhiên rồi ạ." June nói. Anh đã nhớ món ăn bà nấu rồi!

"Đi thôi." June nói, cầm lấy túi hàng tạp hóa từ tay bà.

Họ đến khu chung cư của bà nội và June thấy trong nhà có một chiếc TV mới.

"Ồ!" June kêu lên, ngồi xuống sàn. "Cái gì thế này?"

"TV mới toanh đó!" Minjun vặn lại, ngồi cạnh anh.

Mặt khác, bà nội vào bếp và bắt đầu nấu thịt bò. Sẽ không mất nhiều thời gian vì những lát thịt bò mỏng không mất nhiều thời gian để chín.

June giễu cợt. "Anh biết. Chiếc TV cũ vẫn ổn. Tại sao lại mua một chiếc mới?"

Minjun giữ im lặng nghịch nghịch ngón tay. Bà cười khúc khích và trả lời vọng ra từ trong bếp.

"Thằng bé muốn mua một chiếc chất lượng tốt hơn để có thể nhìn rõ con hơn. Nó xin mẹ mua cho. Vì bố mẹ nó đang làm việc ở Mỹ nên họ đã mua mẫu mới nhất."

June nhếch mép cười và huých vai Minjun. "Vậy là cậu thực sự ủng hộ người anh lớn này phải không?" anh ấy khoe khoang.

"Im đi." Minjun quát. "Tôi chỉ muốn xem Little Meow Meow rõ hơn thôi."

"Chắc chắn rồi, bất cứ điều gì cu nói đều đúng cả." June nói, nhìn vào chiếc TV thông minh 126 inch mới, màn hình rộng của họ.

(Chỗ bọn mình hay gọi là cu cậu-mấy cậu nhóc choai choai í. Mình thấy Minjun hơi sĩ diện một chút nên gọi thế này đáng yêu phết.)

Nhìn bề ngoài thì chiếc TV này rất đắt tiền. Và bây giờ anh  mới  chú ý, đồ của Minjun và bà luôn trông như mới. Túi của bà thậm chí còn đến từ một thương hiệu xa xỉ. Hai người thậm chí còn có đủ khả năng để ăn thịt bò mỗi ngày!

"Này nhóc" June gọi. "Bố mẹ cu đang làm việc ở Mỹ phải không?"

Cu cậu gật đầu. "Vâng..."

"Họ làm gì?"

"Không biết," Minjun nhún vai. "Bà nội nói là kinh doanh. Em không biết. Bố mẹ em không sống cùng nhau, nhưng họ đều làm kinh doanh."

"Ồ," June nói. "Bố mẹ ly thân à?"

"Chuẩn rồi!" Anh thờ ơ nói. "Nhưng không sao đâu vì có bà nội ở bên rồi."

"Nếu bố mẹ cu làm việc ở đó thì tại sao không chuyển đến một nơi tốt hơn?" June không khỏi thắc mắc. Rõ ràng là bố mẹ anh ấy khá giả. Chiếc TV mới là một minh chứng cho điều đó.

Minjun ra hiệu cho June đến gần, anh tiến lại gần. "Bố em muốn em sống với bà ngoại. Họ có một ngôi nhà lớn hơn, nhưng em thích bà hơn. Em quyết định ở lại đây vì bà không muốn chuyển đi nơi khác. Tuy nhiên, nơi này bốc mùi quá, thậm chí còn không có thang máy! Nhưng đừng nói với bà điều đó, bà sẽ buồn đấy."

June nhìn Minjun với vẻ thích thú. Đứa trẻ này rất ngọt ngào và biết quan tâm đấy chứ. 

June mỉm cười và nhéo má cu cậu. "Đừng lo lắng, anh đây sẽ không làm vậy. Trừ khi đưa cho tôi chiếc TV cũ."

Minjun trợn mắt. "Bà nội đã bảo bà chủ nhà mang đến căn hộ của anh rồi."

"Thật không?" June thốt lên, một chiếc TV mới khiến anh phấn khởi.

"Bữa tối đã sẵn sàng rồi các chàng trai!" Bà nội nói vọng ra nên hai người nhanh chóng dọn bàn chờ bà nội bưng món chính tối nay lên.

Mùi thơm của thịt bò, rau củ và nước tương thoang thoảng trong không khí khiến bụng June cồn cào. Anh nhanh chóng ngồi xuống và xúc thức ăn. 

Bà trìu mến nhìn anh. Kể từ khi anh đưa cho bà ly cà phê đó, bà bắt đầu coi anh như cháu ruột của mình.

"Ăn đi," cô ấm áp nói.

Jun gật đầu, tiếp tục ăn.

Khi họ đang ăn, June chợt nhớ đến những gì Minjun đã nói cách đây không lâu.

"Bà ơi." anh nói.

"Ừm," bà nội ậm ừ.

"Cháu sống ở đây đã lâu rồi phải không?"

Bà nội gật đầu. "Bà đã ở đây trước cả khi Minjun được sinh ra. Sao vậy?"

"Vậy bà cũng để ý lần đầu tiên cháu đến đây phải không?"

Bà trả lời. "Bà luôn để ý đến những người mới thuê nhà. Bà và cô chủ nhà bằng tuổi nhau, thường xuyên nói chuyện với nhau."

"Vậy trước đây bà có gặp cháu không?" June thận trọng hỏi.

Ngay lúc đó, sắc mặt của bà thay đổi, bà đặt đũa xuống với vẻ mặt u ám rồi gật đầu, khuôn mặt không có chút cảm xúc nào. Thật khó để đọc được bà đang nghĩ gì.

"Ừm," June ngừng lại một chút "Nếu bà đã gặp cháu trước đây, cháu có thể hỏi câu hỏi này không..."

"Trước đây cháu như thế nào?"

Bà nội thở dài một hơi trước khi uống ngụm nước.

"Thật khó để nói.Đầu tiên, cháu là một đứa trẻ trầm lặng. Nhưng có một thứ luôn hiển hiện trên gương mặt cháu ."

"Nó là gì?"

"Những vết bầm tím," cô nói. "Mặt cháu luôn xuất hiện những vết xước và bầm tím."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro