『 Schadenfreude 』

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hayden, em mười lăm tuổi với đôi mắt màu hổ phách và mái tóc đỏ hăng như vừa nhuộm nắng trời. Em có ánh nhìn buồn đến sâu thẳm tâm hồn mà bất kỳ ai lỡ sẩy chân rơi vào đấy cũng phải suýt xoa. Hayden, em tuyệt đẹp. Đến nỗi người người đều phải ưu ái sánh tên em với vì thiên sứ Gabriel thần thánh. Nhưng dường như tạo hoá lại lấy đi mất thứ gì đó trong cơ thể em. Rằng em sẽ chẳng bao giờ hài lòng nổi với vẻ đẹp thiên phú mà dân chúng ca tụng nếu thiếu đi thứ ấy. Hayden, em khuyết tật.

Em vẫn luôn tự dằn vặt bản thân vì chân trái của mình và em lúc nào cũng ganh tị với cả thảy những người lành lặn trên đời về điều đó. Bởi lẽ em không đủ tay chân như họ, rồi dần dà, Hayden em cũng sẽ bị đào thải. Trong cái xã hội thượng lưu rộng lớn này, những ai khiếm khuyết cơ thể đều bị cho là gánh nặng. Tất nhiên, ai có thể thuê đám người khốn khổ kèm theo đó là khuyết đi một phần cơ thể chứ. Sẽ chẳng ai, chẳng ai đâu. Chẳng ai đủ can đảm để cưu mang những sinh mệnh khốn cùng như Hayden. Cho dù em có đẹp đến thế nào chăng nữa, rồi thì nó cũng sẽ mục ruỗng, như trái tim của em mà thôi.

Nhưng Hayden đâu ngờ được, một ngày kì diệu của em lại được mở ra, khi người đàn ông quý tộc trạc tuổi bố em bước xuống từ chiếc xe ngựa. Gã là nam tước, nam tước Mason của London, là quý tộc thân cận với Nữ hoàng. Hayden ngạc nhiên, đôi mắt em mở to bàng hoàng như vừa choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Gã chìa bàn tay ra, trên ngón tay cái gã có mang một chiếc nhẫn khắc gia huy tượng trưng dòng dõi cao quý, gã ngỏ lời muốn mang em về cô nhi viện. Tất nhiên Hayden không ngần ngại, em liền nắm lấy tay gã thật chặt như thể sợ vụt mất đi tia hy vọng của cuộc đời mình. Hayden đã hạnh phúc. Lần đầu tiên trong cuộc đời em trông thấy bầu trời xanh đến như thế.

Nhưng Hayden, em quên mất một điều: trên đời này, ai cho ta cái gì ta cũng phải trả cái giá thích đáng. Thậm chí là cái chết.

Những ngày tháng sống ở cô nhi là những chuỗi thời gian em cảm thấy mình được đối xử như con người thực thụ. Em không còn phải lân la dưới con đường đầy lũ chuột đen ngòm chỉ để mua ổ bánh mì bằng vài ba trận đòn nhừ tử. Cũng không còn phải nhìn thấy hàng trăm nghìn cặp mắt khinh miệt khi trông thấy người tàn tật - giống em. Và như thế, Hayden em bắt đầu nuôi trong lòng một ước mơ. Phải. Em đã biết ước mơ. Hayden nói, ngày nào đó không xa, em và bọn trẻ sẽ cùng ngồi trên những triền đồi thinh lặng, rợp sắc trời mây, hai tay mân mê cây sáo và thổi nốt khúc hoan ca cho cuộc đời mình. Em chỉ mong được như thế.

Hayden cười buồn.

Lớp sương mù trước mặt em tan dần đi, chỉ vỏn vẹn thừa lại thực tại đầy đau thương và chết chóc. Hayden nhận ra rằng những điều em dợm nghĩ vừa rồi chỉ là quá khứ, và em thì lại mộng mị đắm chìm vào nó như thể thời gian sắp ăn mòn đến từng nhịp thở của mình vậy. Hayden chầm chậm tiến đến cái xác nằm sõng soài từ lúc nào, em chạm vào cán dao găm còn đang ghim trên cổ gã đàn ông kia, rút nhẹ nhàng nhất có thể. Hayden em biết mình làm gì, Hayden em biết bản thân phải hy sinh thứ chi. Duy có một điều em chưa hề biết, rằng bản thân em đang dần lạc lối.

«Đây là cái giá con phải trả, Hayden yêu dấu. Để đánh đổi lấy thế giới mà con muốn, con buộc phải đi cướp thế giới của những kẻ khác." Cha đã từng nói với Hayden như thế. »

Và dẫu bản thân em rõ hơn ai hết, đó là mục ruỗng, đó là sa ngã, đó là cách mà Lucifer - thiên sứ ngạo mạn bị đuổi khỏi thiên đàng . Nhưng em không cho phép bản thân mình ngừng lại.

«Thiên thần đã nhuốm đen đôi cánh.» - Hayden dợm nghĩ.

Từ lúc Cha cưu mang em, ban cho em đôi chân mới, Hayden đã thề luôn trung thành với người. Dù có là sai quấy? Không. Hayden em đã suy nghĩ rất nhiều. Nốt nhiệm vụ đêm nay thôi, em sẽ xin phép Cha cho mình nghỉ ngơi.

«Hayden, mày là một đứa con hư. Biến ngay trước khi tao nghiền nát mày và lũ trẻ đấy.»

Em vội vã ra đi ngay khi trời hửng sáng. Em sẽ mang bọn nhóc theo. Thoát khỏi bàn tay của Cha, sau đó là đưa chúng đến những nơi xa lắm . Em lang thang khắp London, với một ít tiền còn sót lại, Hayden nhờ người đánh xe đến một vùng quê hẻo lánh, nơi có bọn trẻ và những ký ức thuở xa xưa ấy. Ôi, em nhớ khôn xiết. Nhưng lạ kỳ thay, trước mắt em lúc này chỉ còn lại đống đổ nát. Không có lũ trẻ, cũng chẳng còn ký ức nào nữa. Vậy, đây là gì ?

Hayden bật cười khanh khách. Em đã giết người. Tay em đã nhuốm máu tươi. Để đánh đổi gì đây ? Mục đích duy nhất để em phục vụ lão ta chỉ để bảo vệ bọn trẻ, mà giờ đây bao nhiêu nỗ lực giờ tan thành mây khói. Lão đã lừa em. Lão đã cướp đi thế giới của em. Còn em, Hayden em sẽ thế nào khi mà tia hy vọng duy nhất của em bị thay thế bằng sự thật trơ trẽn này ?

Hayden chầm chậm băng qua khung cảnh trước mắt, tiến đến triền đồi - nơi mà thuở còn bé, em cùng đám nhóc cùng nhau lắng nghe tiếng sáo ngân nga giữa những ngày thu vàng. Gió dìu dịu thổi tung tóc mái em, Hayden dường như trông thấy những kỷ niệm ấy như trở về trước mắt, chân thật đến độ em ngỡ chỉ vừa mới xảy ra.

Bỗng em nghe thấy tiếng sáo thấp thoảng đâu đây. Giai điệu quen thuộc mà lại khiến em thấy được cả giấc mơ vẫn đương dang dở.

« Now Tom did play with such a skill
That those near by could not stand still
And over all head of they did dance
Down through England, Spain and France
Over the hills and a long way off
The wind shall blow my top knot off»

Hayden trông thấy cô gái với mái tóc nâu loang màu trầm vẫn say sưa thổi bản nhạc mà em yêu thích. Nàng ta vận chiếc váy voile trắng. Nhưng Hayden chẳng thể thấy rõ mặt vì dường như chiếc mạng che đã cản trở tầm nhìn của em. Dường như nhận thấy được sự xuất hiện của người lạ, bỗng nàng cất giọng:

«Qua những triền đồi và đi về nơi xa lắm à? Ta không nghĩ thế. Biết rõ bản thân mình đã bị trói buộc bởi bóng tối, nhưng vẫn kiên quyết theo đuổi nó, để giờ đánh đổi lấy là sự tiếc nuối khôn nguôi. Hayden, thung lũng của những mộng mơ, nói ta nghe xem, em là đang nghĩ gì?.»

«Em có thể gọi nàng là...» - «Freude, gọi ta là Freude. Ta được tạo thành từ cẩm thạch và hồng ngọc, ta là hiện thân cho sự kiêu hãnh của con người. Nào, giờ hãy nói ta nghe suy nghĩ của em, Hayden»

«Em chẳng biết nữa, em đã chôn vùi mình vào nỗi xấu xí, và rồi em chẳng thể nào thoát ra nữa. Không chốn ở, không còn bọn trẻ. Những cố gắng của em là vô ích.»

«Thật ra, em vẫn còn nơi để về, Hayden. Nơi ấy sẽ là gia đình mới của em, là nơi em sẽ bình yên suốt những quãng ngày tiếp theo. Là triền đồi lộng gió và những nơi xa lắm...» - Nàng nói.

«Làm sao tồn tại được nơi ấy, không thể nào.»

«Chỉ cần là em muốn, ta sẽ đưa em đến đó.»

Hayden giương cặp mắt lên và trông thấy ánh nhìn cương nghị của nàng. Không chần chừ lưỡng lự, em quyết định đi cùng với người lạ mặt này, vì em cuối cùng cũng chẳng còn gì để mất nữa. Chẳng có điều gì đáng sợ hơn việc phải sống cô độc tại nơi đây. Em đi theo tiếng sáo của Freude, băng qua những nơi xa, qua cả những biển mây đến với nơi được gọi là Luftschloss. Mọi thứ dần hiện ra trước mắt em, cung điện nguy nga tráng lệ với vô vàn tạo vật xinh đẹp tưởng chừng như chỉ ở trong cổ tích giờ đây đang dạo chơi. Nhưng thứ khiến Hayden cảm thấy thích thú là vì cung điện này nằm hướng ra những dãy núi đồ sộ, phía dưới phủ đầy thảm cỏ xanh mướt, trên cao là khoảng trời lộng đượm đầy gió mây. Em có thể nghe được tiếng sáo diều vi vu hòa theo đó là tiếng cười ríu rít ngập tràn hạnh phúc của muôn hoa cây cỏ.

«Chào mừng đến với Luftschloss - vùng đất của những giấc mơ»

Một đóa hồng ngài còn thấm đượm sương đêm cất tiếng chào mời Hayden.

«Và nơi em đang đứng lúc này đây là cung điện Rạng đông thành Schadenfreude. Thuộc quyền sở hữu của nữ công tước Freude. Nơi đây quanh năm chỉ có một mùa xuân duy nhất. Và đặc biệt hơn cả, đó chính là màu nắng. Màu nắng nơi đây được chia làm ba màu tượng trưng cho những vùng còn lại của thế giới, đồng thời cũng là ba buổi : sáng, trưa, chiều. Màu ban sáng, rực rỡ nhất tượng trưng cho châu Âu thơ mộng và dịu êm. Màu ban trưa nhàn nhạt tượng trưng cho phương Nam giản dị hiền hòa. Và màu ban tối tượng trưng cho phương Đông hoa mỹ và sắc sảo.»

Hayden bỗng cảm thấy trái tim em đang đập thật nhanh. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm em mới nhận ra mình vẫn đang sống. Sống thực sự.

«Ngoài thành Schadenfreude, nơi đây còn có tám thành khác cùng những vị chủ thành hết sức tài giỏi cai quản. Đứng đầu Luftschloss, là chàng đại công tước Dellior với nét đẹp tựa như ánh mặt trời, với cách nói chuyện tài tình cùng với đầu óc hóm hỉnh. Đứng trước Ngài, ta có thể cảm nhận được sự tận tâm hết mực. Tiếp đến là công tước Alamort với trái tim ấm áp và vô cùng hoạt bát, vui vẻ, là kỳ tài hiếm có của Luftschloss. Còn quý ngài Schlecht với sự chân thành và dịu dàng đủ để khiến những đóa hoa tuyệt sắc phải xao xuyến.

Nữ công tước Jaune lại xinh đẹp, những nàng dường như lại khá khép kín, chỉ có quý ngài Schlecht mới đủ khiến nàng nở nụ cười. Hameln đáng yêu cũng rất lém lỉnh, nàng là người dẫn các chủ thành đi đến những chuyến dã ngoại chỉ bởi tài ăn nói khéo léo của mình. Bá tước Monderlust lại vô cùng bí ẩn, Ngài ta thoắt ẳn thoắt hiện khắp nơi, ngoài ra lại còn rất giỏi về bùa phép. Hầu tước Carcassonne lại kín tiếng vô cùng, nhưng cũng rất tinh tế. Giữa nàng và Hameln lại có một tình bạn đẹp. Khác với các vị chủ thành trên, Ngài Esperanza khá kỳ quặc. Ngài thường ngụy trang thành một gã bán bánh mì ở bất kì nơi đâu mà Ngài thích để dễ dàng hòa mình cùng người dân nơi đây. Dường như Esperanza có tư tình với Freude, nhưng Alamort đây sẽ không để điều đó xảy ra.»

Hayden chăm chú nghe đóa hoa kể mà quên mất bây giờ đã xế chiều. Nhưng không vì thế mà niềm vui nơi đây vơi dần, thậm chí, ngày càng nhộn nhịp hơn. Trời vừa xẩm tối, bất ngờ, tòa cung điện Rạng đông bỗng bừng sáng như để xóa tan đêm đen. Những nét điêu khắc tinh xảo trông rất thực, xung quanh cung điện là vô vàn ngôi sao trời. Đoàn quân với quân phục trang nghiêm, đầu đội mũ đính lông diễu hành khắp nơi. Các tì nữ vận lên mình những bộ váy hoa đính đá mặt trăng, tay cầm giỏ hoa cúc dại rải đều thành hàng, còn những đụn cỏ giờ đây đã được trải bằng thảm mây. Hayden ngạc nhiên, em đánh bạo hỏi một cô hầu gái đứng gần đó :

«Nơi đây sắp diễn ra sự kiện gì vậy thưa nàng?»

«Hôm nay, nữ công tước sẽ đến ngự ở cung điện, chúng ta phải đón chào Ngài.»

Vừa nói xong, phía trên cao có một cỗ xe ngựa bằng vàng đáp nhẹ dần xuống. Cánh cửa chợt mở ra, Hayden bắt gặp gương mặt quen thuộc, nhưng với một dáng hình sang trọng và kiêu sa. Phong thái nghiêm nghị, đôi mắt sắc xảo nhưng lại khiến đối phương cảm thấy chân thành cùng ấm áp. Ngài đi hướng về phía Hayden, nhìn thẳng vào đôi ngươi em và cất giọng :

«Hayden của ta, chào mừng em đến với Schadenfreude. Nếu như em thích, em hoàn toàn có thể ở lại nơi đây và ngân tiếp những bài hát bằng tiếng sáo của mình, tìm lại bình yên của chính em. Hayden, em có muốn không?»

Khoảnh khắc Hayden gật đầu, trên trời cao xuất hiện những đốm sáng lung linh. Từ giây phút này, em biết em sẽ được hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro