6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật nhanh, Đông Doanh nghĩ. Kể từ lần gặp Tại Hiền ở vùng lân cận bên kia tới giờ cũng được gần một tháng rồi. Tất cả cứ như là mơ vậy, đôi lúc tỉnh dậy vào sáng sớm, anh cứ nghĩ là mình sẽ lại cô đơn thôi, nhưng cảm giác có người ôm anh từ phía sau thật chặt đã nói cho anh biết là sẽ chẳng còn như vậy nữa.

Tại Hiền ngày hôm đó giống hệt một đứa nhóc con thích bám người, gã ôm anh suốt một đêm, ná thở. Gã bỗng dưng nói thật nhiều như sợ anh sẽ đuổi gã đi vậy, bàn tay gã đổ mồ hôi, nắm chặt tay anh, ướt nhẹp. Đôi mắt gã đỏ lên một chút nhưng không khóc và cái lúm đồng tiền thì nhàn nhạt ẩn hiện trên gương mặt điển trai.

"Em thấy mình bị tổn thương. Em từng muốn kết thúc mọi chuyện, chia tay anh rồi tập trung vào công việc. Nhưng suy tới suy lui cũng là em không nỡ, em còn yêu Đông Doanh và em biết Đông Doanh cũng vậy," Tại Hiền nói, cái hôn nhẹ nhàng đặt lên mí mắt. Gã đối mặt với anh, hai tai đỏ như gấc, và ánh mắt vẫn thật dịu dành. "Nhưng mà thật sự, em không thể dấu được cảm giác mệt mỏi. Em chán nghe anh nói rằng em quá phiền phức, chán đôi mắt anh nhìn em mà chẳng có tí yêu thương hay dịu dàng nào cả và em nhớ một Đông Doanh với nụ cười hở lợi và mái tóc bù xù như ngày xưa. Em kiếm cho mình một khoảng lặng, em muốn đọc sách hay gì đó tương tự, để dứt khỏi anh trong một khoảng thời gian. Vậy mà mọi thứ đều khiến em nhớ về anh. Cho nên em đến nơi nào đó thật ồn ào, như những quán bar, em uống rượu, lờ mờ say khước và chẳng tỉnh táo. Đầu em lúc đó chỉ thấy đau mà thôi, em sẽ không nhớ đến Đông Doanh, không nhớ đến Đạo Anh, không nhớ đến bất kỳ thứ gì liên quan đến anh cả. Uống rượu xong thì em chỉ muốn về nhà, muốn ngủ. Vì ở đó sẽ có anh. Nhưng mà khi tỉnh rượu thì anh chẳng còn ở đó, dù bữa ăn đã dọn sẵn trên bàn. Mấy lúc như vậy em cảm thấy tủi thân ghê gớm. Bộ Đông Doanh không còn thương em nữa hả? Ngày trước anh sẽ luôn hỏi em đi đâu, lúc đó thì không. Cho nên em rất giận, em gọi điện nói là không về nhưng thật ra là có về, sống ở căn hộ kế bên căn hộ của tụi mình, liên tục suốt một năm."

Tại Hiền không khóc, vậy mà Đông Doanh của gã thì khóc rồi. Hai bàn tay anh che lấy toàn bộ gương mặt, nức nở từng tiếng không nên lời. Anh đã không biết, bận rộn với nhiều suy nghĩ cho riêng mình mà quên đi người yêu của mình. Anh luôn cho rằng gã là người có lỗi, giữ suy tư đó suốt một quãng thời gian rất dài. Là anh đã vô tình đánh rơi cảm xúc của gã và quý hóa tình cảm của mình.

"Tại Hiền, anh xin lỗi, xin l-" trước khi kịp hoàn thành câu nói, gã kéo anh vào một nụ hôn, gã muốn chặn lại tất cả những lời xin lỗi từ anh. Gã không cần xin lỗi gì hết, gã chỉ cần anh mà thôi.

.

Đông Doanh cuối cùng cũng chịu rời khỏi nhà của Thái Nhất. Nhưng mà trước đó không quên thẩm vấn ông anh của mình làm thế nào mà Tại Hiền đến được đây. Mọi nghi ngờ của anh đều có căn cứ hết. Sau khi trở về, anh không còn thấy lá thư của mình đâu cả, và anh cũng biết rõ người nhỏ hơn cũng không có năng lực tiên tri thần thám mà đoán được anh bất ngờ muốn gì. Ngắm ngân hạnh chỉ là dự tính sau khi xem một bộ phim truyền hình mà thôi.

"Ừ đúng rồi, anh gửi thư cho nó đó," Thái Nhất lúc đó đang cặm cụi muối kim chi ngoài sân, rất thản nhiên mà trả lời. Anh vừa làm một điều tốt cơ mà, có gì đâu mà phải sợ.

"Em đã giấu rất kỹ cơ mà, làm thế nào mà anh tìm được?"

"Ngăn thứ ba hộc tủ bên trái, cất trong đống quần áo. Mày đừng có mà hỏi tại sao? Từ năm bảy tuổi mày luôn cất đồ ở đó, đứa nào mà không đoán được thì mới là quá ngốc đó," Thái Nhất nói, cười ha hả vì gương mặt ngượng ngùng đỏ lựng của đứa em trai.

.

"Tại Hiền," Đông Doanh nằm sấp trên giường, Tại Hiền thì ngồi lên người anh, cẩn thận xoa bóp. "Ngày mai em làm thịt heo xào cay đi."

"Không phải anh nói ngán sao, bảo em chỉ biết làm mãi một món? Ngày mai ăn mỳ ý không? Em làm," Tại Hiền thêm lực ở cổ tay, ấn một cái vừa phải xuống lưng làm anh kêu lên một tiếng thỏa mãn.

Đông Doanh đưa tay ra sau lưng, nắm tay gã, xoa xoa một chút rồi nói.

"Em đừng có như vậy mà, anh xin lỗi. Hồi đó mới ra mắt, mọi chuyện rất áp lực, cảm thấy mọi thứ đều phiền phức, gặp ai cũng sẽ nóng nảy," anh hơi nhỏm người dậy, Tại Hiền cũng biết ý mà tránh ra, đón anh người yêu mà ôm vào lòng. "Thật sự đã năm năm rồi chưa ăn được thịt heo xào cay, rất là thèm. Ở bên ngoài làm ăn không có giống, ăn rất nhạt miệng."

Tại Hiền chẳng nói chẳng rành, vuốt tóc mái anh người yêu một cái, nhẹ nhàng đặt lên trán anh một nụ hôn. Gã mím môi, hai cái lúm đồng tiền lại nhàn nhạt xuất hiện, tóc gã bù xù, dài quá đôi lông mày, che đi đôi mắt.

Tại Hiền còn nhớ rõ năm đó bản thân mình đã buồn như thế nào khi Đông Doanh nói như vậy. Gã không phải không biết làm món khác, chỉ là gã của thời niên thiếu nhớ anh rất thích ăn món này. Hồi đó chẳng rãnh, hai ba tháng mới có nổi một ngày nghỉ, mấy lần như thế Đông Doanh đều nói gã nhất định phải làm thịt heo xào cay. Riết quen thành thói, mỗi khi có dịp gã đều sẽ làm món này.

Đông Doanh lúc vừa lên Hán Thành thường hay nhớ nhà, nhớ cơm gia đình, nhớ mấy món thịt dầu mỡ. Tại Hiền lúc đó còn chưa thân thiết, cảm thấy anh chỉ là một cậu ấm xa gia đình một chút cũng không được, không muốn làm quen anh chút nào. Vậy mà trời xui đất khiến làm thế nào mà ngày hôm đó chỉ còn hai người ở ký túc xá, gã không thích ăn một mình nên đành rủ cậu ấm họ Kim ăn chung. Hôm đó là lần đầu Đông Doanh ăn thịt xào cay mà gã làm. Rõ ràng là không thiếu người ăn đồ gã làm, gã cũng quen với những lời khen. Vậy mà khi nhìn Đông Doanh ăn gã lại cảm thấy lạ, nghe anh khen tự dưng lại thấy tự hào phổng mũi. Tim gã khẽ khàng hẫng mất một nhịp rồi gã bắt đầu để ý anh từ lúc nào mà không hay.

Tình cảm của gã, nói là chưa từng thay đổi thì không đúng, bởi vì trong cuộc đời gã không phải lúc nào Đông Doanh cũng là nhất. Gã có sự nghiệp, một gia đình, cái tôi của chính mình và cả một tương lai rộng, có nhiều mối quan tâm hơn chỉ là một anh của gã. Tình yêu của gã có thể thật nồng nàn vào mỗi sớm, nhạt dần lúc trưa và say đắm vào mỗi đêm trăng trên sông Hàn. Gã sẽ yêu Đông Doanh nhiều hơn một chút vào ngày mai, ngày kia có lẽ là ít hơn, hoặc những ngày sau đó nữa, gã có thể yêu anh như ngày hôm nay vậy, không quá nhiệt tình, không quá hời hợt mà là chân thành. Tình cảm của gã sẽ thay đổi, chỉ là trong những thăng trầm cảm xúc sẽ luôn có một Đông Doanh nụ cười còn dịu dàng hơn suối chảy những ngày thu.

Lúc này đây, Tại Hiền ôm Đông Doanh vào lòng, một lần nữa hôn nhẹ lên môi anh. Gã có thể giận anh, buồn anh nhưng gã không thể thiếu anh trong đời mình được.

"Em đã rất buồn. Em nhớ mọi thứ về Đông Doanh. Em nhớ Đông Doanh sẽ không thích thức dậy quá sớm hay phải di chuyển quá nhiều trong những ngày nghỉ, Đông Doanh của em sẽ thích những món ngọt nhưng không quá ngọt, thích trân châu trắng hơn là trân châu đen và ăn pudding những ngày lạnh," giọng Tại Hiền đều đều, vậy mà Đông Doanh lại nghe được những tiếng nức nở dấu kín. Mắt anh không đỏ lên, không ầng ậng nước, nhưng nhìn liền biết anh muốn khóc. Gã đưa tay ôm mặt anh, hai ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve đôi bầu má, cưng chiều.

"Nhiều lúc em tự hỏi, chúng mình có thật là đang yêu nhau không anh nhỉ? Em thì để tâm quá chừng thứ còn anh thì cứ dửng dưng như không. Nhưng mà em chợt nhận ra, Đông Doanh không phải không thương em, không yêu em, không để tâm đến em. Đông Doanh chỉ quá kém trong việc thể hiện cảm xúc của mình. Nhiều khi anh tức giận, buồn bã, chán nản, hay muốn gục ngã, vẻ mặt anh vẫn cứ bình thản như vậy. Mười năm rồi, em vẫn cứ một mực tin vào những nét bình thản và cáu gắt đó, quên đi rằng Đông Doanh thật sự rất dễ vỡ. Em đã quên mất điều đó."

"Sau này, em muốn mỗi lần cãi nhau, chúng mình hãy nắm tay như vậy được không? Dạo này em nhận ra là mỗi khi tức giận, buồn bã hay xúc động, cơ thể anh đều sẽ phản ứng khác nhau. So với việc đọc những cảm xúc không mấy thay đổi trên mặt anh, chúng mình như vậy thì dễ đoán được anh nghĩ gì hơn."

"Ừ," Đông Doanh giang rộng vòng tay ôm gã vào lòng. Tại Hiền cũng đáp lại. Gã thấy mấy dạo gần đây chính mình sến rện và nhàm chán hơn trước, thích ôm ôm, hôn hôn, thích nắm tay và thích nhìn anh gã. Mà, không quan trọng, có Đông Doanh ở cạnh, tất cả đều không còn quan trọng nữa.

.



















"Nhưng mà ngày mai vẫn làm thịt heo xào cay nhé."

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro