Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung và chị Lee đến nơi gặp mặt, mới phát hiện không chỉ có bọn họ, còn có vai nam chính tạm định trong tin đồn cùng người đại diện của anh ta.

Trợ lý của đạo diễn Choi áy náy: "Buổi tối phải về Incheon có việc gấp, cho nên hẹn cùng một nơi, mọi người không ngại chứ?

Ngược lại hai bên cũng không để bụng, mọi người cùng nhau tán gẫu thôi.

Đạo diễn Choi rất ôn hòa, mọi người cùng nhau uống trà, cũng không nói quá nhiều về chuyện trong giới điện ảnh. Những chuyện này thì vị đại đạo diễn nổi tiếng này tự có phương pháp xem xét, trong lúc lơ đãng thì một câu nói hay một động tác của diễn viên liền để ông quyết định có được hay không.

Tùy ý trò chuyện hơn nửa giờ, tới lúc nói tới một số chuyện đang thịnh hành, người đại diện của nam chính bỗng nhiên nói: "Chaeyoung , trò chơi cô đại ngôn, chúng tôi cũng đang chơi đây, rất bực mình, chính là mãi không lên được cấp, lúc nào có rảnh thì dẫn chúng tôi."

Không khí trên bàn trà trầm xuống, trong mắt chị Lee sắp phun lửa đến nơi.

Đạo diễn Lý bên kia cũng không lên tiếng, Chaeyoung nói: "Anh đang ở cấp bao nhiêu?"

Người đại diện đáp: "Tôi mới ở Bạch Kim."

Chaeyoung bình tĩnh nói: "Cấp của tôi cao hơn, mang anh sẽ tăng thêm khó khăn, đưa tôi điện thoại, tôi giúp anh đánh một trận."

Vương Chiêu Quân của Chaeyoung chiến thắng vang dội, có được danh hiệu MVP của người chiến thắng.

Lúc rời đi đạo diễn Choi nở nụ cười hòa ái, "Hai thanh niên này đều rất tốt, nhưng Chaeyoung nha." Ông đột nhiên kêu tên Chaeyoung .

"Nhân vật này rất thích hợp với cô, chính là có chút, cô hơi gầy, đại khái cần tăng thêm cân nặng."

Ánh mắt của chị Lee nhất thời sáng lên.

Sau khi Chaeyoung rời đi, Jaehyun lại vệ sinh bụi bặm ở máy chiếu, sau đó không có chuyện gì làm thì đứng dậy. Cậu trở lại phòng khác, bắt đầu suy tư tại sao mình lại đồng ý chờ Chaeyoung , nhưng trọng điểm cần chú ý hơn là Kiều Tinh làm sao yên tâm để cậu ở một mình trong nhà cô?

Dongho phát tin nhắn tới, "Đang làm gì? Cả ngày đều không thấy bóng dáng."

Cậu trả lời: "Trông nhà."

Dongho:??? Cậu không ở nhà nha."

Cậu mở máy vi tính, chuyên tâm xem tài liệu công tác một hồi, qua một giờ, nhận được điện thoại của Chaeyoung .

"Jaehyun nói cho cậu nghe một tin tốt."

"Bắt được vai diễn?"

Cũng không kém bao nhiêu đâu, nhưng trọng yếu nhất là~ Đạo diễn Choi nói~ " giọng của Chaeyoung đắc ý, Jaehyun cho là đại đạo diễn cho phép cô cái gì đó, đang rửa tai lắng nghe, liền nghe bên kia sung sướng tuyên bố.

"Ngài ấy nói mình quá gầy!"

Jaehyun: "..."

"Cậu vẫn ở nhà mình nha, xuống đây xuống đây, chúng ta đi cọ cơm."

Jaehyun xuống hầm để xe dưới đất, chị Kim ở trong một chiếc xe bảo mẫu hướng cậu ngoắc ngoắc. Cậu đi tới lên xe, Chaeyoung nói: "Hôm nay sinh nhật chồng chị Lee, chị ấy về trước, chúng ta đi nhà chị ấy ăn cơm chùa, cho chị ấy một cái kinh hỷ."


Jaehyun: "... Chắc chắn là kinh hỷ?"

Đến nhà chị Lee, mở cửa thấy Chaeyoung , quả nhiên biểu tình ngươi làm sao như âm hồn bất tán, nhưng mà Chaeyoung dâng lên sợi dây chuyền hãng TF, chị liền vui vẻ ra mặt.

Anh Kang ôm con gái tới, không phục nói: Park lão sư, là sinh nhật anh nha."

Chaeyoung ra vẻ có lý nói: "Em đưa cho vợ anh, là đã thay anh tiết kiệm tiền nha, chẳng lẽ không tương đương với đưa cho anh? Anh nếu thật sự không vui, có thể tới tiệm đổi loại anh dùng được."

Anh Kang: "..."

Chị Lee đã sớm nhìn thấy Jaehyun, ánh mắt phát sáng lúc lâu, "Vị này chính là thầy Jeong?"

"Kêu tôi Jaehyun là được." Jaehyun xin lỗi nói, "Không có chuẩn bị, tay không tới, thật ngại quá."

"Không cần, không cần, cậu tới là tốt rồi, Chaeyoung trước đó đều không cho chị qua đó." Chị Lee nhịn không được tố cáo một câu.

Mấy người chào hỏi vào trong nhà ngồi xuống, chị Lee nhịn một hồi, vẫn là nghiêng người hỏi, "thầy Jeong có hứng thú vào giới giải trí chơi một chút không, trong vòng hiện tại thiếu nhất là những người đang ở độ tuổi như cậu, xuất đạo hoàn toàn không muộn."

Chaeyoung muốn trợn trắng mắt, cô biết sẽ như vậy mà.

Vất vả bỏ đi được ý niệm của chị ấy. Chị Lee nói, "Chị thấy cứ kêu cả chị Kim, Mina đến náo nhiệt đi, đều là người của phòng làm việc, thầy Vu có để ý?"

Jaehyun dĩ nhiên không có ý kiến, Chaeyoung cũng gật đầu một cái. Chờ mấy người trẻ tuổi của phòng làm việc tới, không khí liền náo nhiệt lên. Chị Lddd dứt khoát kêu một nồi lẩu, mọi người cùng nhau ăn lẩu nóng.

Mấy người trẻ phòng làm việc chưa từng gặp Jaehyun, nhưng tò mò đã lâu, lén lút cười đùa quan sát. Chị Lee ho khan một tiếng, nhắc nhở bọn họ chú ý hình tượng.

Chaeyoung hờ hững nói: "Không có sao, thời điểm học sơ trung cao trung thầy Jeong đối với tình huống này đã quen rồi."

* sơ trung, cao trung lần lượt là THCS, THPT.

Thầy Jeong: "...Sơ trung?"

Chaeyoung nói:".. Sơ trung mình cũng là đồng học với cậu đấy, năm lớp 9 hai trường trung học sát nhập mà, cậu ở lớp 1, mình ở lớp 14."

Jaehyun có chút bất ngờ.

Chaeyoung nhân cơ hội cướp của cậu một muỗng thịt trâu.

"Ây Chaeyoung , trường học của các em không phải là xếp lớp theo thành tích chứ." Chị Lee trêu chọc.

"Chị xem nhiều phim thần tượng quá rồi." Chaeyoung trừng chị ấy. "Thành tích học tập sơ trung của em khá tốt được chứ, nếu không làm sao có thể cùng thầy Vu thi đỗ cùng một cao trung, đến cao trung mới bị chỉ số thông minh của người đáng ghét như thầy Vu chèn ép."

Thầy Jeong bị ghét lặng lẽ ở một bên làm nóng một muỗng thịt trâu mới.

Chị lập tức ngay thẳng nhắc bà chủ:" Không có sao nha, Chaeyoung , chị không phải luôn dựa vào mặt đẹp và dáng người sao... Aizz, sao lại ăn nhiều thịt như vậy."

"Để cho em ấy ăn đi, đạo diễn Choi yêu cầu." Chị Lee giải thích một câu, sao đó nhớ tới chuyện phát sinh khi gặp đạo diễn Choi buổi chiều, không nhịn được tố cáo với mọi người.

"Mọi người thấy có đúng là không bình thường không? Chị chưa thấy qua loại ngu xuẩn này, trực diện ngáng chân người ta, vẻ mặt Eunbin lúc đó đều thay đổi.

Eunbin chính là nam diễn viên hôm nay đạo diễn Choi gặp, nói tới nhân khí thì hơi kém Kiều Chaeyoung , nhưng kỹ thuật diễn không tệ.

Chaeyoung nói: "Sau đó Eunbin gửi tin nhắn cho chị, nói công ty cậu ta đã sớm định sang năm thay người đại diện này."

"Là nên thay, trì hõa cậu ta." Chị Lee vừa nói vừa như hiểu ra, "Hóa ra là như vậy, công ty lớn chính là phiền toái, ngu ngốc này chẳng lẽ là tự đẩy mình hạ nghệ sỹ khác? Cũng không để ý tới Eunbin, tướng ăn thật khó coi. Những người này sao chẳng hiểu, làm người khác xấu mặt, cô ta có thể nổi lên?

"Mặc kệ cô ta, dù sao ta là MVP." Chaeyoung đắc ý nói với Jaehyun, "Không làm cậu mất thể diện nha, thầy Jeong."

Anh Kang ở một bên mất mát. "Anh cùng đã làm thầy em nhé, em sao dễ dàng liền theo sư môn khác chứ?

"Không được không được, " anh ấy lẩu cũng không ăn, đặt đũa xuống, "Chúng ta tới solo một trận đi thầy Jeong."

" Bắt đầu điiiii." Chaeyoung ở bên cạnh kích động. "Thầy Jeong không nên vì hắn là người được chúc thọ liền hạ thu lưu tình nha."

Jaehyun biết nghe lời phải.

Ba ván sau, anh Kang để điện thoại xuống, nội thương nói:"Ăn lẩu đi."

Hắn muốn chữa nội thương.

Ăn xong lẩu, mọi người ai uống rượu thì uống rượu, chơi game thì chơi game. Người trẻ tuổi của phòng làm việc ở cửa phòng ăn chơi □□. Trong phòng khác, Chaeyoung vừa ngồi ở một bên ghế salon dụ con gái chị Lee chơi, vừa nghe anh Kang và Jaehyun nói chuyện phiếm ở bên kia ghế.

Bọn họ đầu tiên là nói chuyện game, tiếp lại hàn huyên tới cổ phiếu của công ty game, sau đó đề tài liền thuận thế dẫn tới cổ phiếu của Mỹ và Hồng Kong, Jaehyun cũng có kiến giải tương đối, làm anh Kang rất tò mò, "thầy Jeong làm nghề gì vậy?"

*cách nhìn và nhận xét

Liền nghe Jaehyun trả lời: "Tháng sau tới Trung X".

"Nhân hàng Đầu tư à, khó trách."

Chaeyoung ngơ ngác.

Hai người trò chuyện một hồi, anh Kang bị kéo đi chơi Texas, Jaehyun khéo léo từ chối lời mời mọc, cầm một ly rượu đi tới ban công.

Thành phố dưới chân đèn đuốc rực rỡ.

Chaeyoung đem đứa nhở giao lại cho chị Lee, đi tới bên người cậu, nghiêng đầu nhìn cậu, "Cậu thật sự định đi Ngân hàng Đầu tư?

"Ừ".

"Năm lớp 11 mình rất sùng bái cậu". Chaeyoung đột nhiên nói.

Jaehyun nhìn cô.

Chaeyoung dáng vẻ thản nhiên: "Bởi vì số học và vật lí của cậu đều được điểm tuyệt đối, khi đó mình nghĩ, người bạn học này đại khái sẽ trở thành một nhà khoa học lợi hại, như vậy mình cũng cảm thấy vinh dự nhỉ."

"... Xem như bạn học của cậu." Chaeyoung vội vàng bổ sung thêm.

Jaehyun cười một tiếng, "Có lẽ sẽ làm cậu thất vọng."

"Không đâu, Ngân hàng Đầu tư cũng rất tốt." Chaeyoung không để mình lộ ra biểu tình tiếc nuối, giọng đặc biệt nhẹ nhàng nói, "Mình cảm thấy cậu làm gì cũng rất lợi hại."

Cậu ở ngân hàng kia, chỉ sợ không lợi hại như vị Kang Gong Ho. Jaehyun bỗng nhiên có ý niệm này thoáng qua, trong lòng không khỏi buồn cười.

Làm sao lại nghĩ muốn cùng người ta so kè.

Jaehyun uống một ngụm rượu, bỗng nhiên nói: " Đã từng có người nói mình rất ích kỷ""

Chaeyoung nhìn về phía cậu, trong mắt hiện lên dấu hỏi.

"Rõ ràng có năng lực để người nhà được sống cuộc sống tốt hơn, nhưng lại ích kỷ vì cái gọi là lý tưởng của mình, để cho người nhà chịu hy sinh."

Chaeyoung cau mày, "Cậu hẳn nói cho hắn, "Xin lỗi, tôi cũng chỉ có năng lực này."

Chân mày Jaehyun khẽ nhếch.

Chaeyoung nói: "Cậu nghĩ xem, nếu như cậu không giống bây giờ phương diện nào cũng có thể làm tốt, chỉ có thể làm tốt một phương diện thì sao? Thật ra thì dựa theo tiêu chuẩn đại chúng, cũng đã rất ưu tú, vẫn còn có người nói cậu ích kỷ sao? Người kia nói cậu ích kỷ, chẳng qua bởi vì cậu ưu tú trên nhiều phương diện, những làm sao có thể vì cậu ưu tú mà trách cậu chứ?"

Chaeyoung nói một hơi, còn suy nghĩ thêm, gật đầu một cái: "Suy luận của mình được thành lập."

Chaeyoung bỗng nhiên cười.

Cậu cảm thấy mình thật có bệnh. Mới vừa hai câu kia, là cậu cố ý nói. Sáu bảy năm trước, đúng là có người nói vậy với cậu. Cậu từng xem thường, nhưng cũng có lúc hoài nghi.

Cậu không khỏi muốn biết Chaeyoung sẽ nghĩ như thế nào.

Kết quả cô trả lời lại...oai lý tà thuyết*?

*ngụy biện

"Không đúng sao?" Chaeyoung nghiêng đầu nhìn cậu.

"Đúng."

Jaehyun thu hồi ánh mắt từ trên mặt cô, trong lòng bỗng nhiên nảy ra một câu không biết đã từng xem qua ở đâu đó, em đẹp như vậy, nói gì cũng đúng.

Chaeyoung có chút cảm khái nói: "Không nghĩ tới chúng ta có một ngày cùng nói những thứ này."

Jaehyun nói:" Càng kỳ quái hơn là tôi dạy cậu chơi game."

"Gạt tới nha." Chaeyoung dùng lời của cậu trả lại cho cậu, sau đó nhớ tới hỏi, "Cậu tháng sau đi Ngân hàng Đầu tư, là lúc nào thế?"

"Tầm giữa tuần."

"Vậy cũng có thể liên tục dạy mình tới lúc thi đấu?"

"Có thể." Jaehyun ngắn gọn dứt khoát trả lời.

Chaeyoung cảm thấy có chút vui vẻ.

Gió nhẹ ấm áp thổi nhẹ tóc của cô, cô nhoài người trên lan can sân thượng, vui sướng nghĩ, bọn họ đã được coi là bạn rồi chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro