Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày có bữa cơm chùa mở ra cơn thèm ăn, cân nặng của Chaeyoung liền tăng vọt. Xế chiều một ngày nào đó chị Lee tới thị sát, dùng một tay giữ mặt cô.

"Em hiện tại bao nhiêu cân?"

"95". ( Một cân TQ = 0.5 kg)

Chị Lee hít một hơi khí lạnh: "Em mập năm cân? Một tuần liền tăng năm cân? Em muốn tăng cân cũng không cần gấp như vậy đâu, không sợ tài khoản blogger kia lại tới hắc em?"

"Yên tâm đi. Cô ta gần đây bị người qua đường chụp ảnh, bản thân tăng ít nhất mười cân, mặt to vậy mà tới nói em nha!"

Tiểu hào của Chaeyoung tùy thời nắm giữ mọi hướng bát quái đấy!

*tài khoản phụ

"Hơn nữa", Chaeyoung ngạo kiều nói, "Một tuần lễ em cũng cũng lên hạng kim cương, tăng 5 cân có vấn đề gì chứ?"

Đúng vậy nha, Chaeyoung hiện tại đã lên đầu hạng Kim cương, hơn nữa hoàn toàn do cô tự mình thăng cấp lên được.

Jaehyun?

Không tồn tại.

Thầy Jeong căn bản là không cùng nàng thăng cấp, hoàn toàn quán triệt phương châm giáo dục muốn cô đơn độc thăng hạng Vương giả. Có lúc cô liên tục gặp bạn chơi hố đồng đội, mười trận liên tục bị đánh bại làm cô giận đến muốn ném điện thoại, cũng không giao động được sự nghiêm khắc của hắn.

Lý do lại còn rất đầy đủ.

"Thời điểm cậu thi đấu sẽ có hai người lạ làm đồng đội, cậu không biết trình độ của họ, cho nên trước cứ tính toán trường hợp xấu nhất."

Cho là chỉ như vậy thôi sao? Không, còn quá đáng hơn, như hiện tại chẳng hạn.

"Ván trước thăng cấp là cậu bẫy người khác."

Chị Lee nói xong chuyện vừa rời khỏi, thầy Jeongluôn giữ im lặng liền bắt đầu giờ học, "Có hai lần đồng đội trong team chưa đuổi theo đã bắt đầu, quá nóng vội."

Chaeyoung : "..."

Jaehyun: "Mình quay lại, cậu sang đây xem."

Chaeyoung: "... Cậu chờ một chút, mình cân thể trọng đã."

Chaeyoung  để điện thoại xuống rồi chạy đi như một làn khói.

Ở cửa ra vào có một cái cân, Chaeyoung cân xong, thời điểm quay lại tâm tình có chút nặng nề.

Trả qua buổi trưa tạm nghỉ, cô đã 96 cân, mặc dù nói sáng sớm ngày mai sẽ giảm, nhưng nếu buổi tối tiếp tục ăn đại tiệc mà nói, có phải sẽ tăng đến tận 97 cân?

Vốn là dự định sẽ đi nhà hàng nhưng rốt cuộc là đi hay không đi? Tôm chao dầu, gà hấp rượu Hoa Điêu...rất mê người nha.

Hơn nữa đã rất lâu cô không ra ngoài ăn.

Nhưng mà, thân là một nữ minh tinh, tu dưỡng nghề nghiệp cũng rất trọng yếu, nào có ai nặng đến 96 97 cân.

Cô ngồi trên salon, khuôn mặt hơi tròn đăm chiêu suy nghĩ.

Jaehyun quan sát cô mấy giây, cảm thấy có phải mình đã quá nghiêm khắc, nói chuyện không lưu tình với cô? Cậu hiếm thấy cô có cảm xúc tự điểm bản thân, kết quả còn chưa tới một phút sau, liền nghe Chaeyoung hạ quyết tâm đau đớn nói.

"Như vậy đi! Nếu mình trước 5:30 PM có thể lên Tinh diệu, chúng ta sẽ ra ngoài ăn, nhưng từ ngày mai không thể lại như vậy được."

Jaehyun: "..."

Jaehyun: "Cậu qua đi xem video thi đấu trận trước."

...Chaeyoung cảm thấy tương lại cậu mà có con, đứa bé nhất định rất đáng thương.

Jaehyun: "Nhanh lên một chút."

Thầy Jeong đã gõ bảng đen!

Chờ Jaehyun nói xong những sai lầm của cô lúc đấu team, Chaeyoung tiếp tục đấu thăng cấp. Bây giờ đã hơn 3 giờ chiều, cô đang ở cấp Kim cương, nếu như muốn lên Tinh diệu cần thắng bốn trận, một trận chừng 10 phút, tính toán thời gian, căn bản chỉ có thể thắng không thể bại.

Cho nên Chaeyoung đã chuẩn bị sẽ ở nhà ăn cơm, nhưng vạn vạn không ngờ tới, cô lại nhân phẩm bộc phát.

Trận đầu, cô gặp đồng đội chơi Hàn Tín rất lợi hại, đồng đội đều chiến thắng.

Trận thứ hai, đội hình đối phương rất yếu, cô lấy được Bách Lý Thủ Ước, bản thân mvp.

Trận thứ ba, vốn là đối phương có ưu thế, nhưng 18 phút sau một người trong đội họ bị treo máy.

Trận thứ tư càng buồn cười, người đi rừng(Jungle) và mid trong team đối phương gây gổ, sau đó hai người cố ý tìm chết.

Đến khi trụ của đối phương nổ tung, Chaeyoung để điện thoại xuống, biểu tình có chút hoang mang.

Cô cứ như vậy được Tinh diệu?

Không phải nói thăng phân khúc tương đương với độ kiếp, độ khó rất lớn sao?

Jaehyun đang chuyên tâm dùng điện thoại di động của mình xem trận đấu, nếu cần cậu sẽ quay lại để cùng Chaeyoung phân tích đúng sai, nhưng mấy trận này hiển nhiên không cần thiết. Cậu trực tiếp tắt trò chơi, hỏi: "Đi ăn ở đâu?"

Chỗ bọn bọ đến là một nhà ăn lâu đời trên phố Gangnam ở Seoul, xe đến cửa, Kiều Tinh từ trong xe nhìn ra ngoài, cảm thấy hơi kỳ quái.

"Sao có nhiều người đứng chờ như vâỵ?" Cũng không phải cuối tuần, hơn nữa nhà hàng này cũng không quá nổi tiếng mà.

Chị Kim nói: "Chuyện này chị biết, hình như trước đó được bình xét cấp sao của Michelin. Chaeyoung và thầy Jeong, hai người đi trước đi, chị đến thương hiệu lấy đồ, một lát sẽ tìm hai người."

Jaehyun nói với Chaeyoung : "Cậu đi vào trước đi."

Chaeyoung suy nghĩ một chút, bày tỏ đồng ý: "Được rồi, tránh cho cậu bị mình liên lụy."

Jaehyun mặt không có biểu tình: "Ừ, suy tính của mình đấy."

Chaeyoung không nhịn được cười, đội mũ và đeo khẩu trang lên rồi xuống trước.

Cô thuận lợi xuyên qua đám người đến trước phòng bao đặt trước, nhưng phục vụ dẫn đường giống như phát hiện ra, mặt đầy hưng phấn nhưng vẫn cố kiềm chế. Chaeyoung sớm đã quen bị mọi người nhìn, hết sức bình tĩnh ngồi xuống bắt đầu nghiên cứu thực đơn.

Chờ Jaehyun đi vào,trong lòng Chaeyoung đã chọn năm sáu món ăn, vẫn còn chưa thỏa mãn. "Chúng ra gọi thêm vào món đi, không ăn hết cậu mang về cho XX, nhiều một chút mình đều muốn thử.

Jaehyun lại không có ngồi xuống, Chaeyoung nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn cậu.

Jaehyun suy nghĩ một chút nói: "Chaeyoung , mình muốn nhờ cậu giúp một chuyện."

"Gì vậy?" cô khép thực đơn lại.

"Lúc vừa tiến vào mình gặp thầy và sư mẫu, bọn họ chờ ở cửa, nhưng còn phải đợi mười mấy bàn. Cho nên, có thể nhường phòng này cho họ, mình mời cậu đến chỗ khác ăn?"

Jaehyun mời khách nha, đương nhiên được. Dù sao tháng sau cậu cũng đi Ngân hàng Đầu tư rồi, cô cũng không khách khí với cậu, nhưng là ~~~

Chaeyoung chớp chớp mắt, "Không thể mời bọn họ ăn chung sao?"

Jaehyun hơi bất ngờ, "Cậu không để ý sao?"

"Tại sao mình phải để ý?"

Ánh mắt Jaehyun rơi vào trên mặt cô, khóe miệng hơi cong lên, "Mình đi mời họ."

Rất nhanh Jaehyun liền đưa hai người chừng 60 tuổi, hai vợ chồng ăn mặc giản dị tiến vào phòng bao, Chaeyoung đã sớm mỉm cười đứng bên trong cửa đợi.

Trong lòng Jaehyun ấm áp, giới thiệu hai bên với nhau. "Thầy, sư mẫu, đây là Chaeyoung bạn học cao trung của em. Chaeyoung , đây là thầy mình- giáo sư Ban và sư mẫu- giáo sư Kim."

Chaeyoung mỉm cười hỏi thăm sức khỏe: "Chào giáo sư Ban, giáo sư Kim."

Hai vị giáo sư gật đầu chào lại, nhưng trong lòng vô cùng kinh ngạc. Mặc dù trên đường đến đây Vu Đồ nói hắn và bạn cùng ăn cơm, nhưng bạn xinh đẹp như vậy?

Còn là con gái?

Chẳng lẽ là đối tượng xem mắt?

Hai người không nhịn được nhìn Chaeyoung mấy lần, càng nhìn càng thấy xinh đẹp, không khỏi có mấy phần quen mắt, nhưng vợ chồng bọn họ đều là người dốc lòng nghiên cứu khoa học, rất ít chú ý tin tức giải trí, không nhớ được đã gặp ở đâu.

Hàn huyên đôi câu mọi người đều ngồi vào bàn, lúc này Jaehyun mới phát hiện trong tay trong tay giáo sư Ban còn cầm một hộp bánh gato. "Hôm nay là sinh nhật thầy hay sư mẫu ạ?"

Giáo sư Kim cười nói: "Đều không phải, là kỷ niệm ngày kết hôn của thầy cô, hàng năm đều tới nơi này ăn cơm. Kì thực hôm nay đặt bàn, không biết sao lại bị hủy bỏ."

Lại còn là ngày kỷ niệm kết hôn?

Chaeyoung lập tức nhìn về phía Jaehyun, dùng ánh mắt hỏi hắn, có phải hai người ở đây không tiện lắm?

Jaehyun cũng cảm thấy không được thích hợp, đang muốn lên tiếng, giáo sư Kim chu đáo, nói trước: "Không có sao đâu, đều là vợ chồng già, chỉ thích nhiều người náo nhiệt, lại nói vẫn là các em đặt phòng bao đấy."

Trưởng bối đã nói như vật, dĩ nhiên không nên rời đi.Giáo sư Ban đưa tay lấy thực đơn gọi thức ăn: "Để ta gọi món ăn, nơi này ta ăn mấy chục năm, cái gì ngon ta biết, hôm nay sẽ để cho các ngươi cọ bữa cơm chùa."

Giáo sư Kim dở khóc dở cười: "Chúng ta nhờ người ta phòng bao, mình chớ nói ngược lại."

Jaehyun cười rót trà cho mọi người, gọi phục vụ kêu thức ăn.

Thời điểm gọi thức ăn, phục vụ không ngừng nhìn về phía Chaeyoung , biểu tình có chút hưng phấn, cũng may đã qua được kiểm tra tư cách nghề nghiệp, cũng không nói nhiều thêm gì.

Ngược lại giáo sư Kim lại nghi ngờ nhìn cô thêm mấy lần.

Chaeyoung cười lại bằng nụ cười đoan trang thục nữ, làm giáo sư Kim hơi ngượng ngùng.

Gọi xong thức ăn, phục vụ ra khỏi phòng bao. Giáo sư Ban uống một ngụm trà, hỏi Jaehyun: "Em không ra ngoài chơi, một mực ở Seoul?"

"Vâng, ở Seoul có chút việc."

Giáo sư Ban gật đầu một cái, dáng vẻ có tâm tình rất tốt, "Thầy vừa vặn muốn tìm em."

Trên mặt đầy giáo sư Ban cười mãn ý, "Jaehyun này, vấn đề của em, thầy đã giúp em giải quyết."

Jaehyun hơi sửng sốt.

"Thầy biết, em cùng hạng mục mô hình tạm ngưng trước đó phải chịu ủy khuất, hạng mục của các em không giống hạng mục dân sự trong thời gian ngắn có thể thấy được lợi nhuận, sự coi trọng của cấp trên và đầu tư vào khó tránh khỏi không đủ. Công chức ấy mà, khó tránh khỏi bị cường điệu lên, chuyện không công bằng, cũng có, thầy cũng biết. Trước đó ngươi nói phải đi, thầy cũng hiểu, cho nên trước để cho em nghỉ một đoạn thời gian, một là để em hòa hoãn, hai là, cũng là sách lược của thầy, nói cho phía trên biết, vấn đề đang tồn tại, bắt buộc phải giải quyết."

Thầy giáo già tự hào vì tâm tư cẩn thận của mình, "Vốn là chuyện hành chính thầy không muốn hỏi đến, nhưng cần phản ứng nhất định phải phản ứng. Quả nhiên khi thầy đi nói chuyện, trong viện rất coi trọng đó, hạng mục của các em có tương lai, em và Eunwon đều là những người lãnh đạo coi trọng để đứng đầu thế hệ sau."

"Kỳ nghỉ của em cũng không còn nhiều đi. Quan mấy ngày sẽ họp, em cùng Eunwon đem các em khó khăn và yêu cầu đệ trình lên, tranh thủ đương lúc thích hợp."

Chaeyoung nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, nhịn được không nhìn sang Jaehyun, hóa ra trong lúc làm việc cậu còn gặp những chuyện này sao?

Hơn nữa giáo sư giống như không biết cậu muốn nghỉ việc còn có nguyên nhân cân nhắc đến cha mẹ?

Giáo sư Ban nói xong hồi lâu, Jaehyun lại trầm mặc, vẫn chưa trả lời.

Thầy giáo già tựa hồ cảm nhận được không khí khác thường, nụ cười dần dần biến mất, ông ý thức được có chỗ nào đó không đúng."Em vẫn muốn rời đi?"

Giáo sư Kim vội vàng nói:" Hôm nay không nói chuyện công việc, mọi người thoải mái một chút, liền ăn cơm thôi."

Giáo sư Ban đã muốn nổi giận:" Để cho em ấy nói, còn có nguyên nhân gì?"

Jaehyun ánh mắt rủ xuống, nói rõ ràng:"Thầy, em nghỉ việc, là vì tiền."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro