Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm mùng 4 đầu năm, Park Chaeyoung bị điện thoại của Jaehyun đánh thức.

"Bên ngoài tuyết rơi rồi."

Park Chaeyoung tức giận, "Anh đánh thức em làm gì."

Cho dù thanh âm của câu nói này dễ nghe như ngâm thơ cũng không thể tha thứ!

" Hử?" Giọng điệu bên kia khẽ giương lên, "Anh cho là em đã dậy rồi, trước kia 9 giờ anh đến nhà em, bây giờ 8:30, đồng hồ sinh học của em chẳng nhẽ không phải thế?"

Người đàn ông kỹ sư khoa kỹ tự kỷ luật thật đáng sợ...

"Đồng hồ sinh học của em là tùy cơ ứng biến, đêm qua chúng ta gọi điện thoại đến 2 giờ sáng!"

"Vậy thật xin lỗi, sau này anh biết rồi."

Bên kia cười khẽ, nhưng hiện giờ chẳng có tí nào dáng vẻ áy náy, "Em ngủ tiếp đi, anh đi xuống lầu quét tuyết, buổi chiều mấy giờ đi đón em?"

"Hai giờ đi."


"Bạn học?"

"Đúng vậy!" Lấy thân phận bạn học tới. Bây giờ chưa cần nói ngay cho cha mẹ rằng cô đang yêu đương đâu, sẽ rất phiền.

Bên kia thong thả thở dài.

"Anh than thở gì nha?"

Bạn học Park không chịu cho danh phận một chút cũng không chột dạ.

"Anh đang suy nghĩ, chừng nào thì đi nhà em quét tuyết."

"..."

Thật là phạm quy quá rồi!

Cúp điện thoại, Chaeyoung muốn tiếp tục ngủ, lại bị một câu nói của Jaehyun làm cho tâm rạo rực cũng không ngủ được nữa.

Cô thức dậy đánh răng rửa mặt, đứng bên cửa sổ nhìn cảnh tuyết trong sân một hồi, suy nghĩ dáng vẻ Jaehyun ở dưới lầu chịu thương chịu khó xúc tuyết, vui vẻ xuống lầu ăn sáng.

Ba Park mẹ Park nhìn thấy cô hết sức kinh ngạc, "Ngày hôm qua cùng bạn học chơi muộn như vậy, dậy sớm như vậy làm gì?"

Ba Park phê bình nói: "Cũng về quá muộn."

Park Chaeyoung bình tĩnh: "Đã lâu không gặp các bạn học mà."


Múc thêm cho cô một chén cháo nữa, ba Park hỏi: "Con hôm nay về Seoul nhỉ, mấy giờ đi?"

"Hai giờ."

Nghe cha mẹ nhắc tới chuyện này, con ngươi Chaeyoung khẽ chuyển, nghiêm túc nói: "Đúng rồi, con muốn tự mình lái xe trở về Seoul."

"Cái gì?" Ba Park mẹ Park cực kỳ sợ hãi, "Tuyệt đối không được!"

Park Chaeyoung: "..."

Mặc dù lấy lui làm tiến hù dọa bọn họ, nhưng phản ứng này của ba mẹ cũng quá khoa trương đi? Cô có bằng lái chính quy đó, tham gia chương trình tống nghệ du lịch cũng lái xe, lúc ấy còn được khen ngợi một hồi về kỹ thuật dừng xe đó.

"Tài xế của con đâu? Sao không đến đón con?" Mẹ Park hỏi.

Park Chaeyoung thuận miệng bịa một lý do, "Chuyến bay của anh ta bị hủy bỏ, tạm thời không mua được vé mới."

"Vậy để cho em họ con đưa đi, nếu không ba lái xe đưa con, dù sao con không thể tự mình lái xe." Thái độ của ba Park hết sức kiên quyết.

"Không muốn, vậy quá phiền toái, con có thể tự lái xe trở về." Park Chaeyoung cố ý tranh luận.

"Con chạm qua tay lái mấy lần? Bên ngoài tuyết còn đang rơi, không được là không được." Ba Park cũng nóng nảy rồi.

Tranh luận như vậy mấy lần, Park Chaeyoung "tủi thân" cúi đầu uống cháo, làm bộ chơi điện thoại, mặt đầy dáng vẻ không muốn thỏa hiệp.

Qua mấy phút, cảm giác lửa giận đã hết rồi, cô ngẩng đầu lên, hết sức vui vẻ nói với cha mẹ: "Không cần làm phiền em họ, ở trong nhóm bạn học con thấy có một bạn học cũng phải trở về Seoul, để cho cậu ấy lái xe đi! Cậu ấy là tài xế lâu năm!"

Vì vậy, khi vị bạn học "thuận đường trở về Seoul" xuất hiện ở cửa nhà Park Chaeyoung, nghênh đón anh chính là mẹ Park ba Park vô cùng nhiệt tình nở nụ cười.

Nếu không phải thông đồng tạm thời không nói cho gia trưởng, Jaehyun thật muốn hoài nghi mình đã tùy tiện qua ải rồi.

Mẹ Park đặc biệt nhiệt tình, oán trách một câu Chaeyoung không để cho người ta vào nhà uống trà sau đó liền hỏi không ngừng, "Cháu là bạn học cao trung của Chaeyoung à?"

"Đúng ạ, dì."

"Làm việc ở Seoul?"

"Vâng ạ."

"Làm gì vậy?"

"Ở Sở nghiên cứu hàng không vũ trụ."

"Chế tạo tên lửa vệ tinh nha, không tệ không tệ."

Mẹ Park càng hỏi càng có tinh thần, thật là có khuynh hướng không dừng được, Park Chaeyoung không khỏi vui mừng vì mình kéo hành lý tới mở cửa, nếu không mẹ cô có thể hỏi ít nhất nửa giờ.

Cô vội vàng đem hành lý cùng chìa khóa xe kín đáo đưa cho Jaehyun, mở cửa xe thúc giục: "Lên xe đi, ba mẹ, bọn con đi nha, bạn học của con trở về Seoul còn có việc đấy."

"Được được, đi đường cẩn thận đó."

Xe hơi trong ánh mắt của cha mẹ Kiều gia rời đi. Jaehyun hỏi Chaeyoung."Em nói thế nào với ba mẹ?"Sao họ không hoài nghi mà còn mặt còn đầy ý cảm tạ?

"Lạt mềm buộc chặt nha~" Dĩ nhiên còn có kỹ năng diễn xuất vân đạm phong khinh đặc biệt không để lại dấu vết của cô!

Người căn bản không ở trong nhóm bạn học là Park Chaeyoung đắc ý đem quá trình mình cùng cha mẹ đấu trí so dũng khí miêu tả một lần, nói xong chờ Jaehyun khen cô, kết quả lại thấy Jaehyun mặt đầy suy nghĩ sâu xa.

Chaeyoung: "... Anh có ý gì đấy?"

Jaehyun nói: "Không có gì, nhờ tới lúc em lừa anh đi sửa máy lọc không khí."

Park Chaeyoung: "..."

"Thuận thế liền nghĩ tới sau này phần lớn thời gian người ở chung với em là anh, anh cảm thấy mình nên có chuẩn bị tâm lý."

Park tiểu thư chủ ý quỷ quái nhiều vô số kể, kỹ năng diễn xuất lại tốt, Jaehyun cảm thấy cuộc sống của mình sau này hẳn sẽ tràn đầy... kinh ngạc vui mừng?

"Rất không tình nguyện hử?"

"Sao lại thế." Jaehyun lập tức chối.

Nhưng biểu tình của anh nhìn qua rất miễn cưỡng nha thầy Jeong~ Chẳng qua Park Chaeyoung suy nghĩ một chút, cảm thấy có chút mong đợi. Cảm giác thành tựu khi lừa gạt Jaehyun so với cha mẹ chắc sẽ cao hơn, thật là nghĩ đến liền nóng lòng muốn thử.

Cô phấn chấn lên tiếng: "Em sẽ cố gắng."

Jaehyun: "... Cũng không cần quá cố gắng."

"Hừ ~ sợ rồi đúng không."

Jaehyun nhướng mày: "Ngược lại cũng không đến mức đó, em thử xem."

Rất tự tin đi~ Chaeyoung yên tĩnh lại, một tay chống cằm, ánh mắt lảng tránh, giống như thật sự dang suy nghĩ làm thế nào để lừa gạt anh.

Jaehyun không khỏi bật cười.

Lúc này điện thoại của anh reo hai tiếng, Jaehyun lái xe không tiện xem, nói với Park Chaeyoung: "Giúp anh xem đi."

"Được." Chaeyoung cầm lấy điện thoại di động, "Có người tên Dongho gửi tin nhắn thoại cho anh."

"Đó là Hoang Mang, xem hắn nói gì?"

"Ồ, là Hoang Mang a." Không trách tên quen thế, hẳn là lúc chơi trò chơi đã từng nghe qua.

Chaeyoung mở ra tin thoại, nhất thời có một giọng nam quen thuộc vang lên, tràn ngập vui vẻ: "Lão Jeong này, nói cho cậu một tin vui, tôi ở bên này biết một cô gái, dáng dấp đặc biệt đẹp, còn hiền huệ, đặc biệt thích hợp với thôi. Một tháng! Tôi muốn theo đuổi cô ấy. Hắc hắc, tôi so với cậu sớm thoát kiếp độc thân nhé."

Chaeyoung không nhịn được cười: "Cậu ta cùng với phong cách nói chuyện trong trò chơi cũng không khác mấy nha. Em giúp anh trả lời?"

"Ừ, chúc cậu ta thành công." Jaehyun dặn dò, "Em đừng có dọa cậu ta."

"Em sao lại dọa cậu ta nha." Chaeyoung kháng nghị một câu, sau đó đè xuống phím ghi âm: "Anh ấy nói chúc anh thành công, còn có anh ấy nói đã thoát kiếp độc thân sớm hơn anh."

Ngón tay buông, gửi đi.

Jaehyun không biết phải làm sao, quả nhiên có cơ hội cũng không đi dọa người thì bạn học Park Chaeyoung này tuyệt đối không làm được, hơn nữa anh khi nào đã nói nửa câu sau?

Chaeyoung gửi xong tin nhắn thoại liền nhìn chằm chằm SNS, chờ Hoang Mang đáp lại, kết quả 1 phút, 2 phút trôi qua....5 phút trôi qua, SNS vẫn không có chút phản ứng nào.

Cô nghiêng đầu nhìn Jaehyun: "Sao anh ta không nói chuyện?"

Jaehyun đồng tình với anh em mình mấy giây, hàm súc nói: "Đại khái bộ xử lý trung tâm bị cháy."

Chaeyoung tiếc nuối đánh giá: "Đây là có hơi yếu đối đi..."

Lời còn chưa dứt, trên màn hình liền bật ra yêu cầu nói chuyện video của Dongho, Park Chaeyoung suy nghĩ, nhấn chấp nhận, Dongho đầu tóc rối bù to đùng xuất hiện trong video.

Thanh âm của cậu ta có chút kích động, "Hái bông?!!!"

Chaeyoung vẫy tay nhẹ nhẹ với hắn, "Chào Hoang Mang."

"Ngọa tào, cô thật sự là Park Chaeyoung nha."

"..."

Giống như trong nháy mắt tìm dược cảm giác lúc nói chuyện với Hoang Mang trong trò chơi, Chaeyoung cười híp mắt, "Có nhạc nhiên hay không, có ngoài ý muốn hay không?"

Dongho có chút hỗn loạn: "Không phải, cô bây giờ cùng Jaehyun ở bên nhau?"

"Đúng nha, anh ấy đang lái xe, không tiện cùng anh nói chuyện."

"Em chờ một chút, anh còn cần yên tĩnh một chút." Dongho nói, "À, đúng rồi, nếu anh rớt mạng thì đừng ngạc nhiên, bởi vì điện thoại rất nóng, mới vừa rơi lúc ăn khuya, sau đó anh lau qua liền cùng hai người nói chuyện video, tùy thời có thể chập."

"... Hay là anh tắt máy một lúc?"

"Không!" Dongho quật cường mạnh mẽ.

Anh quyết định trước khi chết máy nắm chắc thời gian, "Em chuyển hướng đi, cho anh nhìn mặt Jaehyun, có phải là mặt đầy ý xuân rạo rực không?"

Chaeyoung quay qua một chút, cho hắn nhìn tài xế tiên sinh đang lái xe, "Giống như không có gì thay đổi."

Dongho thông qua ống kính cẩn thận nghiên cứu Jaehyun, thề thốt nói: "Có, em chưa từng cùng cậu ta ở chung, bộ dáng của cậu ta bây giờ là cấp bão, xuân phong đắc ý vô cùng."

Rất đắc ý?

Chaeyoung không khỏi cảm thấy kính nể, vì vậy cũng cẩn thận quan sát, cuối cùng tổng kết: "Vậy anh ấy có chút mặt tê liệt."


Jaehyun: "..."

Hai người này... May mà Dongho đã đi Mỹ, nếu không tụm lại anh sẽ nhức đầu muốn chết.

Dongho đối với khuôn mặt tê liệt của Vu Đồ mất đi hứng thú, "Không nhìn cậu ta, chuyển trở lại."

Chaeyoung lại chuyển trở lại.

Dongho lần này tỉ mỉ đánh giá Chaeyoung , thở dài nói: "Không nghĩ tới em cùng Jaehyun đúng thật là bạn học cao trung, em đừng có ngạc nhiên khi anh kinh ngạc như vậy nha, thật sự là biểu hiện của Jaehyun lúc bình thường, ai~~~ "

Anh ta gật gù đắc ý, một vẻ muốn nói lại thôi.

Jaehyun bỗng nhiên có một loại dự cảm không ổn.

Park Chaeyoung hỏi anh ta: "Anh ấy bình thường làm sao?"

Dongho hắc hắc một tiếng, lấm la lấm lét nói: "Bình thường ah, trên đường qua tấm biển quảng cáo của em, cậu ta mắt cũng không liếc một cái."

Chaeyoung liếc Jaehyun một cái, kéo dài thanh âm, "Nga ~~~ thật?"

"Thật thật." Dongho ở bên kia video điên cuồng gật đầu, "Còn nữa, có đợt game tổ chức hoạt động, em không phải là người phát ngôn tặng bản ghi cho người chơi sao? Cửa sổ quảng cáo đó đẹp biết bao nha, anh cũng đã xem vài lần, nhưng cậu ta cho tới bây giờ đều là nhận bản ghi rồi trực tiếp đóng trang chủ, vẻ mặt một chút chẳng thay đổi, tốc độ tay rất nhanh, anh vẫn luôn ngồi cạnh cậu ta!"

Jaehyun không nhịn được, cảnh cáo kêu tên: "Dongho."

Dongho mới không thèm để ý tới anh, càng nói càng hưng phấn, "Còn có lần trước cậu ta nói đi nhà em sửa máy lọc không khí sao, quay về anh hỏi cậu ta dáng vẻ em ra sao, cậu ta lại còn nói dáng vẻ của em "trên đường tùy ý có thể thấy". Anh đây ấn tượng đặc biệt sâu sắc!"

Park Chaeyoung yên lặng nghiêng đầu nhìn tài xế.

Những chuyện trước đó không tính, nhưng là... Trên đường tùy ý có thể thấy?

"Em đừng nghe cậu ta nói bậy." Jaehyun mắt nhìn thẳng lái xe, nghiêm túc nói: "Ý anh là trên đường khắp nơi đều là quảng cáo của em, cho nên tùy ý có thể thấy. Điều này vừa vặn chứng minh mỗi lần anh đi qua quảng cáo của em đều nhìn, nếu không sao biết trên đường khắp nơi đều có?"

Chaeyoung chớp mắt.

Dongho thiếu chút nữa phun ra, hết lần này tới lần khác người ta suy luận không có sơ hở nào để tấn công, IQ hắn cao như vậy cũng không tìm thấy chỗ sơ hở, chỉ có thể tức giận chỉ trích hắn: "Cậu có xấu hổ hay không?"

Jaehyun nói: "Sống sót tương đối trọng yếu."

Chaeyoung không khỏi bật cười, thật là muốn đánh anh.

"Em xem cậu ta đi, cợt nhả hay không." Dongho mặt đầy ý tố cáo.

Rất rối loạn~~~

Chẳng qua đây là thầy Vu trong ấn tượng nha~~~

Thầy Jeong cho tới giờ cũng không phải người nghiêm trang.

"Tốc độ phản ứng này của cậu cùng ham muốn được sống, cố gắng thông mình nhiều năm như vậy thật là lãng phí nha... Ai ai ai, cây bông, đừng nhìn cậu ta, nhìn anh nhìn anh, là anh mạo hiểm điện thoại nguy hiểm muốn hỏng cùng em nói chuyện phiếm."

"Được được." Chaeyoung vội vàng đưa tầm mắt quay về. 

Jaehyun bên mép hiện lên một nụ cười.

Dongho vượt qua ngạc nhiên lúc ban đầu, cùng tùy ý hơn, vừa ăn bữa khuya vừa cùng Chaeyoung nói chuyện phiếm, "Các người tại sao lại chờ tôi tới Mỹ mới nói, muốn ở hiện trường xem náo nhiệt cũng không được."

Chaeyoung nói: "Anh hỏi anh ấy nha."

Ai không đúng~~~ đây không phải là ra vẻ mình rất không có quyền chủ động? Cô vội vàng cứu vớt mặt mũi, đặc biệt nghiêm túc nói: "Em dễ theo đuổi như vậy sao?"

Dongho suy nghĩ kỹ càng, "Cũng đúng, trước khi anh đi có một thời gian Vu Đồ rất sa sút, xem ra em làm khổ cậu ta không ít nha."

... Ai dày vò ai nha...

Chaeyoung hết sức nghiêm túc suy tính, cái nồi này rốt cuộc cô nhận hay không đây? Chẳng qua cô càng tò mò hơn là: "Làm sao để giải quyết sa sút tinh thần?"

Jaehyun ho khan một tiếng, "Dongho cậu sao còn chưa ngủ, nước Mỹ bây giờ là nửa đêm mà?"

Dongho phất tay một cái, "Tôi trước đó thức đêm làm hạng mục chênh lệch thời gian quá loạn, có thể mở mắt đến trời dáng, cậu đừng đánh trống lảng."

Jaehyun chính là muốn đánh trống lảng, "Điện thoại di động của cậu hãng gì?"

Dongho nói một thương hiệu: "Làm gì, chú muốn đổi điện thoại di động?"

Jaehyun nói: "Cậu trò chuyện tiếp mấy phút còn không sập nguồn tôi liền cân nhắc."

Dongho cuối cùng từ trong hưng phấn bình tĩnh lại, bắt đầu đau lòng điện thoại di động, "Được rồi, được rồi, tôi giữ mặt mũi cho cậu, cây bông, hay anh cứ gọi em như vậy đi. Em thêm SNS của anh, sau này chờ điện thoại của anh chắc chắn không sao liền nói kỹ càng tỉ mỉ cho em."

"Được, anh chờ một chút nha, em dùng SNS của anh ấy gửi danh thiếp cho."

"SNS cứ tùy tiện dùng như vậy nha, Jaehyun cậu có hay không điểm giới hạn?" Dongho cười nhạo Jaehyun một câu, tắt video.

Chaeyoung đem số wechat gửi cho Dongho xong liền đổi điện thoại di động của mình, thêm Dongho trò chuyện một hồi, điện thoại của Dongho còn chưa có nổ.

Dongho nhao nhao đề nghị: "Đến đến, chúng ta chơi lại game thử một chút."

Có ý không làm nổ điện thoại không bỏ qua.

Chaeyoung biết nghe lời phải.

Thanh âm bối cảnh quen thuộc phiêu trong buồng xe, Jaehyun để ý quan tâm cô: "Cùng Dongho chơi game? Internet bên Mỹ có thể sẽ trì hoãn, cậu ta có 5 phần kỹ thuật nhiều nhất chỉ còn lại hai phần."

Chaeyoung cười hì hì, "Anh đang thù dai phải không?""

Chê người ta như vậy.

"Ghi cái gì thù, cậu ta gài bẫy anh sao?"

Nhìn anh khóe mắt chân mày đều là đắc ý, Chaeyoung hừ một tiếng. "Đó cũng không nhất định, anh ta nói em đều nhớ nha. Jeong tiên sinh khinh thường ngoảnh đầu, tùy ý có thể thấy Park Chaeyoung."

Jaehyun: "..."

Jaehyun: "Cứ việc chơi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro