Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại Hiền vốn đang âm thầm giỏng tai hóng chuyện, nghe đến đây liền bị sặc nước miếng, ho đến kinh thiên động địa.

Đình Hựu quay đầu nhìn Tại Hiền, rồi đặt tay lên lưng Trịnh Tại Hiền một cách thân mật. Cậu vỗ vỗ cho hắn, có chút trách cứ nói: "Mấy tuổi rồi mà còn để bị sặc?"

Giáo viên đang giảng bài trên bục giảng đã chú ý đến ba người họ từ lâu. Lúc này nhìn thấy động tác lớn mật của Kim Đình Hựu liền cất tiếng nói vào loa: "Hai nam sinh ngồi ở hàng thứ ba, đúng thế, không cần nhìn quanh đâu, chính cậu đó, đứng lên trả lời câu hỏi".

Kim Đình Hựu bị xướng tên vội đứng dậy trước con mắt đổ dồn của mọi người.

"Đọc câu hỏi này đi". Giáo viên dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cậu, "Đáp án là gì?"

Tờ giấy nháp quen thuộc không xuất hiện bởi Tại Hiền bị lời nói của nữ sinh làm cho khiếp sợ, vẫn còn chưa hoàn hồn.

Đình Hựu hiểu được từng chữ trên PPT, nhưng khi ghép chúng lại với nhau thì lại đầu đầy dấu chấm hỏi. Cậu liên tục dùng chân đá vào gầm bàn của Trịnh Tại Hiền, nhưng Tại Hiền chỉ ngồi đó đờ đẫn, như thể linh hồn của hắn đã đăng xuất rồi.

Giáo viên vốn ghét nhất những sinh viên đứng không yên ngồi không im như Đình Hựu, ông cau mày, giận dữ quát một tiếng: "Đứng ngay ngắn cho tôi!"

Đình Hựu sợ đến rùng mình một cái, lập tức không dám động đậy nữa.

"Có biết đáp án là gì hay không?"

"Không... Em không biết ạ..."

"Cái gì? Nói to lên! Chưa ăn sáng hay sao!"

Đình Hựu hít sâu một hơi rồi thở mạnh, lớn tiếng trả lời: "Em nói là em không biết ạ!"

Cũng khó cho Đình Hựuvì từ xưa tới nay, cậu chưa bao giờ là học sinh ba tốt(*). Đã thế, giờ mới vào đại học chưa bao lâu mà cậu đã gây ấn tượng xấu về thái độ học tập rồi.

(*) "Học sinh 3 tốt" gồm 3 tiêu chí: đạo đức tốt, học tập tốt và thể lực tốt

"Còn có, thầy ơi! Em đúng là chưa ăn sáng! Cho nên nếu phải nói lớn tiếng sẽ rất mệt!"

Kim Đình Hựu ngẩng đầu nhìn giáo viên, thấy ông đang trố mắt nhìn cậu, cho rằng thầy đã hiểu ý mình: "...Thưa thầy?"

"Sao thầy không nói nữa ạ?"

"Cậu..." Giáo viên môn chuyên ngành tức giận đến hô hấp dồn dập, giơ tay chỉ về phía cửa, "Cậu ra ngoài đứng cho tôi!"

Đình Hựu lắp bắp, sau đó mới ý thức được mình đã nói sai: "Nhưng mà thầy ơi, em chưa ăn sáng, cho nên em..."

Lời nhiếc mắng của giáo viên được dùng loa khuếch đại đến khắp toàn bộ lớp học --

"Đi mau cho tôi! Ra ngoài! Đứng!"

Trong phòng học yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Mắt thấy sự tình đã không còn cách cứu vãn, Đình Hựu hoàn toàn tuyệt vọng. Cậu nhìn nam sinh đang ngồi đơ như khúc gỗ bên cạnh, giận dữ đá hắn thêm một phát rồi mới ra ngoài đứng chịu phạt, cực lực bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng.

"Vâng! Em ra ngoài là được, đúng không ạ?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro