15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jaeyoon phóng xe như bay về nhà. Vì ở cửa hàng có chút việc bận nên đến khi về đèn đường đã rực sáng, mùi thơm nức của món ăn nào đó len qua từng ngõ ngách, làm cho người ta phải nao lòng.

Hôm nay anh sẽ nấu canh rong biển cho cậu, món ăn mà cậu thích nhất.

Đi lên nhà với nụ cười trên môi, hình như lúc nào nghĩ đến Sunghoon anh cũng cười.

Nhưng lên đến cửa, nụ cười ấy bị dập tắt ngay bởi một thế lực tàng hình nào đó. Cửa nhà khóa và bên trong không bật đèn. Tay anh run run vội lôi chìa khóa trong túi ra cắm vào ổ. Cánh cửa mở tung ra, anh chạy vào bên trong và bật đèn lên. Không một bóng người.

Phòng anh, nhà bếp, đều không ai. Bàn tay phải vẫn còn run nhẹ xoay nắm cửa phòng của cậu,anh bước vào và bật công tắc đèn lên.

Không còn nữa, tất cả không còn nữa, biến mất và lụi tàn như tro bụi sau trận hỏa hoạn đau thương.

Anh bước đến bên bàn học của cậu, cậu có để lại một lá thư và một bó hoa lưu ly.

"Anh Jaeyoon à,
Em biết em có lỗi với anh, nhưng em xin lỗi, có lẽ ta không thể đến được với nhau. Em đã suy nghĩ rất lâu nhưng đây là điều tốt nhất cuối cùng em có thể dành cho anh. Hãy nghe lời bố đi nhé, chỉ như vậy thì tương lai của anh mới tươi sáng.
Cảm ơn anh thời gian qua.
Park Sunghoon."

Dòng lệ trên mi lại theo bản tính tràn ra. Anh ngồi bệt xuống đất, khóc như đứa trẻ lên ba. Trái tim như có ai đó xát muối lên, đau xót đến tận xương tủy.

Cậu bỏ đi mà không nói với anh một lời. Tốt cho anh cái gì chứ? Nực cười, tốt cho tôi tại sao em lại rời đi?

Em tỏa sáng tựa như mặt trời, còn anh là khóm hoa lưu ly không tên tuổi giữa những khóm hoa khác.
Mặt trời ban sức sống, sự ấm áp cho lưu ly.

Nhưng em ơi, ánh nắng đâu thiên vị ai bao giờ đâu. Đến một ngày nào đó, mặt trời cũng sẽ bị che khuất bởi những đám mây vô danh. Cất đi những niềm thương, nỗi nhớ của đôi ta vào câm lặng mãi mãi.

Lưu ly không còn em cũng sẽ chết dần chết mòn trong mối tình bi thương của chính nó.

Em và anh xa nhau thật rồi, tình còn gì khi hai ngã chia đôi.
Cũng như người ta có câu:
Trăng lên, trăng tỏ, trăng lại khuất
Tuyết rơi, tuyết phủ, tuyết lại tan
Hoa nở, hoa tươi, hoa lại tàn
Tình đẹp, tình sâu, tình lại tan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro