CHAP 16. Lí Do

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau vụ con gà ấy nàng cũng hơi áy náy cộng thêm bị quê độ quá lớn. Nàng cũng ít bắt bẻ hay làm khó cậu như trước, nhưng có thể đối xử bình thường thì vẫn chưa thể gọi là chấm hết được nên nàng và cậu vẫn ít khi tiếp xúc với nhau.

----------

Vài tháng qua cậu làm việc rất chăm chỉ và làm cho khu vườn của ông Kim được đẹp đẽ và phong phú hơn rất nhiều. Nên cậu đã được ông cho xin nghĩ một ngày về thăm mẹ của mình.

Đang trên đường về nhà, cậu luôn bị những ánh mắt soi mói nhìn chằm chằm vào mình. Họ sầm sì to nhỏ đủ loại hình thức. Cậu có thể nghe được họ đích thị đang nói về mình và những lời cũng không tốt đẹp gì mấy :

-" Ồ thằng Jisoo kìa ! Làm tốt được ra ngoài hay trốn đi chơi đây ?"

-" Ra ngoài chơi một bữa tôi sợ nó lại đi ăn trộm quá ! Có thể lại tranh thủ chăng ?"

-" Nhìn mặt hiền lành vậy mà ai ngờ lại vậy chứ ! Nay chúng ta cũng không nên nhìn mặt mà bắt hình dong nha . Thấy nguy hiểm chưa "

-" May là nhà chúng ta nghèo đấy ?"

.....

Rất nhiều lời bàn tán hết sức tào lao lại được những người chả biết về sự thật sầm sì phóng đại lên hết mức.

Cậu thở dài một cái. Nghe thì nghe như vậy cậu cũng mảy may quan tâm đến họ làm gì bây giờ việc quan trọng với cậu là đi thật nhanh về nhà, xà vào lòng của mẹ mình mà ôm cho thoả thích sau bao ngày mong nhớ rồi. Trên tay cậu cũng có vài con cá sáng nay cậu dậy thật sớm để đi bắt vì tối hôm qua ông Kim đã nói về ngày nghỉ hôm nay. Ai mà biết được cậu mừng muốn nhảy dựng, sáng sớm vội vội vàng vàng bay thẳng ra đồng để bắt cá rồi.

...

----------

Cậu đi tới bụi tre phía trước nhà. Đã nhìn thấy được thân ảnh mà ngày đêm mình mong nhớ. Tấm lưng gầy gò đó tầm tảo, vất vả nuôi cho 5 anh em khôn lớn, còn phải chịu sự khắc hà của bà nội. Cũng nhờ sự hi sinh thân phận của cậu mới giúp bà thoát khỏi cảnh chia sẻ chồng mình cho người khác. Bà đang đứng khom lưng quét từng chiếc lá của mùa thu rơi nhẹ nhàng từ chiếc xuống sân nhà, cảnh tượng mờ ảo và một người phụ nữa đẹp nhất trong lòng cậu.

Không chần chờ thêm gì nữa cậu cất bước chạy thật nhanh đến chỗ bà ôm chầm từ phía sau lưng :
-" Mẹ à ! Con nhớ mẹ nhiều lắm !"

Tuổi tác cũng đã cao, xương cốt cũng chả còn khỏe mạnh gì, đột nhiên lại có lực mạnh sau lưng ập tới làm bà Kim xém ngã thoáng giật mình, tính đẩy ra nhưng lại nghe giọng nói tràn đầy yêu thương không ai xa lạ khác, có chết bà cũng nhận ra được đó là ai :
-" Jisoo đấy à ! Mẹ cũng nhớ con nhiều lắm ! Con ở nhà ông phú hộ có bị ngược đãi hay ức hiếp gì không. Con của mẹ đã khổ nhiều rồi "

     Hai mẹ con cậu đang trò chuyện với nhau. Thì Enbin cũng đi học về, khi vào đến nhà nó thấy cậu cũng không dám nhìn cậu cúi đầu xuống và đi vào trong phòng không một lời chào hỏi :
-" Ơ cái thằng này ! Anh nó về mà nó còn không chào hỏi cái gì à ? Quay lại đây cho mẹ ?"

     Nó cũng không đáp trả lại lời của bà Kim. Ru rú ở trong phòng không một tiếng động. Jisoo cậu thấy vậy thì trấn an mẹ mình :
-" Không sao đâu ạ ! Con vào trong nói chuyện với em một chút nhé "

-" Ờ được chứ con đi đi , để mẹ xuống mần mấy con cá rồi mình ăn cơm trưa nhé lâu lắm rồi mẹ mới vui như hôm nay "

-" Dạ "

     Nói rồi bà Kim cũng xuống bếp. Cậu từ từ bước đến căn phòng của nó. Cậu đưa tay gõ cửa nhưng bên trong vẫn không có lời đáp lại. Cậu không khách sáo nữa đẩy cửa đi vào trong phòng của nó. Nó đang ngồi trên bàn quay lưng về phía cậu, cậu chậm rãi lên tiếng :
-" Sao về gặp anh mà không chào hỏi thế ?"

     Nó vẫn im lặng.

-" Anh về đây để thăm mẹ và em thôi. Không có ý định bắt em đến nhà ông phú hộ nhận tội đâu ! Không cần phải sợ hãi như vậy."

     Nó mới từ từ quay đầu lại, cất tiếng nhỏ nhẹ :
-" Em xin lỗi ..."

     Cậu cười, nó vẫn biết tội của mình thế là cậu đã vui lắm rồi. Nhưng cậu cũng muốn biết lí do là gì :
-" Thế em có thể nói cho anh biết đêm hôm đó em tại sao lại đi ăn trộm và ăn trộm vì cái gì ?"

-" Em..."

     Nó chần chờ không muốn nói.

-" Em cứ nói đi , anh sẽ thông cảm cho em mà ?"

     Nó nghe vậy cũng chậm rãi kể lại chuyện ngày hôm đó và đều bất đắc dĩ của nó.

....

     3 tháng trước...

     Enbin cùng đám bạn xấu của nó, cá độ nhau về một trận đá banh với lớp bên cạnh. Và kết quả ai cũng biết là lớp của Enbin nó đã thua, đám bạn xấu của nó
nói :
-" Nếu mày không trả số tiền đó cho chúng nó, chúng nó sẽ đánh mày cho chết, bà già của mày ở nhà mà nghe tin như vậy chắc chắn cũng sẽ sốc mà ...."

-" Im ngay cho tao."

     Nó chả muốn nghe những điều xui xủi mà chúng bạn nó nói nữa.

-" Thế chúng ta phải làm gì để có số tiền đó bây giờ ?"

     Đám bạn của nó nhìn nhau , cười nham hiểm :
-" Đi ăn trộm..."

----------

     Đêm xảy ra vụ trộm

     Enbin nó xin cậu đi chơi và ở lại nhà bạn của nó, sáng hôm sau sẽ về. Và thực chất là nó cùng đám bạn nó đến nhà ông Kim để trộm chiếc bình cổ , trong đám bạn nó đã có đứa điều tra chiếc bình cổ đó rất là đáng tiền :
-" Giờ mày cùng tao vào ăn trộm, để thằng này ở ngoài canh."

     Enbin cũng hơi lo sợ nhưng cũng đành chấp nhận :
-" Được "

     Khi Enbin và tên kia đã trộm được chiếc bình ra ngoài sân thì một người làm của nhà ông Kim đã thấy và hô hào cho mọi người dậy bắt trộm :
-" CÓ ĂN TRỘM...BỚI NGƯỜI TA...ĂN TRỘM !"

     Đám bạn nó đưa cho nó cầm chiếc bình và nó với nó hãy chạy hai hướng chắc chắn sẽ không bị bắt được. Lúc này tâm trạng của nó rất bất bình tĩnh nên chúng nói gì nghe nấy :
-" Được được"

     Hai đứa kia chơi khăm nó, chạy riêng và nhanh chóng bỏ chạy về nhà chỉ có nó hướng khó thoát hơn và nó đã bị người làm nhà ông Kim đuổi kịp, khi gần bắt được nó nó đã bị một người thanh niên cao ráng ở đằng trước bắt lấy và không ai khác đó chính là cậu-Jisoo....

.....


----------
     Hiện Tại...

    Cậu nghe xong cũng lắc đầu ngao ngán :
-" Tại sao lại không nói với anh , anh sẽ tìm cách giúp em mà ! Đi ăn trộm là phạm pháp đó biết không hả ?"

-" Em xin lỗi..."

-" Haizz dù gì cũng đã lỡ rồi....Anh cũng đã nhận thay em. Chỉ còn cách là chờ 3 năm anh mới hết thời hạn thôi. Em lo mà liệu hồn đó không làm ba điều sai quấy như vậy nữa không còn ai nhận cho em đâu...!"

-" Em hứa mà "

.....

     Ngoài phòng khách tiếng bà Kim vọng vào :

-" Hai đưa ra ăn cơm nào !"

     Hai anh em nhìn nhau và hứa sẽ giữ kính chuyện này.....





.....



  

----End Chap----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro