11. Hiểu lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ha hả ha hả ha hả a..." Một trận cười kinh khủng truyền khắp miền thôn dã yên lặng. Khiến các đồng nghiệp đang làm việc cùng đều nhịn không được mà kinh hãi rợn tóc gáy. May mà hiện giờ không phải là vào tháng bảy (*tháng 7 có lễ xá tội vong nhân, ngày cửa địa phủ mở, ma quỷ có thể lên trần thế), nếu không anh em cũng sẽ bị dọa cho sợ hãi -- Nơi phát ra tiếng cười chính là nữ minh tinh Nhật bản khó hầu hạ mà toàn bộ công ty đều chịu không nổi-- Momoko Tao Sugimoto.


Biệt danh mà Kim Jennie lén đặt cho cô ta, "Con nhỏ giặc lùn có tướng tiểu cách, mũi nhỏ, mắt nhỏ, miệng nhỏ, lòng dạ hẹp hòi, keo kiệt", rất được hoan nghênh ở công ty.


"Nhiếp ảnh gia Kim thật hài hước! Đáng ghét... người ta không làm được nữa rồi!" Momoko Tao ỏn ẻn nói bằng tiếng Nhật.


"Vậy không được. Cô nên tạo dáng mê người nhất để tôi chụp!" Kim Jisoo cười nói lưu loát bằng tiếng nhật. Vốn tiếng Nhật của Kim Jisoo cũng khiến mọi người phải kinh ngạc, hoàn toàn không cần nhờ Kim Jennie, cho nên trong toàn bộ quá trình quay chụp, Momoko Tao đều hiểu những gì Kim Jisoo nói nên hoàn toàn không cần Kim Jennie hỗ trợ.


"Vậy Jisoo làm cho tôi mê đảo đi?" Momoko Tao nháy mắt với Kim Jisoo, ánh mắt tràn ngập khiêu khích không cần dùng ngôn từ giải thích.

Momoko Tao không nghĩ tới lần này đi Hàn Quốc lại có thể gặp được nhiếp ảnh gia đẹp trai như thế, không bằng lợi dụng cơ hội lần này tiến tới phát triển mối quan hệ luôn, không thì thật đáng tiếc. Hàn Quốc quả nhiên có phụ nữ chất lượng tốt như thế, chuyến này cô ta đi Hàn Quốc thật không hề lãng phí thời gian...

"Cô nói gì?" Kim Jisoo không trả lời cũng không cự tuyệt, chỉ là nhanh tay lẹ mắt bắt lấy từng biểu hiện của Momoko Tao.

"Soo ức hiếp người ta..." Momoko Tao nói dỗi với Kim Jisoo một câu, vừa lúc ảnh chụp xong, cô ta yêu kiều đứng lên, tràn ngập mê hoặc đi đến bên Kim Jisoo . Cả người hầu như ngã vào trong lồng ngực Jisoo, càng không ngừng đè ép lên cánh tay Jisoo.

"Tôi ức hiếp cô như thế nào?" Kim Jisoo chỉ là rất có kỹ xảo lui lại một bước nhỏ, trên mặt vẫn nở nụ cười tươi mê người như trước.

"Soo còn nói..." Nhận ra Jisoo lùi lại, Momoko Tao càng tiến thêm một bước, ỏn ẻn nói, ỏn ẻn thở hầu như muốn đem gương mặt dính vào khuôn mặt tuấn tú của Kim Jisoo .

Thật là người xinh đẹp tài giỏi... Người phụ nữ này cô ta đã chấm rồi, cũng chỉ có Jisoo mới xứng đôi với khuôn mặt đẹp của cô thôi! Momoko Tao càng làm thêm đủ trò để quyến rũ Kim Jisoo -- Đột nhiên truyền đến tiếng hít thở của phụ nữ. Đi đi! Phá hủy chuyện tốt của ả, thiếu chút nữa là có thể hôn được rồi...

Momoko Tao nhìn thoáng qua kẻ đầu sỏ cắt đứt sự ve vãn của ả. "Jennie tiểu thư có việc gì không?" Tay cô ta vẫn đặt trên vai Kim Jisoo, khiêu khích nhìn Kim Jennie.

"Tôi chỉ là muốn hỏi Kim nhiếp ảnh có còn muốn kéo dài thời gian chụp ảnh hay không?" Kim Jennie cụp mắt xuống, không muốn thấy người phụ nữ mình yêu thân mật với người phụ nữ khác.

Sau ngày Kim Jisoo bỏ đi, nàng cố gắng liên lạc với Jisoo, nhưng Jisoo vẫn không muốn nghe nàng giải thích. Mấy ngày nay bắt đầu tiến hành việc quay chụp, nhưng Jisoo làm trò trước mặt nàng, càng không ngừng ve vãn với Momoko Tao... Chẳng lẽ một chút tình cảm trước kia của bọn họ cũng đều không hề có ý nghĩa gì, từ nay về sau có thể quên đi sao? Nàng rất muốn mở miệng hỏi nhưng cũng không dám --

Nước mắt của nàng cũng vậy, nàng nỗ lực chịu đựng, không để cho nước mắt chảy xuống. Kim Jennie nghĩ vậy, tim lại bị một trận co rút đau đớn...

"Ngày hôm nay trước hết chụp đến đây thôi." Kim Jisoo lãnh đạm nói.

"Tôi sẽ nhờ nhân viên thu dọn." Kim Jennie không muốn ngẩng đầu nhìn người phụ nữ mình yêu ở cùng một chỗ với Momoko Tao, cúi thấp đầu, yếu ớt xoay người rời đi.

Không đợi Kim Jennie đi xa, Momoko Tao không biết điều nói, "Thế nào lại có loại nhân viên muốn chết không muốn sống thế này chứ? Nhìn thật đáng ghét --" Momoko Tao ngẩng đầu, cười lấy lòng Kim Jisoo, không ngờ lại gặp khuôn mặt lạnh như băng.

Nhìn bóng lưng Kim Jennie rời đi, ngực Kim Jisoo có chút rung động muốn đuổi theo, ôm lấy thân hình yếu đuối của nàng. Nhưng Jisoo cố đè nén sự rung động.

Vô tình bỏ qua Momoko Tao đứng bên, Kim Jisoo tự quay người thu dọn dụng cụ chụp ảnh, liền bỏ đi. Bị phụ nữ bỏ qua Momoko Tao vừa tức giận vừa quyến luyến nhìn Kim Jisoo , thầm nghĩ: Cô ta tuyệt đối muốn chinh phục người phụ nữ khó như vậy! Nhưng đầu tiên cô ta cần phải giải quyết một phiền phức...

Vì vậy cô bước nhanh về phía Kim Jennie rời đi, đánh đòn phủ đầu ra oai với Kim Jennie.

"Đứng lại!" Kim Jennie đi được một quãng, nhưng lại bị gọi giật lại. Thì ra là Momoko Tao.

Thì ra là Momoko Tao.

"Xin hỏi tiểu thư có việc sao?" Hít sâu một hơi, Kim Jennie đem nước mắt đang trực trào ra khỏi viền mắt nhịn xuống, tao nhã xoay người đối mặt với cô ta. Con nhỏ giặc lùn có tướng tiểu cách, mũi nhỏ, mắt nhỏ, miệng nhỏ, lòng dạ hẹp hòi, keo kiệt! Nàng lén mắng trong lòng, quyết định đối mặt với tình địch đáng ghét, tuyệt đối muốn duy trì khí chất của nàng.

"Cô không nên lại dây dưa với Kim nhiếp ảnh nữa!" Momoko Tao kiêu ngạo nói. Người phụ nữ này càng nhìn càng đáng ghét... Cô ta vĩnh viễn đều nhìn không hiểu, loại phụ nữ gầy teo, yếu ớt giống Kim Jennie có cái gì là hay? Người đại diện của cô - Hiroshi Fujiki cũng mê mệt cái người phụ nữ tong teo bằng phẳng này, hết lần này tới lần khác còn xuất đầu lộ diện giúp nàng khiến cô nổi giận! Thực sự là càng nghĩ càng tức giận! Rất rõ ràng, Kim Jisoo cũng rất để ý tới nàng...

Nghĩ vậy, lòng dạ Momoko Tao lại tràn đầy khó chịu!

"Dây dưa? Vì sao lại nói tôi dây dưa?" Kim Jennie nổi giận, nhìn dáng vẻ bừng bừng của Momoko Tao, không rõ người phụ nữ này định nghĩa "dây dưa" là sao.

"Kim nhiếp ảnh đã nói với tôi, cô ấy thấy cô dù bị ghét, vẫn đau khổ quấn quít lấy cô ấy, muốn tôi nói với cô là không nên lại quấy rầy cô ấy!" Momoko Tao một hồi nói cực kỳ lưu loát lừa gạt người.

Kim Jennie vừa nghe, sắc mặt lập tức trắng bệch. Kim Jisoo thực sự nói như vậy sao? Soo thực sự ghét nàng như vậy sao? Lẽ nào thời gian ngọt ngào trước đây, một chút cũng không có khiến Jisoo lưu luyến sao? Chuyện đến nước này, nàng còn có thể nói cái gì nữa? Nghĩ đến mới vừa rồi Jisoo thân mật với Momoko Tao như vậy, ngực Kim Jennie khó chịu giống như bị dao cắt...

"Còn nữa, so với tôi, cô là cái thá gì chứ?" Momoko Tao đem bộ ngực nở nang cực đại, kiêu ngạo mà chìa ra cho Kim Jennie nhìn. Khi cô ta vừa mới bắt đầu sự nghiệp trong làng giải trí, chính là nhờ vào bộ ngực kinh người này mà không tránh khỏi được không ít nhà sản xuất ưu ái!

"Cô..." Nhìn dáng vẻ khoe khoang của Momoko Tao, ngực Kim Jennie cảm thấy chán ghét nói không nên lời, một trận buồn nôn từ dạ dày bắt đầu trào lên. Kinh ngạc nhìn Momoko Tao, nàng đột nhiên không biết bản thân mình nên nói cái gì...

Nhưng vào lúc này, giọng nói của Park Chaeyoung từ phía sau truyền đến. "Jennie, nhỏ giặc lùn kia lại quấy rối cậu sao?" Cô dĩ nhiên là dùng tiếng Hàn hỏi.

"Dù sao đi nữa, cô nhớ kỹ lời nói của tôi đó!" Thấy Kim Jennie có đồng bọn, Momoko Tao cũng không có ý định ở lâu, xoay người đi khỏi.

"Jennie. . . . . ." Park Chaeyoung chạy đến thở gấp. "Cậu không sao chứ?"

Kim Jennie lắc đầu, "Không có việc gì. Nhưng hơi buồn nôn một chút."

Tập trung nhìn, cô mới phát hiện Park Chaeyoung đang cầm một cái chổi nhỏ. "Cậu cầm chổi làm cái vậy?" Kim Jennie không giải thích được hỏi.

"Quét hồ ly tinh a!" Sau khi bình tâm, Park Chaeyounghùng hổ trả lời. Tập tục của Trung Quốc không phải là cầm chổi cản hồ ly sao? Chổi trên tay cô tuy rằng hơi nhỏ một chút, nhưng chắc là tác dụng cũng như nhau. Thấy cô bạn thân như vậy, Kim Jennie cảm động đến muốn rớt nước mắt... "Sao cậu khóc? !" Park Chaeyoung khẩn trương hô to, không lường được là nước mắt Kim Jennie lại ồ ạt chảy vỡ đê...

Ảnh cũng đã chụp xong, thế nhưng còn phải chỉnh sửa và chọn lựa thêm, bởi vậy Momoko Tao cùng Hiroshi Fujiki lưu lại ở Hàn Quốc lâu hơn. Mấy ngày kế tiếp quả thực là chuỗi lộn xộn, Momoko Tao khiêu khích vô cùng rõ ràng mà lớn mật với Kim Jisoo, còn kéo theo tâm tình kháng Nhật trong công ty trở nên cực kỳ nghiêm trọng.

"Ta nói Jennie a." Một nữ đồng sự A mở miệng."Thế nào cũng phải thị uy một cái chứ! Lẽ nào cứ nhìn nhỏ giặc lùn kia cướp đi người phụ nữ của cô sao?"

"Việc này..." Là nàng có thể quyết định sao? Kim Jennie nói như không nói, nữ đồng sự B cũng vội vàng mở miệng. "Nhất định nha! Cô xem nhỏ giặc lùn kia, thực sự là chẳng biết cảm thấy thẹn!" Huhu... Ta có một phần tư huyết thống giặc lùn... Kim Jennie khóc thét trong lòng.

"Không chỉ có như vậy! Ngày hôm trước cô ta còn mặc y phục hở hang, khom lưng cực thấp ngay trước mặt Kim nhiếp ảnh ... Đồ giặc lùn chẳng biết thẹn!" Huhu... Ta có một phần tư huyết thống giặc lùn... Kim Jennie khóc ròng trong lòng.

"Xin đi, vậy đáng tính gì đâu?" Một gã nữ đồng sự hầu như là hổn hển kêu lên, "Ngày đó tôi còn thấy cô ả không mặc áo nịt ngực, thả rông bộ ngực trước Kim nhiếp ảnh ! Ả giặc lùn thực sự bại đức --" Huhu... Ta có một phần tư huyết thống bại đức của giặc lùn... Kim Jennie khóc thét trong lòng.

"Còn kinh khủng hơn nữa nhá! Tôi thấy ả mặc một chiếc áo ba-đờ-xuy, bên trong không mặc thêm cái gì, đi vào phòng Kim nhiếp ảnh ! Ả giặc lùn phóng đãng--" Huhu... Ta có một phần tư huyết thống phóng đãng của giặc lùn... Kim Jennie lại khóc thét trong lòng.

"Trách không được Nhật bản thịnh hành phim cấp 3 như vậy, thực sự là ả giặc lùn hạ lưu!" Huhu... Ta có một phần tư huyết thống hạ lưu của giặc lùn... Kim Jennie càng không ngừng ở trong lòng khóc thét.

"Này cô ả đi vào thật lâu sao?" Đang hừng hực thì có người nhớ tới trọng điểm, vội vàng mở miệng. Nghe thấy vấn đề này, đột nhiên cả phòng im lặng. Đối mặt với ả giặc lùn tích cực như thế, vậy "trinh tiết" của Kim nhiếp ảnh còn có thể bảo toàn được không? Yên lặng không bao lâu, một câu long trời lở đất nói ra đã đánh vỡ sự im lặng, "Tôi thấy bộ ngực đó là giả quá!"

"Cái kia chắc chắn là làm thật sao? Giả như vậy."

"Phải không? Chắc chắn là mất không ít tiền!"

"Xem ra cũng hoàn hảo nha. Làm được như vậy..."

"Kỹ thuật chỉnh hình của Nhật Bản đại khái cũng chỉ tầm thường thôi ha!" Một người cười nhạo tung tin.

"Chỉ sợ là cô không chịu bỏ đống tiền lớn như vậy đi làm!"

"Chắc chắn... bạn tôi a..." Trong nháy mắt, tiêu điểm chuyển đến vấn đề mà phụ nữ quan tâm. Park Chaeyoung vừa vào phòng làm việc của Kim Jennie, thấy dáng vẻ khổ sở của Kim Jennie, đang bị cả quân đoàn phụ nữ mồm năm miệng mười bao vây xung quanh. Thật là đứa trẻ đáng thương...

Tục ngữ nói, vô tam phải không lễ. Lời lẽ chí lý của cổ nhân quả nhiên là không sai. Ba bảy bà tám vừa cất bước đi khỏi, lập tức vừa có một bó hoa tươi long trọng đặt tới. Kim Jennie yết ớt trợn mắt, thấy trước mắt là Hiroshi Fujiki đang cầm hoa, ngực như thể có quỷ rống -- Thượng đế ơi! Chúa Giê-xu ơi! Thích ca mâu ni ơi! Nàng đã làm sai điều gì chứ? Vì sao muốn liên tục chà đạp nàng như vậy? Một đống giặc lùn tới thảo phạt vừa cất bước đi khỏi, bây giờ lại đã có một con heo giặc lùn tràn đầy tự tin đến nữa... Hôm nay nàng đã quên nhìn hoàng lịch, chẳng lẽ hôm nay chính là Kim tinh đụng Thổ tinh, Thổ tinh lại đụng đến Tuệ tinh sao?

Còn chưa kịp đợi được Kim Jennie mở miệng, Park Chaeyoung đã giống gà mái bảo vệ gà con, đứng phía trước Kim Jennie.

"Hôm nay Jennie rất mệt, không thể theo hầu trò chơi ái tình của Hiroshi tiên sinh đâu." Park Chaeyoung thao thao bất tuyệt lưu loát bằng tiếng Hàn. Tên giặc lùn thối đó không hiểu tiếng Hàn, cô lại không biết tiếng Nhật, không thể làm gì khác hơn là tạm thời dùng sở trường thứ hai của cô -- tiếng Hàn.


Hiroshi Fujiki nhìn thấy khuôn mặt mới lạ của Park Chaeyoung-- phụ nữ Hàn Quốc thật đặc biệt, có ưu nhã xuất chúng giống Kim Jennie, cũng có phụ nữ tinh tế nhỏ nhắn xinh xắn giống gà mái trước mắt. Thật tốt để chơi đùa... người phụ nữ Hàn Quốc khả ái này thật giống một bé con xinh xẻo...


"Soo nghe không hiểu tiếng Soo sao?" Park Chaeyoungthấy Hiroshi Fujiki nhất thời tràn ngập ánh mắt nghiền ngẫm một mực quan sát trên người cô, cơn tức không nhịn được dâng trào trong ngực.


"Tên giặc lùn thối!" Những lời này cô dùng tiếng Hàn để mắng. Không hiểu tiếng Soo còn dám ra đây đần độn? Đồ tồi tệ đáng ghét! Chính là Jisoo làm hại bạn tốt của cô thương tâm như thế... Nhật bản không có phụ nữ để theo đuổi sao? Động dục phải đến Hàn Quốc này, làm cho Kim Jisoo ngờ vực Jennie vô căn cứ, một đôi tình nhân như thế mà hiểu nhầm nhau chia tay mỗi người đi một ngả. Nữ minh tinh của mình không thèm quản, cấp trên lại mùa xuân trăm hoa đua nở, sông xuân nước biếc lộng gió, khiến công ty bọn họ thành đại bản doanh kháng Nhật! Thực sự là tức chết người đi được! Khó có thể thấy được Park Chaeyoung không khống chế được như thế này, cô càng nghĩ càng bực mình, nhịn không được lại muốn mở miệng mắng người.


Lúc này tiếng nói yếu ớt của Kim Jennie hữu khí vô lực từ phía sau truyền đến, "Chaeyoung, để mình nói chuyện cùng tiên sinh Fujiki là được rồi."


"Được rồi." Park Chaeyoung không cam lòng đáp lại, nhưng vừa đứng bên cạnh vừa lo lắng để bọn họ ở cùng một chỗ.


"Kim tiểu thư, hôm nay thoạt nhìn tinh thần cô không được tốt?" Thấy mỹ nhân thần tình uể oải, Hiroshi Fujiki mở miệng.


"Cảm tạ Fujiki tiên sinh đã quan tâm." Kim Jennie mạnh mẽ lấy lại tinh thần, quyết định trước tiên giải quyết xong chuyện Hiroshi Fujiki ái mộ đã. "Chỉ là thân thể tôi không được thoải mái thôi."


"Như vậy tôi đi trước nhé, để Kim tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt đi!" Hiroshi Fujiki tiện thể nói.


"Không sao. Đúng lúc Fujiki tiên sinh ở đây, có thể thuận tiện nói với ngài một chút, tôi nghĩ Fujiki tiên sinh đừng đưa hoa cho tôi nữa." Kim Jennie khách khí đưa ra yêu cầu, nhưng trong giọng nói là sự quyết đoán không cho ngờ vực.

"Xem ra là tôi không chiếm được trái tim của Kim tiểu thư rồi?" Fujiki hỏi thẳng, như thể sức quyến rũ của mình chưa đủ.


"Fujiki tiên sinh rất tốt, thế nhưng lòng tôi đã có người." Kim Jennie vừa cười vừa nói. Thời khắc này, cuối cùng nàng cũng rõ ràng, phong hoa tuyết nguyệt chỉ là tư tưởng, phải có được sự rung động của hai người, còn có động tâm mãnh liệt nữa... tựa như Kim Jisoo khiến nàng rung động vậy.


"Là nhiếp ảnh gia Kim sao?" Hiroshi Fujiki có ấn tượng với Kim Jisoo rất sâu sắc, dĩ nhiên, phụ nữ khí thế như vậy, rất khó tin Jisoo chỉ là một nhiếp ảnh gia. Jisoo tin Kim Jisoo hẳn là có mục tiêu xa hơn, cũng cho rằng Jisoo có thể đem đến cho Kim Jennie hạnh phúc mỹ lệ. Trên mặt Kim Jennie mang theo hạnh phúc, mỉm cười gật đầu.


"Vậy... trong thời gian ngắn tôi sẽ nhất đưa Momoko Tao mang về Nhật bản." Thuận tiện đem người phụ nữ không ra hồn này về. Vì một thời làm nhân tình mà được đưa lên làm minh tinh như thế, cũng là nỗi sỉ nhục cho Nhật Bản và người đại diện như Jisoo.


"Trong khoảng thời gian này đã mang đến cho Kim tiểu thư nhiều phiền phức."


"Phải nói là Fujiki tiên sinh cũng giúp tôi rất nhiều." Kim Jennie cảm tạ sự xuất hiện của Hiroshi Fujiki, đã khiến nàng rõ ràng sự bất an của mình từ trước đến nay có bao nhiêu ngu xuẩn.


"Như vậy... Bó hoa này không thể tặng cho Kim tiểu thư nữa sao?" Hiroshi Fujiki nhất thời hỏi.


"Đúng vậy. Ngại quá." Kim Jennie mỉm cười gật đầu.

"Không sao, tôi mượn hoa hiến phật vậy." Hiroshi Fujiki nháy mắt với Kim Jennie mấy cái.


Park Chaeyoung ở bên cạnh nghe không hiểu tiếng Nhật, khẩn trương như vậy lại cho rằng Kim Jennie bất bình, xua đuổi tên giặc lùn bám dính người Hiroshi, đang muốn lên tiếng cản người thì --


"Ô!"


Nàng bị hôn! Tất cả phát sinh quá nhanh, Park Chaeyoung căn bản không kịp phản ứng, để gã đàn ông ngang ngược đòi lấy ngọt ngào trong miệng cô...


Cuối cùng, không khí tươi mới lại quay lại buồng phổi, cô đón lấy bó hoa tươi được nhét vào trong lòng, bên tai là Hiroshi Fujiki đang ngang ngược tuyên bố --


"Bé con mê người, đây là lễ vật gặp mặt. Lần sau gặp lại, em sẽ là người của ta!" Tiếng Hàn lưu loát, không mang theo ngữ điệu đặc trưng của người Nhật Bản, Hiroshi Fujiki nói xong liền xoay người rời đi, vừa ra đến trước cửa còn dùng ánh mắt sáng quắc liếc mắt nhìn  Chaeyoung.


Park Chaeyoung hoàn toàn ngây dại.

"Oa -- phụ nữ nhã nhặn như vậy thì ra cũng là một mẫu người hung hãn!" Kim Jennie cũng nhìn đến ngây người, một lúc lâu sau mới nhàn nhạt lên tiếng. Hóa ra nàng cũng không phải đối tượng Jisoo cực kỳ mong muốn, không thì đã sớm bị khiêng trở về Nhật Bản rồi...

Phù phù, Chaeyoung này dễ bị nguy hiểm lắm! Kim Jennie vừa lên tiếng, cũng đem ba hồn chín vía Park Chaeyoung gọi trở về.

"Cho ta muối!" Cô phóng thanh kêu to. Kim Jennie biểu thị công ty không có muối ăn, Park Chaeyoungkhông thể làm gì khác hơn là hổn hển lấy ra một nắm đường thay thế.

"Tên giặc lùn thối tha, quỷ Nhật Bản đáng chém nghìn đao, hỗn trướng bốn chân --" Park Chaeyoung vừa ra sức mà ném đường cát ra cửa, vừa bốc hỏa ngùn ngụt dùng tiếng Hàn - Đài ngữ hỗn tạp mắng.

Kim Jennie trộm nghĩ, ồ, nàng có nên nói cho Chaeyoung hay không, tung muối đuổi vận rủi là tập tục của người Nhật mà...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro