19. Kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rời khỏi phòng ngủ, nàng không chờ mong điều gì cả, cũng không muốn ở lâu, càng không muốn nghe lời nhục mạ của Jisoo đối với nàng.

Nghe lời phân trần của nàng, nhìn bóng lưng của nàng rời đi, tâm tình của Kim Jisoo dần dần hiểu rõ.

Lẽ nào... là Jisoo hiểu lầm?

Chẳng lẽ tất cả chỉ là....

"Chờ một chút..." Jisoo vội vàng đuổi theo.

"Còn có chuyện gì sao?" Sắp đi tới cửa lớn lại bị Jisoo gọi lại, Kim Jennie khách khí dùng bộ mặt khó chịu nhìn Jisoo, cố gắng khống chế nỗi khổ tâm trong lòng.

"Cô nói là con tôi, có gì chứng minh không?" Kim Jisoo hỏi.

Cái tên khốn, Jisoo thật là không tin nàng! Kim Jennie phẫn nộ nghĩ, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh.

"Điểu này không quan trọng, tôi tự mình xử lý." Thầm u oán nhìn Kim Jisoo trước mắt, Kim Jennie chỉ muốn nhanh chóng rời đi.

"Cô nói là con của tôi, tôi đương nhiên có trách nhiệm." Kim Jisoo cố gắng muốn thể hiện thành ý, nhưng Jisoo biết bây giờ nói bao nhiêu cũng không đủ, thậm chí còn đả thương nàng.

Nhưng Jisoo không khống chế được chính là....

"Không cần làm phiền Soo." Kim Jennie tức giận nói.

"Vậy thì ít ra giải thích với tôi, tại sao lúc đó lại ôm ấp Fujiki? Tôi đã làm gì có lỗi với cô?" Thấy nàng muốn rời đi, bất chấp sĩ diện, Kim Jisoo khẩn trương lớn tiếng.

"Em không có!" Liễu tâm tâm lớn tiếng phản bác, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống. "Em chưa bao giờ chấp nhận lời theo đuổi của Soo ta! Nhận hoa của Soo ta chỉ là hư vinh thôi, hơn nữa cho đến bây giờ Soo cũng chưa bao giờ nói Soo có thương em không...ô... ô..."

Làm cho Kim Jennie khóc nức nở, Kim Jisoo bước lên ôm nàng vào lòng.

"Xin lỗi..." Ngửi được mùi thơm trên người nàng, Kim Jisoo nhẹ giọng nói áy náy.

Đã lâu rồi không có ôm nàng, cơ thể ôn nhu dịu dàng, Jisoo chỉ muốn lưu lại cảm giác này.

"Hơn nữa Soo hung hănh, không nghe lời em nói.." Kim Jennie khịt khịt mũi, biểu hiện vô cùng ủy khuất, trong lòng cũng vô cùng hưởng thụ cái ôm của Jisoo.

Thật tốt, ha....

"Đều là lỗi của Soo..." Nghĩ đến nàng chịu vô vàn ủy khuất, Jisoo cảm thấy đau lòng không thôi.

"Đương nhiên đều là lỗi của Soo" Kim Jennie bực bội trút giận.

Cái con người xấu xa này! Làm nàng tốn không biết bao nhiêu nước mắt.

"Gả cho Soo có được không? Sau đó cho em mắng cả đời." Kim Jisoo đột nhiên mở miệng cầu hôn, dịu dàng, ngọt ngào nhìn Kim Jennie.

Nhìn Kim Jisoo, Kim Jennie nhất thời không biết phản ứng thế nào.

Ồ... nàng còn đang tức giận, sao Jisoo lại đột nhiên cầu hôn?

Nàng còn chưa nói đủ những uất ức mà!

Nhìn những giọt lệ còn đọng trong khóe mắt, Kim Jisoo nghĩ nàng chắc còn chưa tha thứ cho Jisoo, thở dài, "Nếu em không muốn, Soo cũng sẽ không ép buộc em."

Dù sao Jisoo cũng là quá yêu nàng.

"Em đồng ý!" Kim Jennie sợ Jisoo đổi ý, ở trong lòng Jisoo vừa khóc vừa trả lời.

"Em còn chưa tha thứ cho Soo, nếu như giận Soo cả đời, như vậy rất khó bền lâu." Kim Jisoo rất lo lắng nàng không tha thứ cho Jisoo.

"Em tha thứ cho Soo rồi!" Nàng nhỏ giọng, thỏ thẻ

Đáng ghét, cái tên này tranh thủ cháy nhà mà đi hôi của.

"Chỉ là tha thứ Soo mà thôi, còn chưa có nói yêu Soo, như vậy rất khó sống đến đầu bạc, răng long." Jisoo lại lần nữa thở dài.

"Đâu có? Em rất yêu Soo." Kim Jennie vội vàng thừa nhận.

Những sung sướng và đau khổ đã từng cùng Jisoo trải qua như bức tranh sống động trước mắt, khắc sâu trong kí ức, vương vấn cõi lòng nàng.

Nàng tự hiểu rõ lòng mình, tình yêu đối với Kim Jisoo sẽ mãi mãi theo nàng tới cả cuộc đời, trói buộc trái tim nàng.

Nhưng nàng cam lòng để Jisoo trói buộc.

Bởi vì nàng yêu Jisoo hết sức sâu sắc.

"Em nói vậy, không cưới là không được rồi."Kim Jisoo khẽ than vãn một tiếng.

Nghe tiếng lòng của nàng như mật ngọt rót vào tai Jisoo, Jisoo đã thỏa mãn lắm rồi.

"Miễn cưỡng như vậy sao?" Cái tên này ghê gớm thật, cứ như vậy mà làm bộ làm tịch sao.

"Nào có? Em yêu, Soo sẽ chờ đợi đến khi em gật đầu." Kim Jisoo dỗ dành nàng.

"Hừ." Kim Jennie giận dỗi, Jisoo thật quá đáng, không muốn đối mặt với Jisoo, nhưng trong lòng nàng đang chờ đợi Kim Jisoo có thể bày tỏ tình cảm của Jisoo.

Đợi, rất lâu sau đó...

"Jisoo yêu em."

Jisoo chỉ nói một câu đơn giản, chỉ như vậy đã làm tan đi giận hờn trong lòng nàng, nàng như mềm nhũn ra, muốn tan như dòng nước hòa vào trong lòng Jisoo.

Nàng đã chờ đợi những lời này của Jisoo.

Tấm lòng cả hai như xa cách nghìn trùng, và nàng vẫn luôn đợi chờ lời nguyện thề tình yêu ấy.

"Hừ, em đã luôn đợi câu nói đó, Soo đã chậm rồi đấy."

Mặc dù trong lòng cô hết sức cảm động, nhưng vẫn muốn lấy ngữ khí hờn giận mà tố cáo Jisoo.

Nhưng mà, trong vòm ngực rắn chắc của Kim Jisoo , nàng nũng nịu dựa vào để sở hữu cảm giác được nuông chiều của người trong lòng.

Thật ấm áp...

"Jisoo yêu em, Soo yêu em, Soo yêu em.."

Theo lời nói là những nụ hôn liên tiếp đáp xuống, đồng thời Jisoo nhanh chóng đưa nàng vào phòng ngủ.

Tới câu "Jisoo yêu em" cuối cùng thì cũng đã đến giường lớn, Jisoo ôm nàng nằm lên giường.

"Jisoo yêu em." Kim Jisoo dùng thân thể cao lớn đè nàng trên giường.

"Em cũng yêu Soo..." Kim Jennie cười ngọt ngào.

Giờ khắc này, tình yêu rốt cục đã kết nối hai tâm hồn lại bên nhau, trói buộc thật chặt hai con tim.

Mãi mãi về sau.

---------HOÀN----------·

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro