How it feels to rest on your patient lips

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note!

Author: dragonq666
Translator: -sourtd
___

Jisoo đóng cánh cửa sau lưng sau khi tiếp những vị khách cuối cùng. Cô khẽ dừng lại một giây, ấn lòng bàn tay lên tay nắm kim loại lạnh lẽo. Đã gần nửa đêm và cô thật sự rất mệt mỏi.

Sinh nhật luôn là điều mơ hồ đối với cô, đặc biệt là trong vài năm gần đây. Một mặt, thật vui khi nhận được những lời chúc, quà tặng, dành thời gian cho bạn bè và gia đình của cô. Nhưng mặt khác, Jisoo chỉ muốn lớn lên khi cô còn là một đứa trẻ nhỏ, rồi cô nhận ra rằng điều đó chẳng vui vẻ gì. Tất cả nghĩa vụ, trách nhiệm và tự túc. Jisoo đã bắt đầu học được điều này. Nhưng đó không phải là lý do duy nhất khiến ngày hôm nay không mang lại cho cô niềm vui thích như vậy.

Mỗi năm, miễn là cô có thể nhớ được, Jennie là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật cô. Họ đã bên nhau lâu đến mức dường như không có khoảnh khắc nào mà họ không biết nhau. Họ là bạn thân của nhau, họ không có ai gần gũi hơn. Nhưng, từ thời trung học, Jennie bắt đầu xa cách. Họ ngày càng ít nói chuyện và ít gặp nhau hơn. Và những ngày sinh nhật... Có lần, Jennie thậm chí còn quên chúc mừng cô.

Chị gái cô nói rằng đó là điều bình thường và đôi khi nó xảy ra, nhưng Jisoo từ chối chấp nhận điều đó. Họ là những người bạn tốt nhất. Và dường như với cô đôi khi họ thậm chí còn thân thiết hơn. Cô nhận thức rõ điều đó. Các cô gái đang mấp mé bờ vực với tất cả những cái ôm quá lâu, những đụng chạm tình cờ và những cái nhìn lén lút. Họ từng là bạn bè, nhưng bây giờ thì...

Jisoo nhìn thấy trong mắt Jennie ánh lên sự do dự và sợ hãi của chính nàng. Họ đứng ở đó rất lâu, sợ hãi trước nó, hy vọng rằng mọi thứ sẽ tự giải quyết. Rằng họ có thể vượt qua điều này và mọi thứ sẽ thay đổi. Thế là mọi thứ chỉ trở nên tồi tệ hơn.

Rất có thể, mọi thứ đã khác nếu họ có thể nói với nhau về cảm xúc của mình. Nếu họ thừa nhận rằng tình yêu của họ đã vượt quá sự thuần khiết.

Nhưng Jisoo muốn thử làm một điều gì đó, dũng cảm vì cả hai người. Đó là lý do tại sao cô mời Jennie đến bữa tiệc sinh nhật của cô. Cô đã làm điều đó lần đầu tiên sau nhiều năm. Họ không gọi cho nhau, họ chỉ gặp nhau vào buổi sáng với những món quà. Jennie đã ngừng làm điều đó, nhưng bây giờ Jisoo hy vọng nó sẽ thay đổi.

Cô đã đúng, Jennie đã đến.

Và bây giờ, khi những người khác đã rời đi, cô ở lại, như cô vẫn thường làm giống trước đây. Jisoo biết nếu cô quay lại, cô sẽ thấy Jennie đang dựa vào khung cửa và nhìn cô. Suốt buổi tối, họ trao đổi ánh nhìn với nhau, thực sự tràn ngập hàng trăm lời chưa nói. Jisoo hy vọng rằng thời điểm cuối cùng họ sẽ cùng nhau nói chuyện.

Nhưng khi cô quay lại, cô đã không nghe thấy những gì mình mong đợi.

"Chị sẽ khiêu vũ với em chứ?"

Cô không bao giờ có thể từ chối Jennie.

Jennie nghịch điện thoại một lúc, chọn một bài hát rồi ngập ngừng đưa tay ra. Jisoo đan những ngón tay của họ vào nhau và kéo nàng lại gần, ôm lấy eo nàng. Cả hai bắt đầu di chuyển chậm rãi theo âm nhạc. Bài hát có vẻ quen thuộc với Jisoo, nhưng cô không thể nhớ nó. Jennie rúc vào gần hơn một chút, vùi mặt vào tóc cô và thở ra.

Nó thật gần gũi, thật quen thuộc và đồng thời cũng thật mới mẻ. Họ đã nhảy với nhau hàng chục lần, những động tác chạm và chuyển động thường vượt qua ranh giới "thân mật", nhưng giờ có điều gì đó đã thay đổi. Họ đã không còn níu kéo, không còn giả vờ nữa. Có lẽ đó là thời gian dài xa nhau. Có lẽ họ đã nhận ra rằng mình đã suýt mất mát quá nhiều.

Những ngón tay của Jennie nhẹ nhàng vuốt ve lưng Jisoo, vẽ thành những vòng tròn nhỏ. Điều đó thật an ủi, thật đúng đắn, và Jisoo nhận ra rằng cô nhớ nó đến nhường nào. Cái chạm của Jennie, sự hiện diện của nàng, mùi hương của nàng... Với sự vắng mặt của Jennie, cuộc sống của Jisoo trở nên khác hẳn, không còn ấm áp hay tươi sáng như trước. Bây giờ, ôm Jennie trong vòng tay của cô, màu sắc đã trở lại.

Cô lại nghe tiếng thở dài của Jennie, hơi thở ấm áp phả vào cổ cô. Một cách vô thức, theo thói quen đã hình thành trong nhiều năm, Jisoo vuốt nhẹ vào hông nàng. Cô từ lâu đã hiểu rằng khi Jennie lo lắng, hành động này sẽ giúp nàng bình tĩnh lại.

"Soo..."

"Ừm."

"Em thực sự xin lỗi."

Họ đã lãng phí quá nhiều thời gian. Họ làm tổn thương nhau. Phải, chính Jennie là người đầu tiên bắt đầu xa cách, nhưng Jisoo cũng không làm mọi cách để trở lại như trước. Có lẽ vì họ không muốn nó như trước đây. Cùng một sự hiểu biết và giả vờ, những nụ cười ấm áp vào ban ngày, hay vào ban đêm một chiếc gối ướt đẫm nước mắt.

Yêu một người thật dễ dàng. Họ hiểu đối phương hơn bản thân mình và ngược lại. Họ đã luôn ở bên nhau , vượt qua mọi thăng trầm, cùng chia sẻ niềm vui và nỗi buồn, nắm tay và cho nhau một bờ vai. Thật dễ dàng, nhưng cũng thật khó khăn. Bởi vì họ sợ rằng tình cảm của mình sẽ bị phá hủy và đẩy một người thân yêu như vậy ra xa. Vì vậy, họ cố gắng kìm nén và gia tăng khoảng cách, không tin rằng họ có thể là của nhau.

Có lẽ họ cần khoảng thời gian xa nhau này để nhận ra rằng đây không phải là điều họ cần. Tình yêu này không thể bị giết chết, và khoảng cách càng lớn, nó càng trở nên mạnh mẽ. Họ cần phải mạo hiểm, mạo hiểm mọi thứ và chỉ cần thú nhận. Một trái tim tan vỡ có thể hàn gắn nhưng không thể mọc lên một trái tim mới.

"Không sao, Jendeuk. Chị hiểu. Em không cần phải xin lỗi, chính chị cũng là người sai."

"Cả hai chúng ta đều là những kẻ ngốc."

Jennie cười nhẹ, và Jisoo cảm nhận được nụ cười của nàng. Nó trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, những giọt nước mắt nhẹ nhõm bắt đầu trào ra trên khóe mắt. Họ đã quay lại với nhau. Họ không xúc phạm nhau. Jisoo chắc chắn rằng điều này sẽ không xảy ra thêm lần nào nữa. Họ sẽ không còn chạy trốn khỏi bản thân và cảm xúc của chính mình. Đã đến lúc ngừng sợ hãi.

Jennie rời ra, tay vẫn ôm eo và nhìn vào mắt cô. Jisoo muốn hỏi nàng điều gì đó, nhưng không cần thiết. Mọi thứ đều ở trong mắt nàng và đã cho cô một câu trả lời.

Jisoo nhẹ nhàng vén một lọn tóc ra sau tai rồi trượt lòng bàn tay xuống, ôm lấy gáy nàng. Khuôn mặt họ từ từ tiến lại gần hơn, khi đôi môi cuối cùng cũng chạm vào nhau, cô cảm thấy những giọt nước mắt đã lăn dài trên má. Đôi môi của Jennie mềm mại và mát lạnh, chúng có vị dâu tây yêu thích. Cô hôn nàng nhẹ nhàng, nhưng mỗi giây một mạnh mẽ hơn.

Jisoo cảm thấy không khí trong phổi cạn kiệt, nhưng cô không muốn rút ra. Khẽ nghiêng đầu, cô lướt nhẹ chiếc lưỡi của mình trên môi dưới của Jennie, nàng ngoan ngoãn mở miệng, đón lấy nó.

Cô đã chìm đắm trong cảm xúc của mình, trong khoảnh khắc này, ở bên Jennie. Nhiệt độ ngày càng nóng hơn,  lòng bàn tay của Jennie di chuyển từ eo xuống đến hông cô, tự tin ôm cô và áp sát cô hơn nữa. Những ngón tay của Jisoo luồn vào tóc Jennie, cô kéo nhẹ, nhận được một tiếng rên khe khẽ đáp lại.

Jennie tức khắc rút ra trước, thở dốc. Môi nàng hơi sưng lên, đôi mắt nàng sáng lên đầy hạnh phúc. Nàng đang mỉm cười, khiến Jisoo không thể không cười đáp lại. Cô kéo nàng lại gần hơn, tiếp nối nụ hôn, trong khi bài hát vẫn tiếp tục được phát đi phát lại nhiều lần.

As the hours pass
(Dòng thời gian trôi qua)
I will let you know
(Chị sẽ cho em biết)
That I need to ask
(Những gì chị muốn thét lên)
Before I'm alone
(Trước khi chìm vào bể đơn độc)
How it feels to rest
(Cảm giác như thế nào là được nghỉ ngơi)
On your patient lips
(Trên bờ môi nhẫn nại của em)
To eternal bliss
(Cho đến nguồn sung phúc bất tử)
I'm so glad to know
(Chị rất biết ơn khi biệt được điều đó)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro