Part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rồi như bao cặp tình nhân khác, chúng tôi cũng hẹn hò. Lần đầu là ở rạp chiếu phim. Nàng nói với tôi là nàng muốn xem phim có con xanh trắng không mặc đồ. Nàng còn bảo từ bé đến giờ nàng thích con đó lắm, nhưng lại lỡ quên tên nó rồi. Nhưng khổ nỗi cái con xanh trắng là con khỉ gì chứ? Đã vậy còn không mặc đồ. Không phải phim 18+ chứ hả? Con mẹ nó, chả nhẽ tôi lại dắt nàng đi xem từng phim một để tìm con xanh trắng đó sao? Thế là tôi đã bỏ ra hẳn một đêm để lên mạng tìm tung tích con xanh trắng. Nhưng nó cao thủ quá, tôi tìm hoài vẫn không biết nó là giống loài gì, và vì sao nào đã đưa nó đến. Sáng hôm sau tôi vật vờ đến trường, đem hai con mắt quầng thâm đi tìm nàng. Tìm được, nàng bẽn lẽn nói với tôi :

"Em nhớ ra rồi, đó là phim Đô rê mon"

Nghe xong tôi bần thần cả người, liền thả cái cặp xuống đất, còn bản thân thì đang cố kìm nén để không lao vào cái cây gần đó. Sở thích đây ư? Có sở thích từ bé đến lớn nào mà quên cả tên như nàng không? Báo hại tôi mất nguyên đêm để tìm thứ của khỉ xanh trắng kia .
Nhưng để chiều ý nàng, cuối cùng tôi vẫn dẫn nàng đi xem Đô rê mon. Vừa xem, hai hàm răng của tôi vừa nghiến vào nhau trèo trẹo. Giờ nghĩ lại vẫn thấy muốn trào máu họng.

Rồi kết thúc lần hẹn hò đầu tiên, chúng tôi đi đến lần hẹn hò thứ hai. Lần này là tại một quán cà phê và bánh ngọt. Tôi đưa cuốn menu cho nàng chọn trước, nàng nhìn một lát rồi cười hiền nhìn tôi. Chẳng hiểu sao lúc đó tôi không thấy cái gì gọi là hiền ở đây, và ngay sau đó, tôi đã biết mình nhầm. Nụ cười đó không hiền, nhưng cũng không ác, mà chính là nụ cười an ủi ví tiền của tôi .

Nàng nhìn anh bồi bàn rồi một lèo đọc qua khoảng chục món ăn, sau đó kết thúc bằng câu :" thôi em gọi sơ sơ như thế đã, có gì em sẽ gọi thêm sau.cảm ơn anh!"

Nửa tháng lương đi làm thêm của tôi đã ra đi như thế .Nhưng bù lại được ngắm nàng bánh bao kia thì cũng an ủi chút ít .

Lần thứ ba, chúng tôi hẹn hò ở nhà của tôi. Đừng có nghĩ bậy, là tôi bị bệnh nên nàng đến nấu cháo cho tôi thôi. Tựa người vào tường, tôi lắng nghe từng nhịp đập của hạnh phúc khi nhìn dáng lưng nhỏ bé ấy đang cặm cụi nấu ăn. Tự nhiên tôi có cảm giác của gia đình tràn ngập căn nhà. Tôi và nàng hàng ngày sẽ cùng nhau đi làm, sau đó chúng tôi sẽ cùng nhau trở bề nhà và chuẩn bị bữa tối. Cùng sống chung, cùng ăn chung, cùng ngủ chung. Cuộc sống như thế thật tuyệt, tôi tự nói với bản thân mình như vậy

Nhưng lúc đầu nhìn nàng, tôi cứ nghĩ nàng là tiểu thư đài các, sẽ không biết nấu nướng dọn dẹp gì. Thì ra tôi đã nhầm. Nàng nấu ăn cực ngon, dọn dẹp cực sạch. Chỉ trừ ấy lần đầu nàng suýt làm cháy căn bếp nhỏ bé của tôi thôi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro