Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà trẻ Rosemary. Nhà trẻ duy nhất của làng Rosemary.

Một cô bé mái tóc chấm vai màu đỏ rực ngồi vắt vẻo trên nhánh cây anh đào, phần mái dài che phủ hết một bên má, hướng mắt nhìn xa xăm, xung quanh toát ra một vẻ lạnh lùng, xa cách lại không kém phần cô đơn.

.

.

.

Đó là ấn tượng đầu tiên của cậu bé Jellal - 4 tuổi, khi lần đầu đặt chân vào nhà trẻ Rosemary này. (Tí tuổi đã biết ngắm gái roài!)

Cậu không phải người ở đây, nhà cậu vốn ở trung tâm thành phố. Nhưng thời gian này mẹ cậu đang chuẩn bị sinh em gái. Bà là người phụ nữ dịu dàng, xinh đẹp nhất mà cậu biết, chỉ có điều thân thể bà vốn yếu nhược, nhiều bệnh, lần sinh này thiếu chút đã lấy mạng bà. Vì vậy cha cậu đành phải gởi cậu về nhà bà nội, để toàn tâm toàn ý chăm sóc cho vợ mình, đồng thời cũng an tâm về con trai mình.

Jellal là một cậu bé nhiệt tình, hoạt bát, bà nội không nỡ để cháu trai năng động của mình lủi thủi chơi một mình suốt thời gian ở đây. Thế nên ngay sáng hôm sau bà đã đưa cậu nhóc đến nhà trẻ gần nhà cho cậu có bạn.

Trong lúc bà nội đang xin phép cô giáo cho cậu vào học, cậu nhóc Jellal đã lò dò đi về nơi mà cậu chú ý suốt từ lúc đặt chân vào cổng tới giờ.

Ông bà nói quả chẳng sai. "Tình yêu không phân biệt tuổi tác."

Sống đến giờ phút này Jellal mới thấm thía câu nói ấy.

Cậu bé Jellal thích thú nhìn cô bé tóc đỏ trước mắt. A... hình như cậu yêu rồi! Năm nay cậu 4 tuổi. Quả là tình yêu không phân biệt tuổi tác mà. (Ngụy biện, ông cố tình hiểu sai câu nói của người ta thì có. Ý của người ta là tình yêu chêch lệch tuổi tác chứ ai bảo là tình yêu con nít của anh???)

Cô bé ngồi trên cây dường như vẫn chìm đắm trong không gian riêng của mình, hoàn toàn không để ý đến người đang đứng ngay cạnh mình.

"Màu tóc của cậu đặc biệt quá! Thật là đẹp!" Cuối cùng cậu nhóc Jellal không nhịn được vươn tay ra chạm vào mái tóc đỏ rực của cô bé, khen một câu. (Ối giời ơi, 4 tuổi đã biết tán gái rồi! Ta ngất!)

Nghe thấy bên cạnh có tiếng người, cảm nhận được có người cầm tóc mình, cô bé quay ngoắt lại, tức giận trừng mắt nhìn Jellal, vung tay đẩy cậu ra rồi nhảy xuống khỏi nhánh cây, lập tức quay người bỏ đi.

A...

Jellal ngơ ngác nhìn theo phương hướng cô bé vừa biến mất sau bức tường. Cậu bị ghét bỏ... Cậu vô cùng ủy khuất, rất là tổn thương nha, phải biết là từ bé đến giờ sống bao nhiêu năm trên đời ai gặp cũng khen cậu đáng yêu nha, sao vừa gặp đã bị ghét rồi thế này. (=_=! Thưa anh, anh mới 4 tuổi được chưa, lại còn sống bao nhiêu năm trên đời cơ đấy!)

Đang lúc Jellal còn chìm trong cảm giác đau lòng thì nghe tiếng bà nội gọi tên mình. Cậu quay đầu liếc nhìn về phía cô bé biến mất lần nữa rồi mới chậm chạp đi về phía bà nội và cô giáo. Một lát sau bà nội để Jellal lại với cô giáo còn mình chống gậy về nhà.

Nhà trẻ ở ngoại ô không được như trung tâm thành phố, chỉ có vỏn vẹn hai lớp. Jellal nhanh chóng hòa nhập với đám bạn cùng lớp. Chỉ tiếc là... cậu nhìn trái nhìn phải, liếc ngang liếc dọc cũng không thấy cô bé khi nãy đâu cả. Đáng tiếc, chắc cô ấy học lớp bên cạnh rồi.

Sau bữa trưa, Jellal chạy sang lớp bên cạnh, bám cửa, thò đầu vào quét mắt nhìn khắp lớp học, đang giương mắt nhìn bỗng nhiên nghe bên cạnh lao xao vài giọng nói tò mò.

"Cậu nhìn gì đấy?"

"Trong đó có gì chơi à?"

...

Jellal quay đầu lại nhìn, bên cạnh mình không biết đã xuất hiện thêm 3-4 đứa nhóc từ lúc nào, cả nhóm đứng lấp ló bên cửa nhìn vào lớp học. Cậu lẩm bẩm tiếc nuối. "Không thấy Scarlet đâu cả!" (Ê, ta nhớ là ta chưa nói với anh chị tên gì mà!)

"Hả? Ai là Scarlet? Em học ở đây cả năm rồi có thấy ai tên vậy đâu!" Cô bé xinh xắn, lúc nào cũng ôm một con mèo bông tò mò hỏi.

"Milliana, em không biết gì hết! Chắc bạn Scarlet gì đó mới chuyển tới chung với Jellal hôm nay chứ gì!" Cậu bé Simon xoa cằm tỏ ra hiểu biết hơn giải thích cho Milliana.

"Ohm, em hiểu rồi!" Milliana gật gù, rồi kéo tay cậu bé bên cạnh. "Sho à, bạn Scarlet mới tới chắc ít bạn lắm chúng ta cùng chơi chung hen!"

"Ơ?" Không đợi nhóc Sho trả lời, Jellal đã ngạc nhiên hỏi. "Tớ đâu có nói bạn Scarlet chuyển trường chung với tớ."

"Hở? Vậy bạn đó là ai? Đó giờ bọn này có nghe nói có ai tên Scarlet ở đây đâu!" Cả nhóm tò mò.

Jellal gãi gãi đầu cười hê hê. "Ờ, thật ra tớ mới gặp cô ấy hồi sáng, không có biết tên, Scarlet là biệt danh tớ đặt cho cô ấy!" Thật ra cậu còn chưa nói hết là khi cậu vừa lại bắt chuyện đã bị người ta chán ghét xoay mông bỏ đi. Mất mặt lắm! >>__<< (Tí tuổi đã biết xấu hổ rồi kaka.)

Milliana ôm chặt con mèo trong tay, bĩu môi chê bai. "Anh Jellal à, chưa biết tên mà tự tiện đặt biệt danh cho người ta là bất lịch sự lắm đó!"

Wolly chống cằm như ông cụ non. "Vậy là cậu không hề biết bạn ấy là ai à?"

Jellal tiếc nuối lắc đầu. Chẳng lẽ cô bé ấy là tiên nữ, bay tới đây mệt quá nên dừng lại nghỉ mệt, bị cậu làm phiền nên bay đi rồi, vậy làm sao cậu gặp lại cô ấy đây.

"Nếu không biết tên sao cậu lại gọi cô ấy là Scarlet?" Simon hỏi đúng trọng điểm.

"Tại vì mái tóc cô ấy rất đặc biệt, nó có màu đỏ rực, đẹp lắm nên gọi Scarlet là quá thích hợp rồi!" Jellal rất tâm đắc với cái tên mình đã đặt cho cô bé.

"Tóc đỏ?" Nhóc Sho lẩm bẩm rồi lay vai Simon. "Anh nói có phải anh Jellal đang nói tới chị Erza không?"

"Erza?" Nghe cậu nhóc nói tới một cái tên Jellal tò mò hỏi lại. "Đó là ai?"

Wolly nhanh nhẹn trả lời. "Cô ấy học chung lớp với chúng ta đó. Có điều sáng nay không thấy cô ấy vào lớp. Mà đó giờ cũng không thấy cô ấy chơi với ai chỉ toàn im lặng ngồi một mình..."

"Chị ấy có mái tóc đỏ đẹp lắm á!" Milliana chen vào nói.

Nghe được tin tức về cô bé, Jellal cực kỳ phấn khởi, song lại nhớ tới lời Wolly nói 'không chơi với ai chỉ toàn im lặng ngồi một mình...', nếu vậy thì buồn chán quá, cậu quyết định rồi, cậu phải kết bạn với cô ấy, làm cô ấy vui vẻ lên mới được.

"Vậy bọn mình đi tìm cô ấy đi, từ nay chúng ta chính là nhóm bạn thân của nhau. Ăn cùng ăn, chơi cùng chơi, ngủ cùng ngủ. Có kẹo cùng hưởng, có bánh cùng chia!" Jellal gật gù tuyên thệ. "À, tính cả phần của Erza nhé! Coi như tụi mình nói giùm phần cô ấy luôn!" (Đúng là lời thề của con nít: ăn, chơi, ngủ đủ cả =))))))))

"Nhất trí!" Cả đám lập tức gật đầu tán thành rồi kéo nhau đi tìm thành viên còn lại của nhóm.

******

Trong lúc nhóm Jellal đang lùng sục khắp nhà trẻ thì 'thành viên còn lại' của nhóm, thành viên duy nhất được đặc cách nhét vào nhóm mà không được trưng cầu ý kiến - Erza vẫn đang ngồi một mình lặng lẽ ngắm trời xanh mây trắng...

-----------------------

Ta đã trở lại rồi đây!!! Còn ai nhớ ta kooooooooooo?

Dạo này lười nghĩ tên chương nên thôi cứ đánh số cho đơn giản zậy ^0^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro