Chương 17.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Hàm Ân Tĩnh vội vã xuống lầu, vội vã mở cửa nhìn nhuyễn muội tử giao hoa xin lỗi "Xin lỗi xin lỗi, ngày hôm nay ngủ quên, xuống có chút chậm."

"Không sao" nhuyễn muội tử trong tay cầm hoa, cười nói "Em cũng chờ không có bao lâu."

Hàm Ân Tĩnh vội vã ký tên, cùng nhuyễn muội tử nói cảm ơn, sau đó cầm hoa đi vào nhà.

Đóng cửa lại chuyện đầu tiên muốn làm là đem hoa cắm lên. Đầu tiên chộn một bình hoa héo rủ, sau đó thay đổi.

Hàm Ân Tĩnh đang do dự muốn thay đổi đóa hoa nào, một cái áo khoác vòng qua người của cô.

Cô lại càng hoảng sợ, cấp tốc quay đầu, thì thấy Phác Trí Nghiên đang đứng bên cạnh cau mày nhìn cô "Quần áo cũng không mặc đủ, hiện tại tuy rằng là tháng hai, thế nhưng khí trời vẫn rất lạnh. Cẩn thận cảm lạnh."

Mặt Hàm Ân Tĩnh đỏ lên, nắm chặt áo khoác trên người, vội vã nói "A, vừa rồi sốt ruột, cho nên quên mất."

Chân mày Phác Trí Nghiên giãn ra, nàng nhìn đóa hoa mai trong tay Hàm Ân Tĩnh, cười nói "Ân Tĩnh thích hoa như vậy sao?"

Hàm Ân Tĩnh cầm chặt đóa hoa mai trong tay, nhìn Phác Trí Nghiên lộ ra một nụ cười xán lạn "Ân, đúng vậy"

Sáng sớm ánh sáng theo cửa sổ chiếu vào, Hàm Ân Tĩnh nhẹ nhàng đứng dưới ánh mặt trời, nhìn Phác Trí Nghiên lộ ra một dáng tươi cười.

Phác Trí Nghiên sững sờ tại chỗ.

Nàng nghĩ.

Bản thân giống như lại sinh ra ảo giác.

Vì sao lại nghĩ trong lòng mơ hồ có chút đau? Vì sao lại muốn đem Hàm Ân Tĩnh ôm vào lòng?

Hàm Ân Tĩnh đã chọn được một bình hoa cần thay, cô cẩn thận đem hoa lấy ra, sau đó tỉ mỉ rửa cái bình, đưa đóa hoa mai trong tay cắm vào, nói rằng "Nữ hài tử đa phần cũng đều thích hoa a."

Phác Trí Nghiên cười nói "Đối với tớ hoa nào cũng giống nhau thôi."

Hàm Ân Tĩnh nở nụ cười, không nói gì.

"Ân Tĩnh" Phác Trí Nghiên mở miệng gọi.

"Ách?"

"Cậu thích nhất loại hoa nào?"

"Ôi chao? Hoa tớ thích nhất?"

"Đúng vậy." Phác Trí Nghiên cười nói "Nhiều loại hoa như vậy, luôn sẽ có loại hoa thích nhất đi?"

"Tớ nha.." Hàm Ân Tĩnh cười nói "Tớ thích nhất là hoa quỳnh nha."

Phác Trí Nghiên có chút ngoài ý muốn hỏi "Hoa quỳnh?"

"Đúng vậy." Hàm Ân Tĩnh nói "Tớ thích nhất chính là hoa quỳnh."

"Thế nhưng hoa quỳnh chu kỳ nở hoa ngắn như vậy, hơn nữa luôn nở lúc ban đêm, rất khó thấy hoa."

"Tớ biết nha.." Hàm Ân Tĩnh cười nói "Bất quá không sao, tớ vẫn thích nhất hoa quỳnh."

"Xin lỗi" Phác Trí Nghiên nhìn Hàm Ân Tĩnh như vậy, đột nhiên nói "Tớ không thể tặng hoa quỳnh cho cậu. Hoa quỳnh nở quá ngắn, hái không được."

Hàn Ân Tĩnh vội vã xua tay nói "Ôi chao, không có chuyện gì a, tớ chỉ nói một chút thôi, vốn, cũng không phải muốn cậu tặng."

Hàm Ân Tĩnh nhẹ nhàng nở nụ cười.

Hàm Ân Tĩnh lấy điện thoại chụp ảnh đóa hoa mai, sau đó đột nhiên "A" một tiếng, quay qua Phác Trí Nghiên nói rằng "Đúng rồi, hiện tại cậu đã cùng Hiéu Mẫn chia tay, Sở Sở cũng đã từ chức. Vậy hoa của cậu có tặng nữa hay không? Tặng nữa cũng không có ý nghĩa gì nha, lại lãng phí tiền."

Lâm Thiên Tự sửng sốt một chút, nàng hình như cũng không nghĩ qua vấn đề này. Trên thực tế, mỗi ngày đều là Vô Thanh nhận hoa, nàng đều có chút loạn, giống như hoa này là tặng cho Kỷ Vô Thanh. Cho nên nàng cũng không ý thức được, người đáng lẽ đang nhận hoa đã rời khỏi nơi đây.

"Ân, hẳn là còn có thể đem đến nữa, trước tớ có ký thỏa thuận một năm với cửa hàng bán hoa, hiện tại còn chưa hết thời hạn, cho nên cửa hàng bán hoa vẫn sẽ tiếp tục tặng đến." nàng nhìn những bông hoa trên ngăn tủ, trả lời như vậy.

"Ôi chao?" Hàm Ân Tĩnh nói rằng "Kia không thể trả lại sao? một năm lận a, còn một khoảng thời gian rất dài."

Đường nhìn của Phác Trí Nghiên chuyển từ những bông hoa trên ngăn tủ xuống mặt Hàm Ân Tĩnh "Không thể hoàn lại tiền" nàng lại tiếp tục nói "Lúc trước khi ký hợp đồng, cửa hàng bán hoa cũng đã nói là không thể hồi tiền. Cho nên, dù sao khoản tiền này cũng không thể lấy lại, hoa này không nhận cũng phải trả tiền, thôi thì cứ để bọn họ đưa hoa đến hết kỳ hạn đi. Chỉ là sẽ phải phiền phức cậu, mỗi ngày sáng sớm đều phải xuống nhận hoa."

Hàm Ân Tĩnh vội vã xua tay nói "Không có chuyện gì, một chút cũng không phiền phức a! Tớ cũng thích những bông hoa này a. Chỉ là sáng mỗi ngày đều nhận được hoa, có chút xấu hổ." Cô nói như vậy, nhìn thoáng qua những hoa này, đột nhiên nói rằng "Hay là tớ đem tiền hoa trả cho cậu đi, sau đó những bông hoa này sẽ là tớ nhận."

Phác Trí Nghiên ngẩn người, cười nói "Không cần, hoa này là tớ đặt, làm sao có thể lấy tiền của cậu, hơn nữa cũng không có bao nhiêu tiền. Nếu như Ân Tĩnh thích, những bông hoa về sau tớ tặng cho Ân Tĩnh được không."

Những bông hoa về sau sẽ tặng cho Ân Tĩnh.

Những bông hoa về sau sẽ tặng cho Ân Tĩnh.

Hàm Ân Tĩnh cảm giác bản thân mình lại mê muội.

Tuy rằng biết rõ Phác Trí nghiên là không có ý tứ gì khác, thế nhưng nghe Phác Trí Nghiên nói như vậy, cô vẫn rất phi thường vui vẻ.

Coi như là đang nằm mơ đi!

Hàm Ân Tĩnh ở trong lòng nói với bản thân như vậy. Coi như là đang nằm mơ, đợi đến khi hợp đồng ở cửa hàng bán hoa kết thúc, thì giấc mơ này sẽ tỉnh lại. Thế nhưng hiện tại... nếu như Phác Trí Nghiên cũng đều đã nói như vậy, như vậy, trước khi tỉnh mộng, bản thân có nên có một chút lòng tham hay không?

"Được rồi" Hàm Ân Tĩnh nhìn Phác Trí Nghiên nói "Tớ đây cũng sẽ không khách khí."

Trong lòng Phác Trí Nghiên lại căng thẳng, một loại cảm giác đau đớn mơ hồ lại bắt đầu "không cần phải khách khí". Nàng cười nói.

Vậy chuyện tặng hoa cứ quyết định như vậy đi, hiện tại, cửa hàng bán hoa vẫn mỗi ngày đem đến một loại hoa khác nhau, Hàm Ân Tĩnh vẫn mỗi ngày đều đặn ký thay.

Bất quá.

Hàm Ân Tĩnh nhìn hoa trong tay, có chút tự lừa dối chính mình "Bất quá, hiện tại hoa này là tặng cho tớ" Hàm Ân Tĩnh tự nói.

Bởi vì tớ thật sự rất thích cậu.

Bởi vì rất thích cậu, cho nên mặc dù biết cậu không có ý tứ này. Mặc dù biết hoa này chỉ là đồ người khác bỏ lại, tớ cũng thực sự cao hứng.

Không thể tham lam.

Hàm Ân Tĩnh lại một lần nữa ở trong lòng nói với bản thân.

Không thể có lòng tham nha.

Hài tử tham lam, Trí Nghiên sẽ không thích, nếu như tham lam, hiện tại trước mắt cũng sẽ biến mất nha. Cho nên hảo hảo nắm bắt hiện tại, hảo hảo quý trọng.

Đợi đến một ngày kết thúc, cũng muốn thật cao hứng nói cho bản thân mình rằng "Hàm Ân Tĩnh tỉnh mộng". Cho nên có thể kết thúc, mộng cũng đã nằm, có thể thỏa mãn.

Một ngày một đêm rất bình thản trôi qua, rốt cục cũng chân chính tới ngày trăm hoa nở rộ.

Tháng ba, khi chậu ngọc lan trước bàn làm việc của Hàm Ân Tĩnh nở hoa, cũng đã đến ngày cô cùng Phác Trí Nghiên ước hẹn chụp ảnh chân dung.

Sáng sớm ngày thứ hai, Hàm Ân Tĩnh rời giường, ký nhận hoa, lập tức thu dọn hành lý bản thân. Hành lý còn chưa thu dọn xong, tiếng chuông cửa bên ngoài đã vang lên. Hàm Ân Tĩnh vừa nhìn, người bên ngoài chính là Phác Trí Nghiên

Cô vội vã buông xuống chuyện đang làm, gấp rút chạy xuống mở cửa, quay sang Phác Trí Nghiên cười nói "Trí Nghiên, cậu tới thật sớm."

Phác Trí Nghiên đứng ở ngoài cửa cười nói "Vé máy bay là sớm, cho nên tớ nghĩ đến sớm một chút, tớ sợ cản không được máy bay."

Hàm Ân Tĩnh nghiên người cho Phác Trí Nghiên đi vào "Tớ, tớ còn chưa thu dọn hành lý xong a, Trí Nghiên, cậu chắc phải chờ tớ một chút, cậu muốn ở đây hay là lên lầu chờ.?"

Phác Trí Nghiên nhìn thoáng qua Hàm Ân Tĩnh, nói "Tớ lên lầu đi, thuận tiện nhìn xem cậu có chuẩn bị đồ đầy đủ hay không."

Hàm Ân Tĩnh cười tủm tỉm dắt Phác Trí Nghiên lên lầu.

Các loại trang phục, sư phụ tạo hình cùng trợ lý đã chuẩn bị đầy đủ, cho nên hành lý của Hàm Ân Tĩnh cũng không có bao nhiêu. Rất nhanh thì thu dọn thỏa đáng. Phác Trí Nghiên giúp Hàm Ân Tĩnh mang hành lý từ trên lầu đi xuống, vừa đi vừa nói "Lần này chúng tớ quay chụp thời gian cũng chỉ có 3 ngày, mùa xuân bên kia phi thường đẹp, Ân Tĩnh, cậu có muốn ở lại một thời gian du ngoạn hay không?"

Hàm Ân Tĩnh xấu hổ nở nụ cười "Tớ cũng nghĩ như vậy, tớ cũng đã lâu không có đi ra ngoài chơi rồi."

Phác Trí Nghiên cười nói "Tớ đi qua bên kia rất nhiều lần, trước đây do công tác nên thường xuyên đi. Đến lúc đó mang cậu đi một chút, bên kia có rất nhiều rất nhiều hoa."

Hàm Ân Tĩnh kinh hỉ nói "Ôi chao? Thật, thật vậy chăng? Mà, thế nhưng Trí Nghiên cậu cũng bề bộn nhiều việc, sẽ, sẽ có thể tạo phiền phức cho cậu không?"

"Không sao" Phác Trí Nghiên quay đầu sủng nịnh nói với cô "Chuyện tình bên tớ cũng đã giải quyết xong xuôi, sắp tới sẽ có một khoảng thời gian tương đối nhàn nhã để đi chơi. Dù sao cũng vừa lúc qua bên đó chụp ảnh, cũng nên hảo hảo mà giải sầu. Sẽ không phiền phức.

Hàm Ân Tĩnh vui vẻ nở nụ cười. "hảo"

Bởi vì thời gian gần đây tiếp xúc nhiều với Phác Trí Nghiên, so với thời gian trước đây, Hàm Ân Tĩnh cùng Phác Trí Nghiên cũng đã quen thuộc rất nhiều. Tuy rằng bình thường cũng sẽ đỏ mặt, thế nhưng cũng đều đã không khẩn trương như vậy, tim đập cũng có thể khống chế được.

Bởi vì muốn lên máy bay, cho nên hai người cũng không chậm trể nữa, Phác Trí Nghiên đem hành lí của Hàm Ân Tĩnh để ở sau xe, hai người liền xuất phát.

Hàm Ân Tĩnh theo bản năng vẫn là nghĩ ngồi ở ghế phía sau, thế nhưng vừa mở cửa thì phát hiện, hóa ra chổ ngồi phía sau cũng để rất nhiều đồ.

"Ôi chao?" cô đứng ở bên ngoài không biết phải làm sao. Nhiều đồ như vậy, cô không ngồi được a. Rõ ràng phía sau còn có cốp xe... tại sao lại đem toàn bộ hành lý đặt ở sau xe a.

Phác Trí Nghiên ngồi vào trong xe, từ trong kính thấy được vẻ mặt không biết làm sao của Hàm Ân Tĩnh. Khóe miệng nhịn không được giơ lên bộ dáng tươi cười.

"Xin lỗi, đêm qua thu dọn đồ đạc xong cũng đã trễ, hơn nữa tớ nghĩ cậu có rất nhiều hành lý, cho nên đem hành lý của tớ để ở ghế sau. Cái kia, tuy rằng biết Ân Tĩnh thích ngồi ở phía sau, bất quá ngày hôm nay đành phiền phức cậu ngồi bên cạnh tớ rồi."

Hàm Ân Tĩnh sửng sốt một chút, cô liếc mắt vị trí phó lái xe, nói rằng "Có thể, có thể hay không có chút không tiện?"

Phác Trí Nghiên "ân?" một tiếng, quay đầu cười nói "Làm sao lại không tiện đâu? Đến ngồi đi, chúng ta phải đi a."

Hàm Ân Tĩnh "A" một tiếng, bước vòng qua xe, tới vị trí phó lái, ngồi xuống. Cẩn thận mang dây an toàn.

"Được rồi?" Phác Trí Nghiên quay qua Hàm Ân Tĩnh hỏi.

Hàm Ân Tĩnh gật đầu.

Phác Trí Nghiên cười cười, phát động xe. Tâm tình của nàng hình như rất tốt, thậm chí trên mặt còn cười nhẹ ra tiếng.

Hàm Ân Tĩnh có chút khẩn trương rồi, cẩn thận liếc mắt nhìn sang Phác Trí Nghiên bên cạnh, thấy tâm tình của nàng hình như rất tốt, mới thở một hơi mà thả lỏng xuống.

Tuy tới bây giờ cũng không có nói qua, thế nhưng trong tư tưởng của Hàm Ân Tĩnh, vẫn len lén mà nghĩ, phó lái xe là vị trí cho người thân yêu ngồi. Cho nên lúc trước ngồi xe Phác Trí Nghiên cô cho tới bây giờ cũng không chọn vị trí phó lái. Bởi vì vị trí đó trước kia là dành cho Phác Hiếu Mẫn, cho nên cô không dám có nửa phần quá phận. Lúc này, tuy rằng Phác Trí Nghiên cùng Phác Hiếu Mẫn đã chia tay, thế nhưng cô vẫn bản năng mà ngồi ở phía sau. Bất quá... Ngày hôm nay như vậy, không ngồi phía trước cũng không được.

Cô đem thân thể dựa vào phía sau ghế.

Dù sao cũng là Phác Trí Nghiên tự mình cho cô ngồi, không liên quan gì đến bản thân mình.

Hắc hắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro