Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hàm Ân Tĩnh không hề nghĩ tới người theo đuổi Phác Hiếu Mẫn lại là một nữ nhân, lại càng không nghĩ tới người theo đuổi em ấy lại là Phác Trí Nghiên. Bản thân cô thậm chí còn chưa nghĩ tới việc có thể gặp lại Phác Trí Nghiên.

Phác Trí Nghiên Phác Trí Nghiên Phác Trí Nghiên.

Hàm Ân Tĩnh quay qua ngoài cửa nhìn hai người nói rằng "Trên đường cẩn thận".

Phác Hiếu Mẫn cười nói "Em biết rồi lão sư, trời bên ngoài rất lạnh chị cũng mau trở về đi, không cần tiếp tục tiễn chúng em".

Hàm Ân Tĩnh gật đầu nói "Hảo".

Phác Trí Nghiên đứng ở bên ngoài, nhìn Hàm Ân Tĩnh nói rằng "Thật cảm ơn cậu đã tiếp đãi, dịp khác gặp lại, tạm biệt".

"Lần sau gặp, tạm biệt" Hàm Ân Tĩnh gật đầu, nhìn hai người vào xe, lại nhìn chiếc xe dần dần biến mất trong màn đêm.

Cô xoay người vào nhà đóng cửa lại.

Trong phòng làm việc, trên những ngăn tủ những bông hoa đang đua sắc mà nở rộ. Mấy ngày nay, hoa tươi đều đều đặn mà đưa tới một cành, mỗi ngày một loại. Hóa ra người tặng là nàng nha - Phác Trí Nghiên.

Hàm Ân Tĩnh nhìn những bông hoa này, nhịn không được mà khổ sở.

Như vậy, Phác Trí Nghiên cũng là thích nữ sinh sao ? Bản thân cô trước đây cũng không biết.

Cuộc sống cô trải qua xem ra thật tốt a. Thật tốt a, Hàm Ân Tĩnh nhìn những cành hoa mà nở nụ cười. Người bản thân mình tâm tâm niệm niệm có được một cuộc sống tốt, không phải là chuyện đáng vui mừng sao.

Ân, hẳn là nên vui vẻ nga.

Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, thời gian đã không còn sớm, đi ngủ sớm một chút đi.

Buổi chiều ngày thứ hai, thời điểm Phác Hiếu Mẫn đến phòng làm việc, nhìn Hàm Ân Tĩnh trên mặt biểu tình có chút xấu hổ. Tới phòng làm việc cũng chăm chú vẽ tranh, tô màu. Không cùng Hàm Ân Tĩnh nói câu nào.

Hàm Ân Tĩnh đoán rằng, có khả năng Phác Hiếu Mẫn là bị cô phát hiện yêu thích nữ sinh, cho nên lúc này mới vừa xấu hổ mà cũng có thể là sợ. Mà tình huống hiện tại lúc này Hàm Ân Tĩnh cũng không biết giải quyết như thế nào, nên cũng chỉ có thể im lặng không nói lời nào.

Điều này làm Ngô Hạo Nhiên buồn đến chết, tuy rằng Ngô Hạo Nhiên là học mỹ thuật, là một người nhìn sơ qua có thể biết rõ tính tình. Nhưng nếu một người cần thủ pháp vẽ để định ra tính tình thì Hàm Ân Tĩnh chính là điển hình cho kiểu tranh an tĩnh thoãi mái của Trung Quốc, trong khi thiếu nữ hoạt bát khả ái Phác Hiếu Mẫn lại là tranh minh hoạ, mà thiếu niên nhiệt tình cuồn cuộn như Ngô Hạo Thiên chỉ có thể thích hợp với tranh châm biếm.

Hàm Ân Tĩnh lúc nào cũng tương đối an tĩnh, tuy rằng đều không phải thật trầm lặng, thế nhưng lúc giao tiếp cũng sẽ không nói nhiều. Phòng làm việc này nói lớn không lớn, thế nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ , ở đây lại chỉ có 3 người bọn họ, Phác Hiếu Mẫn lúc bình thường vẫn hay líu lo líu rít, Ngô Hạo Nhiên lại không cảm thấy phiền, thế nhưng không biết Phác Hiếu Mẫn hôm nay là bị người ta đánh vào đầu hay là thế nào, dĩ nhiên không lên 1 tiếng, quả thật còn đáng sợ hơn gặp quỷ. Bầu không khí ở hiện trường hôm nay quả thực rất nặng nề làm cho người khác khó có thể tiếp thu nổi.

Thật vất vả chịu đựng tới buổi tối 8h, Ngô Hạo Nhiên như được phóng khích mà gấp gáp tan tầm. Hàm Ân Tĩnh vẫn ngồi ở vị trí của mình, nguyên bản vẫn an vị bên bàn làm việc vẽ Phác Hiếu Mẫn đứng lên, đưa bản vẽ đã được tô màu tỉ mỉ cho Hàm Ân Tĩnh

"Lão sư sẽ cảm thấy ghê tởm sao?" nữ sinh đứng trước mặt Hàm Ân Tĩnh, đột nhiên mở miệng hỏi.

Hàm Ân Tĩnh "Ôi chao?" một tiếng, ngẩng đầu nhìn Phác Hiếu Mẫn, trên mặt tràn đầy nghi hoặc, cô hỏi "Ghê Tởm? Ghê tởm cái gì?"

Sắc mặt Phác Hiếu Mẫn đỏ bừng, chăm chú cắn chặt hàm răng, nghẹn một lát, ánh mắt dời đi không dám nhìn thẳng Hàm Ân Tĩnh "Chuyện em và Trí Nghiêm cùng một chỗ, chị sẽ không thấy ghê tởm sao? Hai nữ sinh....."

Hàm Ân Tĩnh nhìn Phác Hiếu Mẫn, một lúc sau mới mở miệng cười nói "Hai nữ sinh cùng một chỗ có gì ghê tởm đâu?".

Phác Hiếu Mẫn giương mắt kinh ngạc mà nhìn Hàm Ân Tĩnh.

"Hai nữ nhân vì sao không thể cùng một chỗ? Lẽ nào bởi vì..... trên thế gian hai người khác phái yêu nhau mới là chủ đạo, còn đồng tính luyến ái thì trở nên ghê tởm sao?" Ánh mắt trong suốt của Hàm Ân Tĩnh chăm chú nhìn Phác Hiếu Mẫn, trên mặt mang theo nhàn nhạt tiếu ý, cô nói: "Ghê tởm chính là không yêu, nhưng bởi vì lợi ích mà trái lương tâm nói yêu người. Người yêu nhau là nam hay nữ, là cùng giới hay khác giới đều sẽ không bao giờ ghê tởm."

Hàm Ân Tĩnh nhìn nữ hài tử trước mắt cười nói "Cho nên em đừng suy nghĩ nhiều quá, ái tình là nói yêu hoặc không yêu, không phải hối hận. "

"Lão sư..." Phác Hiếu Mẫn nhìn Hàm Ân Tĩnh, nàng giống như không biết phải nói cái gì, nhưng cũng gấp gáp muốn nói cái gì, muốn biểu thị chút gì, nàng trừng mắt nhìn Hàm Ân Tĩnh, gương mặt nghẹn đến đỏ bừng, qua một lúc lâu mới chăm chú nói rằng "Chị quả nhiên không hổ là người em sùng bái nhất trong những người sùng bái",

"Ôi chao?" Hàm Ân Tĩnh có chút ngoài ý muốn nói "sùng bái"

"Đúng vậy." Phác Hiếu Mẫn cười to nói "Em từ đó đến bây giờ cũng chưa nói chuyện này với người khác nga, kỳ thật lão sư là thần tượng của em nga. Em học vẽ tranh, thậm chí là thi vào trường mỹ thuật, cũng đều là do vài năm trước thấy một bức vẽ của cô trên báo nha!"

Nàng đột nhiên bước tới ôm cổ Hàn Ân Tĩnh "Thật sự, siêu cấp siêu cấp siêu cấp thích chị, hiện tại lại siêu cấp siêu cấp thích tác phẩm của chị. Lão sư, chị thật đúng là nữ thần của em "...." ( shi: * liếc* buông ra)

Hàm Ân Tĩnh vẫn ngồi ở chỗ của mình, tùy ý nữ sinh cứ như vậy mà ôm lấy bản thân, đã không có phản ứng.

Ngoài cửa, Phác Hiếu Mẫn cười nói với Hàm Ân Tĩnh: "Lão sư, bên ngoài trời lạnh, chị không cần tiễn em, xe của Trí Nghiên đang ở bên ngoài chờ em. Chị cũng vào nhà đi."

Hàm Ân Tĩnh nhìn thoáng qua chiếc xe màu trắng dừng ở phía trước, quay qua nữ sinh nói rằng "Trên đường về cẩn thận một chút."

"Ân! Tạm biệt chị"

"Tạm biệt." Cô vẫn như cũ đứng ở cửa, nhìn nữ sinh vui vẻ mà chạy đến bên xe, mở cửa xe ngồi xuống. Sau đó chậm rãi biến mất trong màn đêm tối tăm.

Nữ thần?

Nữ thần.

Em đem tôi xem như nữ thần, thế nhưng nữ thần của em đang làm cái gì đây? Tôi đang ước ao em, thậm chí là ganh tỵ với em....

Tôi như vậy, làm sao có thể làm nữ thần của em.

Hàm Ân Tĩnh chăm chú nắm chặt tay mình, một mực đứng ở bên ngoài, đến khi cả người lạnh đến cứng ngắc, mới xoay người mở cửa bước vào.

Hàm Ân Tĩnh, ngươi đừng hồ đồ.

Đều không phải đã qua rồi sao, người ở trong thâm tâm ngươi, sống tốt, không phải là chuyện vui vẻ nhất sao. Có những người, giống như những bông hoa trên tủ kia, chỉ là một quần chúng, cho nên chỉ cần phụ trách nhìn là tốt rồi.

Chỉ cần nhìn, là tốt rồi.

Chủ nhật, Hàm Ân Tĩnh cố ý gọi điện thoại cho gia trưởng của các hài tử học vẽ tranh, thông báo hôm nay nàng có việc cho nên khóa học hôm nay được nghĩ, những gia trưởng kia cũng không có gì dị nghị.

Sáng sớm cùng ngày, Hàm Ân Tĩnh rời giường rất sớm, rửa mặt chải đầu hoàn tất, cô cầm dụng cụ vẽ tranh của bản thân, chờ tiểu ca đến đưa hoa. Tiểu ca đưa hoa vẫn đem đến rất sớm, ký thay xong, cô đem theo bao dụng cụ của mình mà ra ngoài.

Thời tiết của ngày hôm nay rất áp, bản thân đã lâu không có ra ngoài giải sầu, cho nên, ngày hôm nay đi ra ngoài vẽ phong cảnh đi.

Nói về vẽ phong cảnh, Hàm Ân Tĩnh thích nhất đi giáo đường ở vùng ngoại ô mà vẽ, cảnh sắc bên đó rất đẹp lại không có người gia công kiến tạo qua, cho nên rất tự nhiên, hơn nữa bất đồng với công viên ở chỗ, bên kia rất an tĩnh, bình thường cũng không có người nào tới. Thế nhưng...

Hàm Ân Tĩnh nhìn hàng xe trước cửa giáo đường mà ngây dại.

Cô quên hôm nay là ngày cuối tuần, các giáo đồ sẽ đến giáo đường làm lễ, cho nên bây giờ... đặc biệt nhiều người.

"...." thất sách a.

Kỳ thật bản thân cũng không phải là người "tộc đi làm", tại sao lại phải chọn cuối tuần đây? Hoàn toàn có thể lựa chọn ngày khác a. Thế nhưng đã tới... chẳng lẽ lại đem bản vẽ trở về sao?

Hàm Ân Tĩnh đứng tại chỗ suy nghĩ chốc lát, vẫn quyết định là sẽ ở lại đây. Nếu cũng đã tới rồi, thì cứ an tâm mà vẽ đi. Cô chọn một địa điểm tương đối yên lặng, sau đó cẩn thận đem cây kệ vẽ dựng lên, bắt đầu pha màu.

Bởi vì kế bên có một con sông nhỏ, cho nên Hàm Ân Tĩnh cũng không cần lo lắng không có nước dùng. Cô qua lấy nước, sau đó bắt đầu phát thảo. Bút máy cẩn thận mà phát thảo, một chút bột màu nước bị lem ra. Không có nước trong, Hàm Ân Tĩnh ngừng bút, đang định đi đổi một ít nước trong, lại nghe đến một âm thanh vui tươi quen thuộc gọi tên mình.

"Hàm lão sư!"

Hàm Ân Tĩnh quay đầu, thấy Phác Hiếu Mẫn hưng phấn phất tay nhìn mình. Tay còn đang cầm kẹp vẽ, trên người đeo theo balo dụng cụ, đứng ở bên Trái của nàng là Phác Trí Nghiên, thấy Hàm Ân Tĩnh nhìn đến, liền nở nụ cười với Hàm Ân Tĩnh.

"...." Hàm Ân Tĩnh thật sự là ngoài ý muốn khi có thể gặp hai người kia ở đây. Bất quá cô còn chưa kịp biểu đạt bản thân ngoài ý muốn, Phác Hiếu Mẫn cũng đã hưng phấn chạy tới.

"Lão sư, thật trùng hợp, chị cũng đến đây vẽ phong cảnh sao? A! Đã vẽ nhiều như vậy rồi sao? Lão sư, chị đã đến đây từ lúc nào a?" Nàng hưng phấn đứng trước giá vẽ của Hàm Ân Tĩnh, hai mắt trong suốt đánh giá bức vẽ, nói rằng "Lão sư chị vẽ thật đẹp! Em quả nhiên vẫn là thích nhất tranh của chị a".

Hàm Ân Tĩnh cười nói "Sáng sớm chị đã tới đây, thực sự trùng hợp, các người cũng tới đây vẽ phong cảnh?"

"Đúng vậy". Phác Hiếu Mẫn ngẩng đầu cười nói với Hàm Ân Tĩnh "Em nói muốn tìm một chỗ để vẽ phong cảnh, Trí Nghiên lại nói chị ấy biết một địa phương rất đẹp, sau đó dẫn em tới đây. Thật không ngờ có thể gặp được chị."

"Ôi chao?" Hàm Ân Tĩnh có chút ngoài ý muốn nhìn Phác Trí Nghiên, trùng hợp Phác Trí Nghiên cũng nhìn đến.

Bốn mắt nhìn nhau.

Phác Trí Nghiên nhìn Hàm Ân Tĩnh mà nở nụ cười.

Giống như đã từng quen biết.

Rất nhiều năm trước, các cô cũng nhìn đối phương như vậy, chỉ là đơn giản nở nụ cười, cũng không cần nói nhiều cái gì.

Hóa ra, chúng ta đã lâu như vậy chưa từng gặp lại.

Hàm Ân Tĩnh dời đi ánh mắt bản thân.

Phác Trí Nghiên cười mở miệng nói "Ở đây bình thường rất an tĩnh, lúc trước tôi có lái xe đi ngang vài lần, nghĩ nó rất đẹp, nhưng thật không ngờ hôm nay lại nhiều người như vậy."

Phác Hiếu Mẫn sẵng giọng nói với Phác Trí Nghiên "Chị còn nói ở đây an tĩnh... Chị xem nhiều người như vậy, chỗ đậu xe cũng không có, một chút cũng không an tĩnh."

Phác Trí Nghiên có chút bất đắc dĩ cười cười "Chị cũng không biết ở đây hôm nay lại nhiều người như vậy "

Hàm Ân Tĩnh nhìn bộ dáng thở phì phì của Phác Hiếu Mẫn, liền mở miệng giải thích "Hôm nay là ngày cuối tuần, các giáo đồ đến giáo đường làm lễ, giáo đường này có rất nhiều giáo đồ, cuối tuần đương nhiên rất nhiều người."

Phác Hiếu Mẫn"A" một tiếng "Thì ra là như vậy. Bất quá có thể gặp chị ở đây, em cũng rất hài lòng." Nàng quay đầu nhìn Phác Trí Nghiên, nói rằng "Em đây tha thứ cho chị."

Phác Hiếu Mẫn nhìn 4 phía một chút, sau đó chọn một địa điểm, hướng về nới đó nói "Em muốn đi vào trong đó vẽ. Chúng ta lại đó đi."

Hàm Ân Tĩnh nhìn thoáng qua địa điểm Phác Hiếu Mẫn chỉ, nới đó vừa vặn có thể thấy được chính diện của giáo đường, cô cười cười nói "Phong cảnh ở nơi đó rất đẹp, có thể đi nga."

Phác Hiếu Mẫn vui vẻ nở nụ cười.

Phác Trú Nghiên nhìn thoáng qua, quay qua bên người Phác Hiếu Mẫn nói "Phong cảnh bên này cũng rất đẹp a, không vẽ ở đây sao?"

Phác Hiếu Mẫn nói "Ai nha, thế nhưng ở đây không nhìn được toàn vẹn giáo đường nha! Em muốn vẽ giáo đường, lão sư, em qua bên kia trước."

Hàm Ân Tĩnh nói lời tạm biệt, Phác Trí Nghiên liếc mắt nhìn Hàm Ân Tĩnh, cuối cùng vẫn vác cây kẹp vẽ cùng Phác Hiếu Mẫn đi qua.


--------------------------------------------

Mỗi ngày 2 chương ok men..... hắc hắc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro