#15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu bước xuống nhà thì cô giúp việc mọi khi đưa đồ ăn cho cậu liền đi tới cúi chào, cánh tay mở ra hướng về phía phòng ăn và nói:

- Thưa cậu, mời cậu xuống phòng dùng bữa sáng.

Jungkook hơi bất ngờ và lúng túng vì sự trịnh trọng, lễ phép của người giúp việc nhưng cũng nhanh chóng đưa miệng đáp:

- À dạ vâng.

Cậu đi vào phòng ăn và ngồi xuống chiếc ghế đã được kéo sẵn ra từ trước cùng với bữa ăn sáng thịnh soạn và đầy đủ như mọi khi. Dùng bữa như thế này, cậu có chút không quen và lạ lẫm. Bàn ghế sang trọng với những họa tiết trang trí sắc sảo nhưng có phần tối màu hệt như cái tính cách khó chịu, lạnh lùng của anh vậy. Cô người hầu đi đến kế bên cậu trải khăn ăn và thưa:

- Có gì cần tôi giúp thì cậu cứ nói. Ông chủ đã dặn cậu có thể đi xung quanh nhà và những căn phòng được cho phép nhưng tuyệt đối không được ra khỏi đây ạ.

Cũng không lạ khi nghe lời nhắn gửi của anh, Jungkook mỉm cười nói:

- Vâng, em cảm ơn chị. Mà chị cho em hỏi là Jimin dặn chị từ lúc nào vậy ạ?

- Ông chủ mới dặn dò lúc sáng nay trước khi đi đến công ty thôi ạ.

- À em cảm ơn. Chị có thể gọi em là Jungkook nhé! Cứ coi em như em trai hay bạn của chị cũng được. Chị không cần dùng kính ngữ như thế đâu.

Cô người hầu nở nụ cười tươi mà gọi tên cậu. Cậu cũng thấy rất vui khi hôm nay anh cho phép cậu bước ra khỏi căn phòng quen thuộc chán ngắt kia. Dùng xong bữa, cậu liền bước ra khỏi phòng ăn để tham quan tầng dưới này.

Ở đây cũng đã được hơn một tuần rồi nhưng cậu không hề biết về hình dáng của ngôi nhà mà mình đang ở. Nay có cơ hội thì cậu phải đi một vòng để quan sát mới được! Theo lời dặn của anh thì chỉ được đi xung quanh nhà và những căn phòng được cho phép, nhưng căn phòng nào là được cho phép còn căn phòng nào là không cơ chứ? Nhìn thấy một ông lão mặc đồ đồng phục của người hầu đang đi tới, cậu đoán rằng đó là quản gia của anh, liền đi tới hỏi:

- Xin cho cháu hỏi bác là quản gia đúng không ạ?

- Vâng đúng rồi. Là cậu Jungkook phải không ạ?

- Dạ. Bác cho cháu hỏi những căn phòng được phép vào là những căn phòng nào vậy ạ?

- Đó là những căn phòng không bị khóa ạ. Hầu hết những căn phòng ở tầng 1 này đều được phép vào hết. Nếu cậu thấy căn phòng nào bị khóa chốt tức là không được phép vào.

- À vâng. Vậy không làm phiền bác nữa. Cháu xin phép đi tham quan xung quanh ạ.

Trước khi rời đi khỏi tầm mắt của người quản gia đang cúi chào, cậu cũng không quên dặn ông đổi cách xưng hô giống như đã nói với cô người hầu. Trên môi lão hiện hữu nụ cười đôn hậu, đôi mắt díp lại với những nếp nhăn mà dõi theo bóng lưng của cậu.

Khoan chọn một căn phòng nào đó để dò xét, cậu đứng giữa phòng khách mà ngắm nhìn với đôi mắt sáng rực, lung linh vì sự nguy nga, rộng lớn của nó. Cả căn phòng chiếm diện tích chắc phải gấp bảy lần căn phòng trọ của cậu nhưng đồ đạc thì lại chẳng bao nhiêu. Chỉ có một bộ ghế sô pha lộng lẫy với những đường chỉ thêu tỉ mỉ và tinh xảo, ở giữa là chiếc bàn cùng tông màu và chẳng kém phần sang trọng. Trần nhà bên trên cao lắm, trung tâm có một chiếc đèn pha lê trong suốt, lấp lánh như hàng ngàn vì sao cùng quy tụ lại một nơi vậy. Đối với một người nay chạy nơi này mai chạy nơi khác kiếm từng đồng vụn vặn để dành dụm thì đây là lần đầu tiên cậu được đứng trong một tòa nhà diễm lệ tựa cung điện như thế này. Tòa nhà rộng lớn đến vậy nhưng chỉ có một mình anh ở có phải là quá cô đơn không?

Cậu tiếp tục đi tham quan xung quanh. Chỉ mới tầng một thôi mà cậu còn không thể nhớ được đã đi qua bao nhiêu căn phòng vì có quá nhiều phòng giống nhau được xếp liên tiếp. Hầu hết những căn phòng đó đều là phòng cho khách và cấu trúc của chúng thì cũng giống hệt với căn phòng của cậu. Có lẽ đó đều được sử dụng nhằm giam giữ những người giống như cậu, những người được đưa vào tầm ngắm của anh với mục đích trở thành tay sai để thực hiện những công việc kiếm lời cho anh hoặc đại loại như thế. Có chút cảm thấy không vui vì bản thân bị đánh đồng với những kẻ đã từng ở đây.

Đến gần trưa, vì quá mỏi chân nên cậu nằm xuống một chiếc giường ở căn phòng cuối của dãy phòng dài dằng dặc mà cậu vừa đi qua. Người hầu đến gọi cậu ăn trưa nhưng cậu không muốn ăn nên nhờ họ cắt phần cơm của cậu. Quay qua chạm vào chiếc ga giường, chẳng biết có cái gì thôi thúc khiến chiếc mũi không tự chủ mà dụi vào tấm chăn để ngửi. Thơm quá nhưng không giống mùi của anh. Có lẽ đó là hương thơm của xà phòng. Cậu tự hỏi không biết anh có làm những chuyện mà anh đã làm với cậu trong những căn phòng này không nhỉ.

Nghĩ đến đấy cậu lại có chút tức giận. Nếu thật sự anh đã làm những chuyện như vậy với kẻ khác thì cậu cũng chỉ đơn thuần là một món đồ chơi giống bọn họ thôi? Thế chẳng phải quá nhục nhã sao? Mà tại sao cậu phải quan tâm chuyện anh có qua đêm với ai khác tại căn phòng nào khác không? Đã dặn lòng rằng tình dục cũng chỉ là sự va chạm thể xác, chẳng có gì quan trọng thì việc anh thỏa mãn thú tính của mình cũng đâu liên quan đến cậu? 

Nhưng sâu thẳm trong tim cậu lại có gì đó nhe nhóm tựa một đốm lửa hồng nhỏ nhoi đang cố nói với cậu hãy tin vào anh, tin rằng anh là người tốt. Phải, cứ đặt niềm tin vào tảng băng này một lần đi, biết đâu cuối đường sẽ là ánh sáng. Và rồi hương vị và hơi ấm ban sáng lại ùa về. Chưa bao giờ cậu có khao khát mãnh liệt đến thế, cậu muốn tất cả là thật chứ không phải mơ. Cơ thể đồng điệu với suy nghĩ, cậu cứ thế bất giác cuộn tròn lại trong kí ức mơ hồ về hương vị ấy, hơi ấm ấy. Cậu thiếp dần đi... Giá mà cảm giác đó quay trở về lần nữa. Lần này là mơ thôi cũng được...

Ở một nơi khác, trong căn phòng của tổng giám đốc tập đoàn Kang, có hai con người đang ngồi một cách nghiêm nghị trên chiếc ghế sô pha. Người đàn ông trung niên kia nói với giọng đầy khó chịu:

- HaSin, ông có chắc sẽ dụ được tên Park Jimin ấy hợp tác hay không?

Người đàn ông ngồi đối diện nhếch môi đầy gian xảo trả lời:

- Ô kìa giám đốc Lee, những gì tôi đã nói thì tôi chắc chắn sẽ làm được. Ngài không tin tưởng tôi ư?

- Không phải... –Quý ngài họ Lee kia giọng run run nói – Tên Park Jimin ấy không dễ gì chấp nhận đâu. Có khi hắn đã biết được chuyện chúng ta...

Không để người kia nói hết, tên Kang HaSin kia liền ngắt lời:

- Thôi nào ngài Lee. Chuyện giữa chúng ta là tuyệt mật, ngài biết, tôi biết và không có kẻ thứ ba biết. Ngài đừng lo sợ thái quá mà mất khôn. – Ông ta nở nụ cười ôn nhu đầy giả tạo rồi nói tiếp – Còn về chuyện thuyết phục Park Jimin, ngài không cần nghi ngại. Bữa tiệc tối nay tôi đảm bảo sẽ lấy được chữ ký của hắn trong bản hợp đồng.

Nói rồi hắn càng nở nụ cười ma mị hơn, đôi mắt tựa con cáo già đầy quỷ quyệt, khuôn mặt hắn ta hiện lên chẳng khác gì con quỷ đội lốt người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro