#25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook vẫn đang ở nhà và lo lắng vô cùng. Từ trưa đến bây giờ cũng đã chập tối, cậu đã gọi cho Hoseok và Taehyung đến hàng trăm cuộc gọi nhưng không một ai bắt máy. Cậu cứ đi qua đi lại, đôi mắt không rời chiếc điện thoại dù chỉ một giây. Cậu thực sự muốn xông ra ngoài kia để tìm kiếm hai đứa bạn của mình nhưng lại không thể. Nếu bọn họ có hệ sự gì thì cậu chắc chắn sẽ không tha cho bản thân mình vì đã liên lụy đến họ. Cậu phải làm sao bây giờ? Chưa bao giờ cậu thấy mình vô dụng như thế này.

Bỗng có cuộc gọi đến, cậu vội vàng cầm chiếc máy điện thoại lên và vui mừng nhận ra cái tên trên đó là của Taehyung. Cậu nhấc máy ngay lập tức:

- Alo! Taehyung hả? Cậu có bị sao không?

- Tớ thì làm gì có chuyện gì được chứ? Xin lỗi vì giờ mới gọi được cho cậu. Máy tớ hết pin, tớ vừa mới tìm được cục sạc thôi.

- Không sao. Hoseok đâu? Cậu có tìm được cậu ấy không?

- Ừm... Tớ tìm thấy Hoseok rồi. Cậu ấy có việc đột xuất nên không tiện liên lạc với bọn mình.

- Việc gì vậy? Cậu đã gặp cậu ấy chưa?

- Chút chuyện trên công ty của ba cậu ấy đó mà. Tớ vừa mới gặp cậu ấy ban nãy. Cậu ấy nói khi nào làm xong công việc thì sẽ tiếp tục thực hiện tiếp kế hoạch.

Jungkook thở phào nhẹ nhõm khi đã chắc chắn cả hai đều ổn.

Cuộc gọi điện kết thúc, cậu nhìn ra phía ngoài cửa sổ thấy thấp thoáng có ánh đèn ô tô liền đoán ngay là anh đã về. Từ góc phòng của cậu không thể nhìn thấy được cổng chính hoặc gara để xe mà chỉ có thể nhìn thấy một cái sân khá rộng dùng để đỗ xe cho khách và khu vườn xinh đẹp bao chung quanh. Cậu chỉ có thể dựa vào thứ ánh đèn mỏng manh kia để nhận diện sự trở về của anh. Đôi mắt cậu vô thức rơi vào trầm tư. Cậu ngồi khom người lại, hai tay xiết lấy gấu quần đang mặc.

Vậy là anh về rồi. Anh...có lên đây không nhỉ? Nếu có thì chúng ta lại đối mặt với nhau bằng những đôi mắt đầy chán ghét và vô cảm như lúc trước phải không? Mọi thứ lại quay về đúng cái điểm xuất phát của nó. Mối quan hệ giữa hai người rõ ràng ngay từ đầu đã chưa bao giờ bước qua được cái vạch xuất phát ấy. Nó tồn tại như một thứ vô hình mắc lỏng lẻo trong khoảng cách vô chừng giữa hai người và sợi dây liên kết duy nhất là sự va chạm của hai cơ thể đã quen thuộc với hương vị dục vọng của đối phương.

Không được Jungkook! Mày đang nghĩ cái gì thế? Cậu giật mình như tỉnh lại sau cơn mơ màng, lấy hai tay vỗ vỗ lên khuôn mặt mình khiến nó từ màu trắng chuyển sang màu hồng. Mày đã tự hứa phải chôn cất mớ cảm xúc không nên có kia đi rồi mà? Mày phải thật mạnh mẽ giống như những gì từ trước đến giờ mày làm. Bởi trong thế giới này, người yếu đuối chính là kẻ sẽ phải chịu đọa đày.

Bỗng cậu nhớ lại ngày hôm qua. Nụ hôn mà cậu đã trao anh, nó...thật ngọt. Aiss! Sao mày lại làm như thế chứ? Chả lẽ mày thèm cái dư vị ấy đến đánh mất cả liêm sỉ như thế? Thật sự là bây giờ khi nghĩ lại mới thấy nó đáng xấu hổ đến nhường nào. Cậu gục mặt vào gối, cảm giác như muốn độn thổ vậy. Không sao đâu! Jungkook cố gắng bình tâm lại. Một lần lỡ dại thôi mà, nhất định sẽ không có lần hai.

Còn anh thì sao? Anh có cảm nhận được hương vị giống cậu không? Chắc không đâu nhỉ? Anh mặt lạnh như tiền thế cơ mà. Nếu anh có thể nếm được nó dù chỉ một chút thì có lẽ anh đã không đẩy cậu ra rồi xoay người bước đi một cách dứt khoát như vậy. Cậu còn trông chờ điều gì ở anh chứ? Một lần mở lòng với cậu sao? Đúng là ảo tưởng! Tốt nhất cả hai nên giữ mối quan hệ không tên này thì hơn. Tình nhân cũng được, bạn tình cũng được hay thậm chí là người dưng.

---------------------o0o-------------------

Dưới nhà, anh đã bước chân vào phòng khách rồi tiến thẳng lên lầu. Bước ngang qua căn phòng của cậu, anh liếc mắt nhìn sang rồi cũng hờ hững đi vào phòng làm việc của mình. Tiếng nước chảy vang lên xối xả từ phía phòng tắm, anh đang khỏa thân dưới vòi hoa sen. Nước lăn dài từ trên đỉnh đầu, len lỏi qua mái tóc đen quyến rũ đang rủ xuống khuôn mặt điển trai với những góc cạnh sắc bén rồi đổ dồn về phía thân hình rắn chắc của anh. Anh nhắm nghiền đôi mắt và cảm nhận sức nóng của dòng nước đang xoa dịu những nhức nhối, mệt mỏi trong người cùng với bao lo toan đã làm phiền anh cả ngày hôm nay. Đôi mắt ấy từ từ mở ra, vẫn giữ vẻ sắc lạnh thường ngày của nó nhưng lại có gì đó giăng đầy sầu muộn khiến cái sắc ấy dường như mài mòn đi đôi phần.

Anh quấn cho mình chiếc khăn rồi khoác bộ áo tắm lên người. Đi đến chỗ làm việc, anh dựa lưng vào chiếc ghế quen thuộc, con ngươi hướng về phía cửa sổ mà trầm mặc. Mái tóc rối vẫn chưa khô mà xõa xuống khiến giọt nước trong vắt lại men theo lối cũ, lần mò chảy xuống gương mặt anh. Chẳng biết vô tình hay cố ý, giọt nước chảy qua khóe mắt, dừng lại nơi phía cằm tạo nên một vạt dài trải trên gò má trông giống giọt lệ lung linh đang điểm xuyến cho nhân dạng đó càng thêm phần bi ai. Giọt lệ giả tạo. Trông anh lúc này chẳng khác gì đang khóc. Coi thật thảm thương biết bao. Nhưng đôi mắt dường như có vẻ không chút chối từ sự thảm thương ấy mà còn phối hợp với nó bằng cách tăng thêm phần nặng lòng sâu trong đáy mắt khiến cả khung hình hiện lên bức chân dung của anh dưới ánh trăng thêm phần não nề lại có phần mĩ miều.

Cốc... Cốc... Tiếng gõ cửa vang lên xóa tan cái yên tĩnh và hiu quạnh của căn phòng. Đôi mắt ấy nhắm chặt lại để ngắt giọt nước mắt dối trá kia. Anh cất tiếng, giọng nói vẫn uy quyền như mọi khi:

- Vào đi.

Cánh cửa mở ra. Một chàng trai trẻ bước vào, đứng trước mặt anh rồi cúi đầu chào. Anh vẫn giữ nguyên tư thế và ra lệnh cho chàng trai:

- Báo cáo.

- Thưa ngài, theo tình báo cho biết thì cuối tháng này bên đó sẽ có một cuộc giao dịch với bọn Mafia của Hoa Kỳ. Địa điểm giao dịch được dự tính là ở khu nhà hoang nằm ven bìa rừng ngoại ô phía Tây. Giá trị của lô hàng là 100 triệu won.

- Người thực hiện?

- Dạ đúng như dự đoán của ngài. Anh ta chính là người thực hiện nhiệm vụ lần này. Ngài tính sao ạ?

- Kế hoạch cũ. Cứ theo đó mà làm.

Anh ngồi dậy, lấy trong ngăn kéo một tập giấy rồi đặt lên bàn. Anh chàng kia hiểu ý liền cầm lấy tờ giấy. Anh hạ giọng hỏi:

- Về phía tên lắm chuyện kia?

- Dạ Phó Chủ tịch đêm qua đã ở với thiếu gia nhà họ Jung tại một căn phòng dành cho khách của nhà Kang. Sáng nay cậu thiếu gia đấy bị ngất vì chấn động tâm lý nên ngài ấy đã đưa người đến bệnh viện. Theo như tìm hiểu thì có vẻ sau khi tỉnh lại, cậu Jung đã bị kích động quá mức gây ra những hành động hoảng loạn và rất sợ hãi ngài Phó Chủ tịch. Đây chắc hẳn là lí do khiến ngài ấy buồn lòng.

- Xử lí hết chưa?

- Những đoạn phim quay lại đêm hôm đó của ngài ấy đều đã bị xóa rồi ạ. Ngài có muốn tôi cho người xử lí luôn Kang JoonGuk luôn không ạ?

- Không cần.

Đôi mắt anh đanh lại nhìn vào khoảng không tĩnh lặng. Đúng là cha nào con nấy, cha con nhà họ Kang bọn chúng đúng là khốn nạn mà! Nếu anh không kịp thời phát hiện ra những dấu hiệu lạ thường trong biểu cảm gương mặt của cái tên phiền phức kia và cho người điều tra thì có phải đã to chuyện rồi không? Nghĩ rồi anh mở laptop lên để làm gì đó. Màn đêm yên ắng chỉ vang lên tiếng tanh tách của bàn phím, gương mặt người đàn ông ngồi đấy vẫn hiện dưới ánh đèn điện tử hòa vào sắc bạc của trăng khiến nó trở nên ảo diệu theo một cách nào đó.

Anh tiếp:

- Còn chuyện của cậu ta thế nào?

- Ý ngài là Jeon Jungkook? Tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi ạ.

Anh nghe thấy thế liền đưa tay ra hiệu cho chàng trai. Anh ta hiểu ý, cúi đầu rồi đi ra.

--------------------------o0o-----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro