#32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taehyung ân cần hỏi:

- Cậu không sao chứ?

Đó là một người con trai có vóc dáng nhỏ nhắn với mái tóc đen mềm mượt. Taehyung cảm nhận được độ mềm mượt ấy vì người con trai kia đang cúi mặt xuống, dựa lưng vào tường mà nhăn nhó cộng với chiều cao giới hạn nên Taehyung không nhìn thấy được mặt của người đó, chỉ có mái tóc chạm vào khuôn mặt Taehyung khiến cậu có phần nhột nhột lại khá thích thú với độ mượt của nó. Người kia vừa xoa xoa lưng vừa nhăn mặt trả lời:

- Ay... Tôi không sao.

Mải lo lắng cho cái lưng đau mà người con trai không biết đang mình dựa lên tay Taehyung. Taehyung cũng không dám rút tay ra, ngập ngừng gọi:

- Ờm... Cậu gì đó ơi...

Người kia nghe thấy tiếng gọi liền theo phản xạ mà ngẩng lên nhìn. Hai đôi mắt chạm nhau. Cả hai đã nhìn rõ mặt nhau. Thoạt đầu là ngạc nhiên, sau đó là một chút gì đó xao xuyến, rung động khiến hai người đứng hình. Một lần nữa, hai người tiếp tục say trong ánh mắt của nhau, hòa quyện với không khí làm cho mọi thứ xung quanh cũng mang màu hồng của ái tình đầy ngượng ngùng. Nói "một lần nữa" vì người con trai kia không phải ai khác, chính là chàng thư sinh mà Taehyung vẫn chưa thể biết tên dù đã gặp nhau đến hai lần.

Mãi sau đến khi chàng trai lấy lại nhận thức thì liền chớp chớp hai con mắt mà rẽ sang hướng khác khiến cho ánh nhìn của Taehyung cũng ngay lập tức dứt ra khỏi mớ cảm xúc hỗn độn kia. Nhưng chiếc lưng của chàng trai hình như vẫn chưa muốn hai người họ thoát ra khỏi hoàn cảnh khó xử này, vẫn chưa để chàng trai nhận ra cánh tay của Taehyung đang bị lưng mình đè lên, còn đôi mắt thì chẳng chịu nhìn ra bản thân đang trong tình thế gì, hai bên má còn phơn phớt màu hồng nhẹ. Cả hai vì quá ngại ngùng mà chẳng ai nói gì với ai, cứ giữ mãi cái tư thế dễ gây hiểu nhầm kia. Taehyung đành phải lên tiếng trước để giải thoát cho đôi tay của mình cũng như giải thoát cho cả hai:

- Ừm... Tay tôi... Anh đang đè lên.

Lúc bấy giờ, chàng trai mới bàng hoàng nhận ra, liền vội vươn người về phía trước để nhấc cái lưng của mình ra khỏi tay cậu. Nhưng... Do quá lúng túng, chàng trai không điều tiết được biên độ di chuyển khá lớn của mình khiến cả gương mặt úp trọn vào lồng ngực của Taehyung rồi cũng bị đẩy ra ngay sau đó vì lực trực đối (*). Lần này, Taehyung đã nhanh nhẹn giữ lấy eo của chàng trai kéo về phía mình. Nếu cậu không đỡ được chàng trai thì có lẽ đầu chàng trai đã bị va đập vào tường giống hôm ở bệnh viện rồi.

(*) Vật lý lớp 10

Chàng trai được Taehyung kéo về phía cậu khiến cả người đều nằm gọn trong lòng của Taehyung. Taehyung không hề để ý đến trạng thái hiện tại của hai người, dịu dàng cất tiếng:

- Anh có sao không?

Chàng trai vì quá xấu hổ, không dám ngẩng mặt ra nhìn Taehyung. Khuôn mặt của chàng trai hiện giờ phải nói là đỏ như quả cà chua chín, miệng thì lắp bắp, thẹn thùng nói:

- Không...không sao. Tôi xin... xin lỗi.

Taehyung liếc mắt về phía chàng trai đang gục đầu vào vai mình, khó hiểu hỏi:

- Sao lại phải xin lỗi?

Chàng trai càng thêm ngại ngùng, lí nhí nói:

- Trước hết,... cậu... cậu bỏ tay ra khỏi eo tôi đã...

Lúc này, Taehyung mới chú ý đến tư thế của cả hai, vội vã bỏ tay ra khỏi eo của chàng trai. Chàng trai cũng nhanh chóng buông mặt mình ra khỏi ngực của Taehyung, cúi hẳn đầu xuống. Cả hai càng trở nên khó xử hơn, không biết nên làm gì tiếp theo. Chàng trai cố lấy lại bình tĩnh, đầu vẫn cúi xuống, cố gắng mở lời:

- Sao...sao cậu lại ở đây? Cậu...cậu là cảnh sát thực tập à?

Taehyung mới giật mình nhớ ra nhiệm vụ quan trọng vẫn đang dang dở của mình. Cậu nhận ra chiếc mũ để che mặt đã đi đâu mất liền nhìn quanh tìm kiếm. Nhặt chiếc nón lên đội, cậu quay lại với chàng trai, không biết nói thế nào, cậu lảng qua câu hỏi khác, trốn tránh trả lời:

- Còn anh sao lại ở đây?

Biết rằng câu hỏi này sẽ khiến chàng trai ngầm hiểu rằng cậu đúng là cảnh sát mới nhưng không còn cách nào khác, Taehyung vẫn đành thuận theo tự nhiên vậy. Chàng trai cũng thấy có gì đó không đúng nhưng cũng cho qua rồi trả lời:

- Tôi đến gặp một người.

- Ờ...ừm...

Tuy vẫn còn chút ngượng ngùng nhưng cậu còn có việc phải làm, tự dặn mình cần phải đi ngay. Không có thì giờ để nán lại tiếp tục cuộc trò chuyện, Taehyung đành vội vã chào từ biệt:

- Xin lỗi, tôi có việc phải đi. Gặp lại anh sau.

Thế rồi Taehyung nhanh chân chạy đi mất bỏ lại chàng trai đang ngơ ngác phía sau vì sự chóng vánh của cuộc trò chuyện này. Thế là lại đi tong một cơ hội để hỏi tên cũng như trò chuyện với chàng trai ấy rồi! Cậu có thể làm gì khác ngoài thở dài ngao ngán đây?

- Taehyung! Taehyung!

Tiếng gọi của Hoseok vang lên làm Taehyung giật mình quay trở lại với thực tại.

---------------------------o0o-----------------------------

Jungkook vừa mới tắm rửa xong sau khi bị giật mất nhà tắm ban nãy. Mái tóc vẫn còn ươn ướt chảy giọt xuống cơ thể trắng nõn. ChoSun thản nhiên buông một câu cảm thán khiến Jungkook đỏ hết mặt phải che người lại:

- Cậu đúng là một tuyệt phẩm đó nha Kookie!

Thấy Jungkook cứ nhìn mình với đôi mắt dò xét cùng chút hờn dỗi, đôi tay không ngừng ôm lấy cơ thể để che đậy sợ hãi ánh nhìn của mình, ChoSun bật cười, nói:

- Mình chỉ đùa thôi mà! Đừng lo lắng quá! Chúng ta đều giống nhau mà.

Nói thật thì nếu nhìn kĩ ChoSun, có thể thấy cậu trai này cũng khá nhỏ nhắn, không quá lực lưỡng, làn da trông rất mịn màng, sáng sủa, trên người còn thoảng mùi hương sữa nhè nhẹ, còn có một mái tóc đầu nấm khá dễ thương. Ừm... Vậy có lẽ ChoSun cũng giống cậu nên chắc sẽ không làm gì đụng đến cậu đâu nhỉ? Nghĩ thế rồi Jungkook từ từ hạ tay xuống, với lấy chiếc áo trên giường mình rồi mặc vào.

ChoSun cũng không nói gì chỉ mỉm cười. Đợi Jungkook mặc áo xong, ChoSun liền hỏi:

- Cậu không thích người khác nhìn vào thân thể mình lắm nhỉ?

Jungkook liếc qua ChoSun rồi điềm đạm trả lời:

- Mình nghĩ ai cũng thế cả thôi. Ai lại thích bị người khác dò xét cơ thể mình cơ chứ?

- Hửm? Cũng chưa chắc nha! – ChoSun nhoẻn miệng cười, giọng nói pha chút đùa cợt cùng chút ma mị thật rất khó lường.

Jungkook khó hiểu nhìn ChoSun nhưng rồi cũng cho qua, thả mình xuống chiếc giường mà thư giãn. ChoSun ở giường bên cũng nằm sấp người xuống, một tay đặt lên cằm, cất tiếng hỏi:

- Kookie, cậu là ai vậy?

Câu hỏi này khiến đôi mắt đang khép lại liền lập tức mở to ra, quay sang nhìn ChoSun với một sự ngạc nhiên. Jungkook hỏi ngược lại:

- Sao cậu lại hỏi thế?

ChoSun xoay người nằm xuống giường, gương mặt hướng lên trên trần nhà, đôi môi có chút cong lên mà trả lời:

- Thì những người ở đây nếu không phải ăn xin, vô gia cư, mồ côi cũng là tội phạm, chịu nhiều tai tiếng, không có nơi nào để đi. Nói chung là ai cũng đều có một câu chuyện riêng của bản thân. – ChoSun quay sang nhìn Jungkook với đôi mắt sáng rực - Vậy nên mình khá thắc mắc về thân phận của cậu đấy Kookie!

Jungkook không quá bất ngờ vì đã biết trước được sẽ có những thành phần không tốt ở đây nhưng chỉ là không nghĩ là tất cả những ai được anh thu nhận đều có hoàn cảnh đặc biệt như vậy. Né tránh câu hỏi, cậu nhẹ nhàng hỏi lại:

- Thế cậu thì sao?

- Mình hả?

ChoSun vẫn nằm vắt vẻo trên giường, vô tư trả lời nhưng gương mặt hiện thêm một nụ cười có chút gì đó quỷ quyệt, đôi mắt cũng trở nên nhọn hơn:

- Thì...Mình là một diễn viên khiêu dâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro