#33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook giật mình rồi đứng hình nhìn khuôn miệng đang nở nụ cười ma quái vừa mới thốt ra từ "diễn viên khiêu dâm" nhẹ như không kia. Gì đây? Một người đã qua tay bao nhiêu người đàn ông và cùng họ xuất hiện trên các ống kính ư? Không thể tin được. Jungkook có nghe nhầm không vậy?

ChoSun thấy biểu hiện đó của Jungkook cũng không quá ngạc nhiên, từ từ ngồi dậy, miệng vẫn giữ nụ cười mà nói tiếp:

- Sao nào? Cậu đang thấy ghê tởm lắm đúng không? Một người không thích bị người khác nhìn thấy cơ thể mình như vậy lại ở chung với một đứa sẵn sàng khoe cơ thể trần trụi của mình cho người khác ngắm.

Jungkook vẫn không nói gì, lặng người như tượng. Cậu vẫn chưa thể tiếp thu nổi điều này. ChoSun là một diễn viên khiêu dâm. Điều này lặp đi lặp lại trong đầu cậu không biết bao nhiêu lần, đôi mắt vẫn cứ chăm chăm vào gương mặt đang tươi cười một cách khó hiểu kia. ChoSun cũng không nói gì thêm, đứng dậy rồi quay sang Jungkook nói:

- Thôi, không nói chuyện này nữa. Chúng ta đi ăn cơm tối thôi.

Jungkook tiếp tục giữ khuôn mặt ngơ ngác, không thay đổi biểu cảm dù chỉ một chút. ChoSun cười mỉm:

- Tớ biết cậu đang rất sốc. Tớ sẽ chờ cậu chấp nhận tớ và kể cho tớ nghe câu chuyện của cậu sau. – Giọng thánh thót, vui tươi của ChoSun quay trở lại – Giờ thì chúng ta cần phải ăn cơm. Mau đi thôi!

Lúc này cậu mới bắt đầu hoàn hồn khi nghe thấy một sự trầm buồn gì đấy trong câu nói của ChoSun. Jungkook cũng đứng lên, đi theo ChoSun nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định, vừa đi vừa nghĩ về cuộc nói chuyện đầy bất ngờ vừa rồi. ChoSun thấy thế cũng không nói gì, âm thầm dẫn người bạn của mình đi đến nhà ăn.

--------------------------o0o-------------------------

Bên hai người bạn kia, sau khi đánh thức Taehyung đang đờ đẫn lạc trong dòng hồi tưởng nào đó mà quên mất sự hiện diện của mình, Hoseok nhíu mày thắc mắc:

- Cậu làm gì mà đang kể lại thất thần như người mất hồn thế?

Taehyung ngơ ngác, bần thần hỏi lại:

- Hả? Tớ kể đến đâu rồi?

- Cậu vào trong nhà vệ sinh thay đồ để giả trang thành một viên cảnh sát. Rồi sao nữa?

Taehyung có chút lúng túng trả lời:

- À... sau đó tớ dùng máy phá khóa điện tử của mình để đột nhập vào phòng dữ liệu và lấy được mấy bản sao các vụ án mà tụi mình cần rồi.

Hoseok vui mừng, cười hỏi:

- Thật hả? Chúng đâu?

Taehyung lôi mấy tập tài liệu từ trong cặp ra đưa cho Hoseok. Hoseok cũng nhận lấy, quan sát thật kỹ thì mới thấy đó là bản sao chép tài liệu của các vụ án có liên quan đến Jungkook. Hoseok trầm ngâm nói:

- Số tài liệu này khá là hữu ích đấy...

Bỗng Hoseok hỏi một câu khiến Taehyung có phần giật mình:

- Làm sao cậu lấy được số tài liệu này? Tớ không nghĩ có thể dễ dàng lấy được chúng đâu.

Taehyung liền cười gượng trả lời:

- Cậu nghĩ tớ là ai chứ? Nhà khoa học điện tử đấy! Mấy cái ổ khóa điện tử không nhằm nhò gì với tớ đâu.

Hoseok thấy có gì đó là lạ nhưng cũng không tiện hỏi thêm vì không muốn ép cung bạn mình. Dù vậy cậu vẫn chắc chắn có uẩn khúc gì trong câu chuyện của Taehyung khi cậu nhìn thấy ánh mắt suy tư kia quay trở lại trên khuôn mặt điển trai của đứa bạn. Bởi thực chất đúng là việc đột nhập vào để lấy được số tài liệu ấy không hề dễ dàng như điều mà Taehyung cố gắng thể hiện ra.

Quay trở về một chút với quá khứ, Taehyung đã bước tới phòng cất chứa tài liệu nhưng tiếc là không có chìa khóa. Cậu cũng biết trước căn phòng sẽ bị khóa cẩn thận nhưng sao có thể làm khó một nhà khoa học điện tử như cậu chứ? Cậu cẩn thận lôi ra từ trong túi áo ra một chiếc máy khá kì lạ, nhỏ bằng một nắm tay sao cho tránh lọt vào camera ở phía sau. Đó là thiết bị bẻ khóa điện tử do cậu phát minh ra. Loại máy này khi được gắn vào một ổ khóa điện tử sẽ xâm nhập vào trong phần mềm của nó và làm gãy chế độ khóa trong một thời gian ngắn.

Taehyung đang định cắm thiết bị vào thì đằng sau liền vang lên giọng nói quen thuộc:

- Loại khóa này được kết nối máy chủ trong phòng kỹ thuật. Nếu cậu dùng chế độ bẻ khóa, chắc chắn nó sẽ báo về máy chủ. Lúc ấy muốn thoát cũng không thoát được đâu.

Taehyung giật mình quay người lại. Không quá bất ngờ nhưng cũng không thể giữ bình tĩnh nổi khi cậu nhìn thấy đó là chàng trai thư sinh ban nãy. Sao anh ấy lại ở đây? Anh ấy phát hiện cậu không phải là thực tập sinh ở đây rồi sao? Taehyung vẫn đang mải xoay vòng trong mớ câu hỏi mà không nhận thức được bản thân trong tình thế gì. Cố giữ bình tĩnh nhưng môi không khỏi mấp máy:

- Sao... sao anh ở đây? Đây không phải là nơi người thường có thể lui tới đâu.

- Cũng không phải nơi cho một thực tập sinh như cậu lui tới.

Taehyung thở phào trong lòng, thì ra anh chưa biết sự giả mạo của cậu. Nhưng câu nói tiếp theo của chàng trai khiến cậu không còn giữ được sự nhẹ nhõm ấy nữa:

- Hãy cầm lấy cái này. Nó sẽ mở khóa an toàn hơn thứ cậu vừa cầm.

Vừa nói, chàng trai vừa cầm một chiếc thẻ chìa ra trước mặt cậu. Taehyung sững người vì chưa thể thông hết mọi việc. Tại sao anh lại giúp cậu? Anh đã biết những gì rồi? Tấm thẻ anh vừa đưa ra là gì? Thấy thế, chàng trai lên tiếng nhắc nhở:

- Cầm nhanh trước khi đám cảnh sát trong phòng giám sát để ý đến chúng ta.

Taehyung như choàng tỉnh, vội vàng cầm lấy tấm thẻ mà chẳng kịp nghĩ gì thêm. Khi chắc chắn tấm thẻ đã nằm gọn trong túi quần của cậu, chàng trai mở giọng ra lệnh:

- Đưa tay ra.

Taehyung tiếp tục đứng một cục như trời trồng. Thấy thế chàng trai bực mình, chủ động cúi xuống với lấy bàn tay cậu rồi bắt tay một cách nhiệt tình, tươi cười nói:

- Cảm ơn cậu cảnh sát nhé! Tôi đãng trí quá. Lần sau sẽ chú ý không lạc đường nữa.

Taehyung cũng hiểu ra sự giúp đỡ của chàng trai. Trong tay chàng trai còn có một tờ giấy, cậu cũng âm thầm nhận lấy. Dù rất muốn hỏi chàng trai nhiều điều nhưng Taehyung đành ngậm ngùi nhìn chàng trai quay đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro