#34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không nghĩ ngợi nhiều thêm, Taehyung xoay người vào trong kiểm tra tấm thẻ. Đúng là ổ khóa điện tử này được mở bằng thẻ nhưng đây đâu phải thẻ của cảnh sát đâu chứ. Hệ thống có nhận lệnh của tấm thẻ không? Dù còn bán tín bán nghi nhưng không thể bỏ cuộc giữa chừng, cậu quyết định tin tưởng vào chàng trai, đặt cược một lần. Cậu từ từ quét tấm thẻ qua khe ổ khóa trong lo sợ. Và cánh cửa rốt cuộc cũng mở. Cậu mừng thầm trong lòng rồi cũng nhanh chóng bước vào trong.

Kiểm tra kĩ càng không có camera xong, Taehyung mới mở tờ giấy mà chàng trai đưa ra xem thì thấy một dòng số.

*09033012*

Cậu không hiểu những con số và chữ này có ý nghĩa gì nhưng cũng chẳng còn thời gian để bận tâm tới. Cậu bắt đầu đi vào khu lưu trữ. Cậu như muốn hét lên than trời bây giờ vì nơi này rất rộng, rộng đến mức cậu chỉ muốn đi về quách cho xong chứ tìm đến bao giờ mới thấy trong đống hồ sơ này.

Nghĩ thì nghĩ thế thôi chứ cậu đã tìm thấy hồ sơ của cả ba vụ án trong tích tắc vì thứ tự của hồ sơ được sắp xếp theo thời gian xảy ra. Mà cả ba vụ án đều mới xảy ra chưa được lâu nên nằm ở gần mấy cái tủ đầu tiên.

Cậu đang định giấu chúng vào trong vạt áo khoác rồi rời đi thì bỗng cậu nhớ lại chuỗi chữ số dài thòng trên tờ giấy chàng trai kia đưa. Cậu nhìn vào mấy tập hồ sơ đang cầm trên tay, thấy chúng được đánh dấu với các dãy số tương tự như thế: 12103782, 12103805, 12103807. Có vẻ chúng được sắp xếp theo số thứ tự thời gian xảy ra vụ án.

Thế là Taehyung lục tìm trong đống tài liệu của mấy năm về trước, mãi mới tìm đến dãy số được ghi trong tờ giấy của chàng trai. Đó là một vụ phóng hỏa cách đây 6 năm. Nơi bị cháy là một công trình xây dựng còn dang dở và có 3 người đã bị thiệt mạng. Hung thủ của vụ án cũng đã được tìm ra. Đó là một người phụ nữ tên Park NaYoon. Phụ nữ sao? Sao chàng trai ấy lại muốn Taehyung lấy bản sao của vụ án này nhỉ? Nó xảy ra cách đây cũng khá lâu rồi...

Đang mải suy nghĩ thì bỗng có tiếng nói của hai viên cảnh sát nào đó đang tiến lại gần phòng dữ liệu khiến cậu nhận ra tình hình hiện tại, vội vàng giấu toàn bộ tài liệu vào trong áo rồi rời khỏi đó.

------------------------------------o0o--------------------------------

Taehyung không kể cho Hoseok chi tiết câu chuyện vì không muốn cậu biết đến sự xuất hiện của chàng trai bí ẩn kia. Chàng trai ấy dường như ẩn chứa rất nhiều điều mà Taehyung chưa biết. Không biết đó là điều tốt hay điều xấu nhưng thật sự là...Taehyung muốn biết thêm về chàng trai nhỏ nhắn đó, người khiến cậu có cảm giác muốn bảo vệ. Nếu Hoseok biết về sự hiện diện của chàng trai trong câu chuyện sẽ ngay lập tức phản đối việc cho Taehyung tiếp xúc hay gặp gỡ chàng trai một lần nữa vì một người mang trên mình quá nhiều sự không rõ ràng như vậy làm sao có thể tin tưởng được.

Sau khi dùng bữa xong, cả hai người rời khỏi quán ăn và cùng bước đi trên con đường phố thị đông đúc. Hoseok vừa đi vừa chúi đầu xuống nhìn từng bước chân của mình. Bỗng khóe môi khẽ mỉm một nụ cười nhẹ, tầm mắt vẫn đặt lên mũi chân, cất tiếng hỏi Taehyung:

- Bao lâu rồi tụi mình không được đi chung với nhau như thế này nhỉ?

Taehyung nghe thấy chỉ biết ngẩng đầu nhìn lên trời cao rồi đáp:

- Có lẽ kể từ lần cuối tụi mình cùng với Jungkook đi với nhau trong sân trường chăng?

- Ước gì có Jungkook ở đây nhỉ?

Taehyung chỉ "ừm" trong miệng, đôi mắt có chút gì đó luyến tiếc quá khứ. Hoseok tiếp tục lên tiếng nhưng câu nói của cậu khiến Taehyung có chút khựng người lại:

- Khi nào có thể, hãy nói cho tớ những gì đang khiến cậu bận tâm nhé!

Taehyung không hiểu câu nói đó cho lắm. Tại sao Hoseok lại nói như thế cơ chứ? Chẳng lẽ Hoseok nghi ngờ điều gì sao? Taehyung cứ đưa đôi mắt ngơ ngác nhìn Hoseok. Tuy không trực tiếp nhìn thấy khuôn mặt khó hiểu của Taehyung nhưng dường như Hoseok cũng cảm nhận được nó:

- Tớ biết cả cậu và Jungkook đều có những chuyện giấu tớ. Tớ cũng biết bản thân mình có đôi lúc bốc đồng, trẻ con khiến các cậu phải lo lắng nhưng tớ nghĩ có lẽ mình không phải là một người bạn quá tồi không thể san sẻ cùng các cậu. Đến một lúc nào đó, nếu các cậu đã đủ tin tưởng vào tớ thì hãy kể cho tớ nghe những điều tớ chưa biết về các cậu. Tớ sẽ chờ các...

Hoseok chưa kịp nói hết câu, Taehyung đã cầm cánh tay cậu kéo về phía mình mà ôm chặt. Đôi mắt của Taehyung hiện rõ ý buồn cùng chút mơ hồ lẫn lộn giữa lòng cảm thương dành cho đứa bạn và sự dằn vặt bản thân vì là lí do khiến cho người bạn đáng quý này phải suy tư đến mức hạ thấp chính mình trong mối quan hệ gắn bó của ba người.

- Ngốc. Cậu là một người bạn tốt, cực kỳ tốt, tốt đến mức làm cho người khác không muốn tổn thương đến cậu. Đừng bao giờ nghĩ rằng tụi tớ không tin tưởng cậu, chỉ là tụi tớ không nỡ khiến cậu thêm bận tâm.

Siết lấy cơ thể nhỏ bé của Hoseok lại gần hơn một chút, Taehyung nói tiếp:

- Xin lỗi cậu, Hoseok. Ngay lúc này tớ có quá nhiều thứ không chắc chắn, tớ không dám nói cho cậu biết vì sợ sự không chắc chắn ấy sẽ gây ra những chuyện không hay với chúng ta. Mọi thứ vẫn ổn. Hãy đợi tớ! Đến khi nào tớ thực sự chắc chắn, tớ nhất định sẽ nói cho cậu biết.

Hoseok nghe thấy thế thì trong lòng bỗng ấm lên hẳn. Đôi môi họa một nét cười hạnh phúc. Đôi tay vòng lên mò tìm tấm lưng săn chắc cùng đôi vai vững chãi của đứa bạn để yên vị. Đôi mắt nhắm nghiền, đầu dụi vào chiếc áo khoác đã bạc màu vì sương gió của mấy ngày qua, cảm nhận từng làn hơi nồng ấm của cơ thể người kia giữa cơn gió thu se lạnh.

Đã vào thu rồi, gió không còn tinh nghịch như trước mà lại trầm tính hơn hẳn, mang theo một chút man mác buồn vào trong câu hát của mình, mài sắc lưỡi gió rồi len lỏi vào giữa dòng người vội vã bước ngang bước dọc trên đường để siết lấy làn da đang trốn dưới lớp quần áo dày cộp. Chỉ có hai con người kia vẫn đứng đó với đôi tay trần mà ôm lấy nhau. Cơn lạnh cố gắng tìm ra một khe hở để chen vào trái tim họ nhưng chẳng thể. Họ truyền cho nhau chút ít ấm áp, chút ít dũng cảm, chút ít tình thương, chút ít sức mạnh mặc cho bao ánh mắt đang liếc nhìn. Rồi mai đây liệu họ có thể đoàn tụ cả ba người với nhau và được bên nhau như thế này nữa không? Họ không biết, vì thế họ cần nhau, ngay lúc này, hơn bao giờ hết.

Hai người cứ đựng tựa vào nhau, bỏ qua tất cả những điều không cần thiết, bỏ qua cả một đôi mắt có chút đượm sầu đã chứng kiến mọi việc từ nãy đến giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro