#38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- À, đúng rồi đấy! – ChoSun quay lại, vẫn giữ nụ cười trên môi nhìn Jungkook ngồi ở giường kế bên mà trả lời.

Vẫn là nụ cười đấy, nó lặp đi lặp lại rất nhiều lần trên gương mặt kia, cực kỳ...giả tạo. Jungkook nhìn thấy điều đó. Cậu biết người đang ngồi trước mặt mình không hề tầm thường. Ngay từ lần đầu gặp nhau, ChoSun đã cố ý áp đảo lời nói của Jungkook khiến cậu không thể mở lời để hỏi bất cứ điều gì về thân phận của con người bí ẩn kia.

Kể từ khi nghe ChoSun tự nhận là một diễn viên khiêu dâm, Jungkook mới bắt đầu nghi hoặc về sự xuất hiện của cậu ta. Cậu ta xuất hiện một cách chớp nhoáng, luôn luôn giữ cho mình thế chủ động trong mọi cuộc trò chuyện khiến đối phương phải xuôi dòng theo mình chứ không bao giờ để bản thân trở thành tâm điểm cho bất kì một sự dò xét nào. Cảm giác cứ như thể cậu ta đang cố gắng đánh lạc hướng khiến mọi sự chú ý đều phản ngược lại một đối tượng nào đó khác. Nếu điều đó là thật thì phải công nhận một điều rằng khả năng thâu tóm vị trí trung tâm và điều khiển cuộc chơi của cậu ta rất đáng khâm phục.

Đó cũng chính là lý do Jungkook không hỏi ChoSun thêm điều gì từ khi nhận ra được mình luôn là phe thụ động trong mọi lần giao tiếp với cậu ta, dù rằng cậu có rất nhiều điều muốn hỏi.

Sau đó, ChoSun nói ra ngoài có việc rồi đi khuất, bỏ lại Jungkook một mình trong căn phòng rộng. Jungkook nằm dài ra giường, mắt hướng lên trần nhà thơ thẩn ngắm nhìn màu trắng tinh của nó hòa lẫn với ánh đèn điện sáng chói. Cậu suy nghĩ vu vơ về những mối quan hệ của mình, những con người mình từng gặp qua. Tua ngược lại cuốn sách cuộc đời, lật qua từng trang, từng trang một, mỗi trang là hình ảnh của một người nào đó đã bước vào đời cậu.

Có người khắc họa rõ đến từng đường nét như hằn lên trong trí óc, có người mờ nhạt chỉ thoáng qua tựa hương thơm của loài hoa dại thoảng vào trong cơn gió dịu nhẹ của trưa hè nóng rát. Có người tỏa ra những hơi ấm ngọt ngào bao bọc lấy cả khoảng trời ký ức tươi vui, có người lại mang tới hàng ngàn vết dao cứa sâu vào trái tim để lại những vết sẹo chẳng thể phai mờ. Lần lượt, lần lượt từng người được xếp vào nơi mà nó đáng có trong lòng cậu.

Nhưng sự trơn tru bị ngưng trệ lại khi tâm trí điểm đến một khuôn mặt có chút thân quen, có chút xa lạ mang tên Jimin. Rồi cậu tự hỏi anh là ai? Là người chỉ mới gặp cách đây không quá lâu nhưng lại khiến cậu cứ mãi vẩn vơ nhớ tới khuôn mặt lạnh lẽo ấy. Là người giao tiếp với cậu bằng cơ thể, lấy mất đi lần đầu của cậu một cách chẳng mấy nhẹ nhàng nhưng lại khiến cậu lao vào những suy tư, khao khát về cảm giác ấy.

Cậu...nhớ nó, đôi mắt của buổi tối ngày hôm ấy. Một đôi mắt chứa đựng sự hỗn độn của những khối cảm xúc chen chúc, xô lấn nhau chỉ để được tồn tại trong con ngươi ấy dù bị chủ nhân chúng ghét bỏ. Chính sự hỗn độn ấy lại tạo nên một sức hút mãnh liệt hớp hồn cậu. Cậu muốn tìm hiểu về nó, cậu muốn là người được gỡ rối nó ra. Thế có được cho là quá tham vọng?

Mà tại sao cậu lại nghĩ nhiều về anh như thế trong khi đối với anh, cậu chẳng khác gì một công cụ hữu ích giúp anh giết người không hơn không kém? Từ bao giờ loại người tàn bạo như anh ta lại có chân được cậu để trong mắt như vậy? Cậu có đang bị tha hóa theo cái sự xấu xa đó không? Không! Chắc chắn là không! Cậu sẽ không để bị nó chi phối. Nghĩ rồi cậu vò mái tóc rối của mình khiến nó xù lên như một chú nhím rồi lại bơ vơ suy tư về ngày mai. Ngày mai là ngày đầu tiên cậu sẽ thực hiện quá trình huấn luyện sát thủ gì đấy của anh. Hy vọng nó không quá khắc nghiệt đến nỗi lấy người khác ra để làm vật thực hành.

Sau đó cậu cứ mải tưởng tượng về ngày mai sẽ như thế nào cho đến khi đôi mi mệt mỏi mà khép lại rồi đưa tâm trí chìm sâu vào giấc ngủ...

----------------------o0o--------------------

Trong một góc khuất tối đen của trại huấn luyện sát thủ, có hai dáng người mập mờ đang đứng dựa vào tường đối diện với nhau. Một nụ cười nửa miệng ranh mãnh hiện lên trên đôi môi của chàng trai thấp hơn, tiếp đến cất lên giọng nói tinh nghịch nhưng cũng pha một chút gì có quyến rũ làm sao:

- Quả nhiên đến đây chơi là một sự lựa chọn không tồi đấy.

Dừng một lát, chiếc miệng kia lại tiếp tục thốt ra cái giọng kiều diễm cong vút tựa như chà sát vào da thịt người đứng kế bên: "Phải không, Alex?"

Người kia không trả lời, giữ nguyên tư thế hai tay bắt chéo trước ngực mà nhìn người vừa gọi tên mình. Đôi môi xinh xắn kia vẫn chưa dừng lại, kéo lên một cái nhếch mép, dõng dạc buông lời phán quyết: "Trò chơi bắt đầu."

-----------------------o0o---------------------

Bây giờ đã là hơn chín giờ rưỡi tối, cơn giá buốt của gió càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết như thể muốn cứa vào da thịt của Taehyung và Hoseok đang trải bước đi trên con đường vắng vậy.

- Mới vào thu mà đã lạnh quá ha?

Taehyung cất lời pha chút run run phả vào trong không khí làn khói trắng mờ mờ. Hoseok cũng nhẹ nhàng ậm ừ đáp lại rồi lại vùi khuôn mặt vào trong chiếc khăn choàng cổ.

Cuối cùng cả hai cũng đã tới nhà của Hoseok. Bố mẹ cậu có việc đi từ sớm đến mai mới về nên đã dặn dò Taehyung trông nom cậu cho thật tốt, người hầu cũng chỉ làm việc đến chín giờ nên căn nhà chỉ còn lại một mảng đen bao trùm trông thật buồn tẻ.

- Hay cậu ngủ lại nhà tớ tối nay luôn đi? Trời trở lạnh rồi, ăn mặc phong phanh thế không tốt cho sức khỏe đâu.

Nghe lời đề nghị của Hoseok, Taehyung có đôi chút chần chừ nhưng rồi cũng đồng ý.

Đôi bàn tay khô cứng của Hoseok gượng mình thò ra khỏi túi áo ấm áp để mở cổng. Chưa kịp đặt tay lên chiếc ổ khóa, đôi mắt đã kịp nhận ra có một sự khác lạ bên dưới ổ khóa. Đó là một chiếc hộp nhỏ màu xám được treo lủng lẳng cùng với một chiếc phong thư, không tên không có địa chỉ của người gửi, chỉ đề vỏn vẹn hai chữ "Gửi Hoseok". Taehyung thấy lạ liền lên tiếng hỏi:

- Cái gì vậy?

- Tớ không biết. Để tớ mở thư ra xem thử.

Hoseok lấy lá thư ra từ trong chiếc phong bì, nhẹ nhàng lật ra lại không khỏi ngỡ ngàng với dòng chữ đầu của nó. Đôi mắt tròn mở căng trông có vẻ cậu đang rất khó thở. Taehyung đứng đối diện không hiểu chuyện gì, tới gần dùng tay nắm lấy cánh tay người kia, vội vàng hỏi:

- Này, rốt cuộc là có chuyện gì? Đừng làm tớ sợ chứ!

Hoseok vẫn đứng yên đó, gương mặt từ tái xanh chuyển dần đến trắng bệch như gặp phải ma. Cậu cố gắng đọc tiếp, đọc cho hết từng câu từng chữ đang hiện diện trên tờ giấy ấy.

Taehyung đang khó chịu vô cùng, định giựt lấy lá thư để xem rốt cuộc cái gì đã khiến Hoseok một phen chết đứng, bần thần không chút sức sống thế kia thì ngay lúc ấy lại có một chiếc xe ô tô màu xanh tím lao đến, thắng gấp vang lên tiếng "kít" chói tai và rồi dừng kịp thời ngay trước mặt bọn họ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro