#42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chàng trai nghe thế vội đuổi theo nhưng cũng kịp dừng bước để trả lại chiếc áo khoác cho Taehyung rồi để lại một ánh nhìn vô cùng phiền muộn khiến cậu cảm thấy bản thân như một tội đồ đã làm gì có lỗi vậy. Dõi theo bóng chàng trai khuất hẳn, cậu mới nhanh chóng chạy vào trong phòng khách thì nhìn thấy Hoseok đang đứng giữa phòng, mặt như thể bị lực hút của Trái Đất tác động, cứ hướng mãi về phía nền nhà mà thôi. Rồi bỗng Taehyung thấy một giọt nước long lanh chảy xuống từ đôi mắt u sầu đi xuống chóp mũi, nhẹ nhàng đáp xuống nền đất lạnh.

Taehyung vội vàng chạy tới, ánh mắt lo lắng nhìn người bạn của mình không ngừng hỏi han:

- Này Hoseok, có chuyện gì vậy? Anh ta làm gì cậu hả?

Hoseok không đáp, đầu cứ lắc mãi không nguôi. Taehyung thấy thế liền thở dài, nói:

- Để tớ dìu cậu lên phòng.

Hoseok vẫn im lặng để cho Taehyung đỡ lấy vai mình rồi dìu lên phòng ngủ. Taehyung đặt cậu lên giường, đi xuống kiểm tra an ninh cho thật chắc chắn rồi cũng quay lên phòng với Hoseok.

- Cậu ngủ chưa Hoseok?

Taehyung nhẹ nhàng hỏi khi thấy tấm lưng của Hoseok quay về phía mình ở trên giường. Nhận lại không phải là một câu trả lời của Hoseok mà lại là tiếng nấc của cậu khiến Taehyung vô cùng bàng hoàng, liền xoay người bạn của mình lại. Taehyung càng bàng hoàng hơn khi thấy khuôn mặt của Hoseok lúc này đã tràn trề những giọt pha lê trong suốt.

Hoseok ngồi dậy, vừa lấy tay dụi đi những giọt lệ còn đang chảy, cố mỉm cười mà nhìn Taehyung, vừa nói:

- Tớ xin lỗi, chỉ là...tớ hơi bực mình.

Taehyung trên mặt lộ rõ nét đau đớn và buồn bã, khẽ hỏi bạn:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì giữa hai người? Hắn ta đã nói gì khiến cậu buồn à?

Hoseok lắc khuấy cái đầu của mình rồi trả lời trong tiếng nấc:

- Thật ra...người đã tổn thương người kia...chính là tớ.

- Hả? Sao cơ? –Taehyung có đôi chút bất ngờ.

- Tớ đã nói với anh ấy rằng cả hai đừng gặp nhau nữa dù rằng...

-----------------o0o----------------

Quay trở lại với 1 tiếng trước, sau khi nghe thấy câu nói của Hoseok, hắn cũng không quá ngạc nhiên nhưng cũng vội vàng hỏi lại:

- Tại sao?

- Chỉ đơn giản vì giữa chúng ta là một sự sai lầm đáng tiếc, đáng nhẽ ra mọi chuyện không nên xảy ra như thế. Hai chúng ta cũng chẳng có quan hệ gì rõ ràng, chỉ là vài lần gặp nhau và một lần lỡ lầm. Tốt hơn hết cứ để mọi chuyện trôi qua và đừng nhắc lại nó thêm một lần nào nữa.

- Vậy nếu tôi nói tôi muốn chịu trách nhiệm với em thì sao? - Hắn đáp lại ngay sau khi cậu vừa dứt lời.

Hoseok khá kinh ngạc trước câu nói đó, đôi mắt tròn xoe nhìn về phía người đàn ông với bộ mặt nghiêm túc nhưng rồi cũng nhanh lấy lại sự trầm ổn, đảo hướng về phía hai bàn tay đang đan chặt lại với nhau của mình ở phía dưới. Cậu yên lặng một lúc rồi cũng trả lời:

- Không, tôi không cần sự thương hại, càng không cần một cuộc hôn nhân bị ràng buộc bởi một lần lên giường.

- Đâu có điều gì dám chắc rằng chúng ta sẽ không có tình cảm sau đó? - Hắn quả quyết.

Đôi tay của Hoseok càng thêm siết chặt, cảm tưởng có thể đâm xuyên da thịt. Cậu cất giọng kiên định trả lời:

- Chúng ta sẽ không có kết quả đâu. Vì thế xin anh, chúng ta đừng gặp lại thêm một lần nào nữa, được không?

Lời cầu xin thốt ra nghe sao có vẻ xót xa, có thể cảm nhận sự vội vàng trong lời khẩn cầu ấy, cho thấy cậu thực sự mong rằng hắn sẽ biến mất khỏi cuộc đời cậu. Hắn nắm một bàn tay thành nắm đấm, tay kia bao lấy tay còn lại như cố gắng che đậy đi sự tức giận hằn lên trong từng mạch gân của mình. Đôi mắt hắn mang sắc thái đầy phức tạp, một chút buồn, một chút đau cùng một chút thất vọng.

Hắn sai rồi, cứ nghĩ nếu chịu mở lời với cậu, chấp nhận cho cả hai một cơ hội được kết nối với nhau thì biết đâu hai người lại có một kết cục đẹp. Nhưng không, có vẻ hắn đã quá tự tin. Hắn quên mất bên cậu còn có một người con trai khác, một người luôn bên cạnh, quan tâm và chấp nhận con người của cậu, và người ấy không phải là hắn.

Hắn đứng dậy, điềm tĩnh nói nhưng giọng lại nghe có chút gì nghẹn lại nơi cuống họng:

- Được, đây sẽ là lần cuối chúng ta gặp nhau. Kể từ giây phút này, tôi với cậu chính thức trở thành hai kẻ xa lạ.

Dứt lời, hắn quay người tiến thẳng ra cửa mà không lấy một cái ngoảnh lại. Hoseok đứng dậy, trái tim đang kêu gào cậu phải giữ hắn lại nhưng sao đôi chân không thể bước nổi, cánh tay vươn lên nửa vời rồi lại cũng dừng lại giữa không trung. Đây là điều cậu đã chọn, cậu phải đối mặt với nỗi đau này thôi, không còn đường để quay lại nữa rồi.

----------------------o0o---------------------

Nghe hết câu chuyện Hoseok kể lại, Taehyung cũng đại khái biết được mọi chuyện. Hoseok vẫn chưa hết sụt sịt, nói:

- Có phải...mình ngốc lắm không? Rõ ràng...anh ấy đã mở lời rồi nhưng... Mình...mình sợ lắm Taehyung à!

Bỗng Hoseok khóc nấc lên khiến Taehyung liền nhanh tay ôm lấy cậu mà vỗ về.

- Không sao, mình hiểu mà...

Thật sự sau khi nghe Hoseok kể, Taehyung đã có cái nhìn khác về cái tên kia. Quả thật hắn không đê tiện như cậu đã nghĩ. Vậy là cậu đã nghĩ sai cho hắn rồi sao? Không những thế còn nói những lời đó trước mặt chàng trai kia nữa chứ. Cậu bỗng cảm thấy có lỗi vô cùng. Nhưng làm sao có thể cứu chữa khi lời đã nói ra không thể rút lại?

Câu chuyện tạm dừng ở đó, hai con người thấm mệt nhẹ nhàng ôm lấy nhau, khép lấy đôi mi rồi say giấc một cách yên bình.

-----------------------o0o--------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro