#59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngắm nhìn người con trai đã làm mình bộc lộ bản năng thú tính suốt đêm đang say ngủ, tâm tình Jimin đầy rẫy những suy nghĩ phức tạp. Đây không phải lần đầu người con trai này khiến anh trở nên cuồng dã đến vậy. Vì lẽ đó, Jungkook là một sự tồn tại quá nguy hiểm khi để cậu ở bên cạnh. Nhưng lòng anh bắt đầu xao động khi nhìn vào khuôn diện ấy. Rõ là khi ngủ, người con trai này quá đỗi yên bình và càng rõ ràng hơn, cậu chẳng làm gì sai. Chỉ có điều, đâu đó trong anh ghét khi nỗi lòng mình giấu kín bấy lâu lại trỗi dậy chỉ bằng một vài lời nói và ánh mắt của người kia. Anh sợ bản ngã của mình sẽ hiện ra một cách quá đỗi dạn dĩ với người này. Là người đàn ông bôn ba ngoài xã hội hơn hai mươi năm trời, chưa từng sợ bom đạn, chém giết hay cái chết, ấy vậy bây giờ lòng lại hiện hữu một nỗi sợ xa lạ.

Đôi bàn tay rắn chắc nhưng có chút thô ráp chạm lên gò má hao gầy của người đang ngủ, nhẹ nhàng vén phần tóc mái đã dài bết dính vào trán vì mồ hôi, lau đi vệt mồ hôi đó. Anh trầm ngâm. Anh đang phân vân. Chưa bao giờ anh phải phân vân, đắn đo khi suy nghĩ về một người như vậy. Anh có nên đem cậu ra khỏi đây? Dù gì chuyện va chạm thân thể đã xảy ra quá nhiều lần, anh đáng lẽ phải chịu trách nhiệm về điều đó, nhưng vì nỗi sợ vô hình kia mà vẫn mãi dây dưa, càng cố đẩy người kia ra xa càng nhận ra bản thân từ bao giờ bất giác luôn hướng về người đó.

- Anh là một tên khốn hèn hạ, PARK JIMIN!

Câu nói của cậu ngày hôm đấy đúng lắm chứ! Chính anh cũng phải thừa nhận điều đó. Vì nỗi sợ tự thân mà anh hành động chẳng khác gì một tên khốn. Nhưng mọi chuyện còn phức tạp hơn thế nhiều, chẳng dễ dàng gì để anh đưa ra lựa chọn cho mình.

Tiếng chim ríu rít bên ngoài truyền đến tai khiến Jungkook mở mắt. Đôi mắt bỗng khó chịu nhíu lại vì ánh sáng gắt gao chưa thể quen thuộc. Cậu cử động tay chân muốn ngồi dậy thì ngay lập tức cả cơ thể xuất hiện một luồng đau đớn như vũ bão đi từ vùng mông đánh thẳng lên đại não căng tức.

- A!

Jungkook không nhịn được la lên một tiếng. Quá đau đớn! Dường như thân thể này không còn là của cậu. Cậu mệt mỏi buông lực, như một người tàn phế nằm tê liệt. Mặt phờ phạc, cậu gắng quay đầu nhìn quanh. Đây là một căn phòng lạ lẫm nào đó, không phải căn phòng y tế hôm qua. Căn phòng này có một cửa sổ bằng kính khá lớn đặt đối diện với cậu, cửa sổ còn được mở ra để đón nắng và gió khiến cả căn phòng ngập tràn ánh nắng và sức sống. Chiếc bàn kế bên còn được đặt một bình hoa màu tím biếc lạ mắt mà Jungkook không biết tên. Trong căn phòng cũng chỉ bố trí thêm một cái tủ đựng sách và một bộ bàn ghế trắng đơn giản.

Jungkook thấy lạ, tự khởi động lại đầu óc. Mọi kí ức của ngày hôm qua tuồn về với đầy vết xước, đứt quãng chẳng thể liền mạch nhưng lại đủ để cậu biết bản thân đêm qua đã trải qua loại cảm xúc hoang dại đến mức nào. Những tiếng rên kiều mị, giọng nói trầm thấp của người ấy hiện lên như lời thì thầm bên tai khiến hai má Jungkook bỗng chốc đỏ ửng đầy gợi tình. Cậu thậm chí còn thấy cơ thể cũng nóng dần lên theo từng mảnh kí ức vụn vặt.

Tiếng mở cửa vang lên làm trái tim cậu giật nảy rồi đập liên hồi. Cậu hồi hộp mong ngóng người hiện ra sẽ là anh. Nhưng niềm mong ngóng đó nhanh chóng bị dập tắt bởi chiếc áo blouse. Là SeokJin.

Jungkook hụt hẫng, mặt không giấu được nỗi thất vọng. SeokJin lại không để ý, đi vào đặt lên chiếc bàn gần đó một hộp đồ ăn rồi ngồi xuống bên giường hỏi han:

- Cậu thấy thế nào rồi?

- Nhức. - Giọng cậu khàn khàn đáp lại.

SeokJin gật gù:

- Cũng đúng, cơ thể bị thương lại còn vận động nhiều như vậy không đau nhức mới lạ.

Đôi môi khô khốc mở miệng:

- Ai là người đưa tôi đến đây?

SeokJin đảo mắt, ra vẻ suy tư trả lời:

- Người ở với cậu đêm qua.

Jungkook kích động, mặc cơn đau nhức nắm lấy tay áo SeokJin:

- Anh ấy đâu rồi?

- Ngài ấy rời đi từ sớm rồi.

Jungkook lại quay trở về với khuôn mặt thất vọng, dần thả lỏng tay áo người kia rồi nằm phịch trên giường. SeokJin biết cậu buồn, lựa lời an ủi:

- Cậu đừng nghĩ nhiều. Dù gì ngài ấy cũng đã tắm rửa và dặn dò tôi chăm sóc cậu nên là...

- Hức...hức...

Chưa kịp nói xong, SeokJin đã giật mình vì tiếng khóc nức nở của người đang nằm. SeokJin tròn xoe mắt nhìn đôi mắt người kia đỏ hoe đang chảy dài những giọt lệ.

- Này...này, cậu...cậu làm sao thế? Cậu đau chỗ nào à?

SeokJin lúng túng không biết có chuyện gì. Đáp lại SeokJin lại là tiếng khóc ngày càng một lớn. Jungkook òa lên khóc, hai tay đặt trước ngực như chẳng nhận thấy đau đớn mà dùng lực siết chặt lấy chiếc chăn đang đắp. Nước mắt tuôn như suối, lấm lem lên khuôn mặt gầy guộc chảy dài thấm xuống gối. SeokJin sau một hồi lo lắng hỏi han nhưng nhận lại vẫn chỉ là tiếng khóc của cậu đành bất lực ngồi nhìn.
__________

Tui vẫn chưa về đâu mọi người à 😌 May mắn là tui mượn được laptop nên mới có truyện cho mọi người đọc nè 😚
Chưa biết bao giờ về nữa, có lẽ khoảng 1 tuần tới.
Đợi tui nha mọi người 🥺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro