#65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng trước cửa tòa án, Taehyung đảo mắt xung quanh quan sát tình hình. Cậu muốn xem thử có kẻ nào khả nghi xuất hiện không. Bên ngoài cửa ra vào hiện tại đang rất đông, nhà báo cùng một số người có liên quan đến vụ án của Lee DoHun đều có mặt tụ tập thành đám trước cửa phòng phán xử. Hôm nay, chính là ngày xét xử cuối cùng vụ án của DoHun, một trong số hai người bị buộc tội oan giống với Jungkook. Hai lần xét xử trước Taehyung đều có những vấn đề cần xử lý nên không đến. Còn hôm nay, đây có thể là lần cuối cùng cậu có thể gặp được DoHun. Cậu tự dặn lòng nhất định phải gặp được y để có chút thông tin gì đó về mật mã mở khóa phòng thí nghiệm của y.

Taehyung vào trong lựa chọn một chỗ ngồi ngay ngắn có thể nhìn thấy bên bị cáo. Cuộc xét xử bắt đầu. Luật sư của bên nguyên đơn đưa ra những lí lẽ và bằng chứng rất hùng hồn, thuyết phục, hoàn toàn không cho luật sư bên phía DoHun có cơ hội phản bác. Mà bên phía luật sư của DoHun cũng không vẻ gì hoảng hốt hay có ý định tranh biện cho thân chủ của mình. Rõ ràng tên này đã bị mua chuộc.

Suốt buổi xét xử, Taehyung luôn hướng mắt về phía DoHun mong anh ta nhận được được tín hiệu. DoHun với khuôn mặt hờ hững bất lực, dường như không có tí hi vọng gì với vụ xét xử này luôn luôn cúi thấp mặt xuống chẳng để ý xung quanh. Buổi xét xử rất nhanh đã kết thúc. DoHun bị phán quyết 15 năm tù. Lúc các nhân viên cảnh sát đến đưa DoHun đi, Taehyung không muốn bỏ lỡ cơ hội mà gọi lớn tên y, thành công thu hút sự chú ý của anh ta. DoHun nhìn thấy Taehyung để lộ tia ngạc nhiên. Taehyung chen vào giữa đám người đang nhao nhao chụp hình, phỏng vấn để đi theo hướng DoHun bị dẫn đi. Vào ngã rẽ thoát được bọn phóng viên, Taehyung men theo lối đường tắt mà thành công đón đầu DoHun trước khi y bị dẫn lên xe để đưa về trại giáo quan. Hai viên cảnh sát giám sát DoHun nhìn thấy cậu đang định ngăn lại thì DoHun nhẹ giọng đề nghị:

- Có thể cho tôi nói vài lời với cậu ấy trước khi đi được không?

Hai viên cảnh sát nhìn nhau rồi cũng gật đầu chấp thuận, tay giữ lấy DoHun cũng buông hờ rồi hạ xuống. DoHun bước một bước lên đối mặt với Taehyung, mỉm cười:

- Tôi cứ nghĩ không còn được gặp cậu.

Taehyung nhìn DoHun rồi nói:

- Tôi vẫn đang tìm bằng chứng.

DoHun cười nhạt.

- Tôi chẳng còn mong đợi gì việc giải oan. Nhưng dù sao cũng rất vui được gặp cậu, mong rằng sau này vẫn còn gặp lại.

Một tay vẫn còn bị cố định trong còng số 8 đưa lên bày tỏ thành ý. Taehyung thấy thế khuôn mặt bất giác để lộ ý buồn rồi cũng đáp lại cái bắt tay.

Sau đó DoHun bị đưa đi. Taehyung nhìn theo chiếc xe áp giải rời đi mà trong lòng bứt rứt. Chiếc xe đi khuất, bàn tay trong túi áo đưa ra bên ngoài, hé mở trong lòng tay là một cuộn giấy nhỏ được vo tròn. Taehyung đăm đăm nhìn nó rồi lại nắm chặt, dứt khoát rời đi ngay sau đấy.

Bước ra khỏi cổng tòa án, trong khi đám phóng viên bên ngoài vẫn đang đứng tụ thành từng đám để bàn tán xôn xao vụ xét xử thì Taehyung len qua đám người mà bước vội. Một thân ảnh quen thuộc lướt qua trong chớp mắt, Taehyung mơ hồ ngoảnh lại tìm kiếm người vừa mới đi ngang qua mình. Nhưng đáp lại cậu chỉ là những đám người chen lấn đầy xa lạ cùng những tiếng rôm rả không ngừng nghỉ. Taehyung nhíu mày ngờ ngợ rồi cũng rất nhanh mà quay chân bước tiếp. Cậu đâu biết mình vừa bỏ lỡ một cái duyên với người mà cậu muốn gặp bấy lâu.

Jimin một thân lãnh đạm đứng trong căn phòng của tổng giám đốc trên tòa nhà cao ốc, mắt đăm đăm nhìn vào phía bầu trời cao xanh. Tiếng mở cửa vang lên khiến anh nhắm lại đôi mắt tỏ ý bất mãn với sự xông vào vô phép này của đứa bạn. Không thèm gõ cửa đã tự nhiên mà bước vào, còn ai ngoài tên lắm điều kia chứ?

Hắn ta hỏi bóng lưng của Jimin:

- Bên đó có tình báo rồi hả?

Anh chậm rãi quay lại, gật đầu rồi tiến về chiếc ghế quyền lực của mình mà ngồi xuống.

- Rất nhanh thôi, phát súng đầu tiên sẽ nổ ra.

Tên nhiều chuyện kia bước lại gần chiếc ghế gần đó ngồi xuống.

- Bên phía Ama chuẩn bị xong các quân sĩ cấp A và cấp S rồi, không cần lo.

Đôi lông mày anh nhíu lại, đôi mắt tính toán điều gì đó mà đanh lại.

- Chưa đủ. Mau chóng đẩy nhanh tiến độ huấn luyện. Số lượng như thế chưa đủ.

Tên nhiều chuyện nhướng một bên mày:

- Chưa đủ? Nếu cần thiết chúng ta có thể sử dụng cấp thấp hơn...

Không để hắn nói xong, anh ngắt lời:

- Chúng ta cần phải giảm thiểu số lượng thiệt hại đến tối giản. Mày với Ama tăng cường chế độ huấn luyện lên đi.

Gương mặt hắn ta tỏ vẻ bất mãn khi bị cắt ngang nhưng rồi cũng cho qua mà đáp lại:

- Tao biết rồi.

*Cốc, cốc, cốc*

Tiếng gõ cửa vang lên, anh không nói gì, người kia biết đã có được sự đồng ý liền mở cửa bước vào. Là chàng trai thư sinh.

- Mày đến muộn. - Tên nhiều chuyện lên tiếng.

- Lúc Jimin gọi, tao đang ở tòa án làm giở chút việc. - Chàng trai nói ra lời bào chữa, chưa kịp ngồi xuống đã nghe tiếng ai kia phát lên:

- Bên kia gửi về.

Jimin lấy ra một chiếc USB đặt lên bàn, di dời đến hướng của chàng trai. Chàng trai tiến lại gần cầm lên chiếc USB.

- Thời gian gấp rút. Càng nhanh càng tốt.

Ngắn gọn vài câu nhắc nhở, anh nhận được cái gật đầu của chàng trai. Ngay sau đó, chàng trai cũng rời đi luôn.

Tên nhiều chuyện kia vẫn ngồi yên một chỗ, khuôn mặt dò xét nhìn Jimin.

- Trong cái USB đó chứa cái gì?

Anh nhắm nghiền mắt, đáp:

- Thông tin hữu dụng.

Nghe câu trả lời mà khóe mắt hắn giật giật liền mấy cái. Cái tên kiệm lời này!

- Ai chả biết là hữu dụng? Nhưng chính xác đó là cái gì? Sao cậu ta lấy được? Không dễ dàng gì đánh cắp được thông tin bên đấy đâu, chưa kể khả năng bị phát hiện là rất cao.

- Là cậu ta tự ý làm thế. Rất nhanh thôi sẽ bị phát hiện.

Hắn nghe thế tặc lưỡi, nhếch môi cười một cách cợt nhả.

- Cậu ta gan đấy. Thật muốn gặp cậu ta một lần xem thử người được mày trọng dụng như thế là ai.

Jimin không nhìn hắn, tay vẫn chăm chỉ lật từng tờ tài liệu mà đáp:

- Nhanh thôi, mày sẽ gặp được cậu ta.

- Ồ? Mày để cậu ta rút về à?

Anh không buồn trả lời, cứ thể bỏ lửng câu hỏi của hắn giữa cuộc trò chuyện khiến hắn nhăn mặt khó chịu vì cái tính khí này của anh. Không muốn ở lại lâu thêm, hắn đứng lên xoay người bước ra về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro