#66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhanh, ngày diễn ra buổi sát hạch tiếp theo của Jungkook đã tới. Ngày mai thôi, cậu sẽ cho mọi người và cả bản thân mình thấy thành quả của một tháng ròng rã tập luyện vừa qua. Từ cái ngày bị đánh bại hôm ấy, Jungkook luôn nung nấu ý chí chiến đấu và mong muốn một ngày được gặp lại ChoSun trên sàn đấu. Một tháng qua, ChoSun không hề thấy xuất hiện và buổi sát hạch này, cậu thực rất mong chờ được trở thành đối thủ với cậu ta lần nữa.

Hiện tại, cậu đang ngồi trước cửa phòng y tế của SeokJin để chờ đợi được khám tổng quát trước khi đến với trận đấu ngày mai. Điều này là luật lệ ở đây trước mỗi buổi sát hạch nhằm đảm bảo các quân sĩ có thể trạng tốt nhất và đảm bảo không ảnh hưởng quá nhiều đến sức khỏe. Lần trước, cậu đã được thông qua một cách dễ dàng, nhưng lần này...

Nhìn sắc mặt của SeokJin sau khi nhìn thấy bảng kết quả từ cứng đờ, chuyển sang kinh hãi đến hoang mang quay sang Jungkook đang ngồi nhíu mày không hiểu gì, cậu thật muốn giật cái bảng kết quả đó để nhìn xem có phải bản thân mắc căn bệnh nan y nào đó không. Nhưng SeokJin không cho cậu cơ hội đấy, anh cố gắng bình ổn, ho khan vài cái rồi ôn tồn dặn dò Jungkook:

- Có vẻ cơ thể của cậu bây giờ vẫn chưa đủ để đáp ứng yêu cầu cho buổi sát hạch ngày mai đâu. Cậu nên về nghỉ ngơi trước đi, có gì tôi sẽ tìm cậu sau.

Jungkook nghe thấy thế liền không khỏi bực dọc, tỏ rõ sự phản đối trong giọng điệu:

- Anh nói thế là thế nào? Tôi thấy cơ thể mình rất tốt, thậm chí chưa bao giờ tốt hơn bây giờ. Rốt cuộc tôi mắc bệnh gì?

Jungkook đưa tay ra muốn giật lấy tờ kết quả lại bị SeokJin nhanh hơn cất vào ngăn tủ khóa lại. SeokJin bình tĩnh cố gắng làm dịu người trước mặt:

- Được rồi, tôi biết rồi, có lẽ có nhầm lẫn ở đây, cậu về trước đi, có gì tôi sẽ gọi cậu đến khám lại trong chiều nay.

Cậu vẫn không thể giãn cơ mặt ra một chút. Rõ ràng anh ta đang giấu cậu điều gì đó. Nhưng biết SeokJin nhất định sẽ không nói ra, cậu cũng chỉ đành quay người rời đi.

Thấy cánh cửa đóng lại, chờ một lúc khi tiếng bước chân xa dần, SeokJin nhanh như cắt đưa tay lấy điện thoại gọi điện cho ai đó.

*Cộp, cộp*

Tiếng gót giày da vang lên với tần suất rất dày, chứng tỏ người này đang cực kì vội vã.

Xoạch. Cánh cửa phòng y tế bị một lực mạnh mở ra gây nên tiếng động lớn làm người trong phòng giật nảy mình, tim muốn nhảy ra ngoài. Jimin với khuôn mặt đầy nghiêm trọng nhìn chăm chăm vào vị bác sĩ đang bị dọa mà run rẩy bên trong. Anh bước tới gần SeokJin, sát khí xung quanh người đàn ông này khiến SeokJin sợ hãi đến thụt lùi. Đứng sừng sững trước mặt người kia, anh lạnh tanh lên tiếng:

- Những gì anh nói, có phải thật không?

SeokJin trả lời có chút khẩn trương, giọng nói lại không kiềm được mà run lên:

- V-vâng, đây...là kết quả, tôi đã kiểm tra rất nhiều lần cho cậu ấy. K-không sai được đâu ạ.

Vừa nói SeokJin vừa đưa tờ giấy khám sức khỏe của Jungkook ra cho Jimin. Anh cầm lấy tờ giấy, đọc được dòng chữ trên đấy càng khiến tâm trạng của anh thêm phức tạp, đôi lông mày càng dúm vào nhau, bàn tay cầm cũng khẽ siết lấy tờ giấy làm SeokJin e sợ chỉ biết nín thít nhìn anh.

Bỗng, không nói không rằng, anh quay người lao thật nhanh ra khỏi cửa, bỏ lại một SeokJin ngơ ngác nhìn theo.

Jimin bước rất nhanh, bước vội đến mức tưởng chừng như chỉ chậm một giây cũng đủ để anh thấy quá dài. Đến trước cánh cửa phòng nọ, anh đẩy mạnh cửa xông vào khiến người bên trong giật mình đến ngỡ ngàng rồi lặng thinh bất động. Jungkook đứng đó, hai mắt mở to vì thân ảnh trước mắt. Trên người cậu lúc này bận một chiếc áo thun trắng vương chút nước vì mới tắm ra, phần dưới bận chiếc quần lửng màu đen, mái tóc đã được cắt gọn hai bên đầu và phần gáy, chỉ để lại chút mái và phần tóc dài trên đỉnh đầu ướt nhẹp, nhỏ giọt xuống cần cổ dài được quấn ngang chiếc khăn lau đầu. Anh nhìn cậu. Một tháng qua, quả thật cậu thay đổi nhiều quá. Làn da có chút rám nắng trước đó giờ đây đã chuyển qua màu lúa mạch rõ rệt, hai cánh tay mảnh khảnh mới ngày nào lại hiện những cuộn cơ bắp săn chắc, và hình như cậu cũng có chút cao hơn. Bỗng, trái tim anh dấy lên một tràn xót xa khiến đôi chân bất giác tiến gần về phía cậu.

Jungkook lúc này vẫn còn đần mặt ra, trân mắt nhìn anh vì không hiểu chuyện gì. Một tháng, đã một tháng kể từ khi sự việc ở phòng y tế xảy ra, từ lúc đó anh đã không tìm đến cậu. Cậu cứ nghĩ mình đã bị anh bỏ rơi, anh sẽ không bao giờ đến tìm cậu nữa. Suy nghĩ đó đã hằn lên tim cậu một vết cắt đau nhói. Mấy ngày đầu, trong những giây phút ngắn ngủi trước khi chìm vào giấc ngủ sau một ngày dài luyện tập, hình ảnh của anh vẫn luôn hiện lên trong đầu Jungkook với niềm tin và sự chờ đợi rồi mờ dần theo cơn mệt nhoài kéo cậu vào giấc ngủ. Đến một lúc, khi cảm thấy đủ thất vọng, cậu bật lên một tiếng cười cay đắng, tự chửi bản thân mình ngu ngốc mong chờ anh. Thì ra sau tất cả, cậu vẫn chẳng thể ngăn trái tim mình hướng về người đàn ông ấy. Thì ra sau tất cả, cậu vẫn chẳng có nổi một chỗ đứng trong trái tim người kia.

Bây giờ, anh đang đứng đây, trước mặt cậu. Cậu phải đối diện với sự xuất hiện quá đỗi bất ngờ này ra sao đây? Thất vọng quá nhiều lần khiến lòng cậu cảm thấy khó chịu, không muốn mình càng lún sâu vào mớ hi vọng hão huyền kia. Chẳng phải quá đủ rồi hay sao? Tại sao người đàn ông này cứ bất chợt xuất hiện đem theo đó là niềm tin và ấm áp rồi lại bất chợt biến mất để lại bao nhiêu hụt hẫng? Cậu không muốn bản thân lại phải chờ đợi và tin tưởng vào sự quan tâm của anh nữa. Thế nhưng, tiếng đập loạn của trái tim khi bàn tay anh nâng lên chạm vào gò má cậu lại tàn nhẫn vạch ra một sự thật: cơ thể và tâm trí cậu không hề muốn khước từ người đàn ông này.

Nghĩ tới điều đó, cậu bỗng lùi lại, tránh né sự động chạm từ người kia. Anh có chút ngạc nhiên, song cũng nhận ra điều này là dễ hiểu. Đôi mắt anh dịu lại, anh đang nâng niu ánh nhìn khi được đối diện với đôi mắt to tròn của cậu lúc này. Rồi anh hướng mắt xuống phần dưới của cậu. Cậu không biết anh đang nhìn vào đâu, lại nghĩ anh muốn tiếp diễn loại chuyện va chạm thể xác kia, một cỗ tức giận tràn lên xoáy sâu trong đôi mắt rực lửa quen thuộc.

Bỗng, sự tức giận ấy lại thay thế bằng ngạc nhiên khi cả cơ thể cậu được anh ôm chầm lấy.

- Ji...Jimin?

Anh vẫn ôm lấy cậu không buông, đôi bàn tay siết nhẹ tấm lưng gầy, đôi mắt anh nhắm nghiền như thỏa mãn với sự hiện diện của cậu.

- A-anh sao vậy? Có chuyện gì sao?

Nhận thấy sự khác lạ của người kia, Jungkook nhẹ giọng hỏi.

Một lúc sau, anh mới buông cậu ra. Hai tay anh vẫn giữ trên vai cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt người kia, anh nói:

- Tôi xin lỗi.

Đôi mắt Jungkook càng thêm xoe tròn.

- Xin lỗi? Vì điều gì?

- Vì không nói điều này sớm hơn. - Khuôn mặt anh đầy vẻ kiên định và nghiêm túc - Hãy cho tôi được bảo vệ em.

Lời này thốt ra thành công khuấy động mớ cảm xúc hỗn độn của Jungkook. Cậu hoang mang nhìn anh, nhìn khuôn mặt quen thuộc đang chứa đựng chân thành chứng minh câu nói vừa rồi là thật tâm.

- Tại...tại sao?

Jungkook bối rối đến mức ấp úng.

Anh nhìn cậu, đưa tay xuống chạm nhẹ vào vùng bụng dưới lớp áo mỏng.

- Đáng lẽ tôi nên chịu trách nhiệm với em ngay từ đầu, để bây giờ tôi không phải trở thành người cha tồi đến thế.

Cả người Jungkook đơ cứng sau khi từ "cha" được thốt ra từ miệng anh.

- Ý...ý anh là...

Anh mỉm cười, tay xoa nhẹ lấy bụng cậu. Chưa bao giờ cậu thấy anh cười, lại còn là một nụ cười tràn đầy hạnh phúc như bây giờ.

- Em đang mang trong mình giọt máu của tôi, Jungkook.

_______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro