#68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở một căn nhà nhỏ nằm trong khu phố yên ắng của Seoul, chiếc xe ô tô màu đen quen thuộc dừng trước cửa nhà. Jimin bước xuống xe, rất tự nhiên mở cửa đi vào mà chẳng cần sự cho phép của chủ nhà. Vào trong căn phòng nhỏ, giấy tờ bị vứt rải rác trên nền nhà, xung quanh đều là những kệ sách cao vút xếp dày không một kẽ hở. Dù còn đang ban ngày nhưng cả căn phòng được bao lấy bởi không gian mờ tối, chỉ có chút ánh sáng phía khung cửa sổ bị tấm rèm quên lãng không che lấy là hắt nhẹ vào trong. Ngoài ra, ánh xanh chiếu từ năm chiếc màn hình máy tính cỡ lớn chiếm phần lớn ánh sáng trong phòng.

Dẫu đã nhìn thấy khung cảnh bừa bộn này bao nhiêu lần, Jimin vẫn không khỏi nhăn mặt.

Cái đầu đen nhấp nhổm trước màn hình vi tính nọ không để ý tới sự xuất hiện của ai kia, cứ mải mê chú tâm vào việc đang làm.

- Sao rồi? - Anh lên tiếng làm người kia giật bắn.

- Ờm, không khả quan lắm nhé. Mọi thông tin đều đã bị đào thải khỏi kho dự trữ dữ liệu, tao không thể khôi phục lại được. - Chàng trai thư sinh trả lời.

- Thật sự không thể?

- Không, dữ liệu của 3 tháng trước rồi, chưa kể đó là thông tin mật đã bị kẻ khác động tay, nếu mày nói sớm hơn có lẽ tao sẽ có cách khôi phục rồi.

Khuôn mặt Jimin trầm xuống, có vẻ đang tính toán điều gì đó. Chàng trai thư sinh lúc này ngẩng mặt lên nhìn anh, khó hiểu hỏi:

- Mày muốn tao tìm lại bằng chứng của vụ án đó làm gì? Còn gấp đến mức bỏ qua việc tao còn đang giải mã khóa của cái USB kia nữa.

Anh im lặng một lúc mới chịu lên tiếng:

- Tao muốn giải oan cho em ấy.

Chàng trai thư sinh nhướng mày.

- Giải oan? Tự nhiên hư không giải oan cho cậu ta làm gì?

Thấy anh bỏ qua câu hỏi của mình mà giữ cái vẻ trầm tư kia, chàng trai cũng thôi chất vấn, ôn tồn đưa ra ý kiến để giải quyết vấn đề:

- Mày có thể thuê luật sư mà. Với quyền lực đang có, mày dễ dàng kiếm mua chuộc luật sư của bên kia để thắng kiện. Không cần thiết phải tìm mò bằng chứng làm gì.

- Không, đó không phải cái em ấy cần. - Anh vội vã bác bỏ ý kiến của đứa bạn, làm cho chàng trai thư sinh không khỏi tròn mắt ngạc nhiên.

- Cái gì mà "cái em ấy cần"? Từ bao giờ mày lại quan tâm người khác cần gì? Đừng nói mày đang giúp cậu ta?

Anh không nói gì, không phủ nhận khiến người kia ngầm hiểu là thừa nhận. Chàng trai thư sinh lúc này không thể giữ được bình tĩnh mà đứng phắt dậy.

- Vậy, là thật đấy hả Jimin? Mày thật sự giúp cậu ta? Để làm gì? Cậu ta có liên quan gì đến chúng ta cơ chứ?

Vẫn là một sự im ắng đáp trả, anh một mạch quay người rời đi, để lại chàng trai còn đang bàng hoàng đến ngơ ngác. Anh, một kẻ trước giờ chưa từng giúp người nào nếu họ không mang lại lợi ích hữu dụng, nay lại đang muốn giải oan cho một tên nhóc chui ra từ cái xó xỉnh nào đấy không hề có lấy một chút quyền thế hay tiền tài.

Chàng trai ngồi xuống, lật lại bảng thông tin của Jungkook. Càng đọc chàng trai càng thêm khó hiểu. Jeon Jungkook mồ côi cha từ khi sinh ra, đến năm 5 tuổi thì mẹ mất. Sau đó được đưa vào trại mồ côi, đến năm 16 tuổi ra ngoài tự lập, ở trọ cùng với bạn thân là Kim Taehyung. Khoan đã, Taehyung, cái tên quen thuộc này... Hình ảnh của tên nhóc kia chợt hiện lên trong tâm trí. Dù trong đầu liên tục vang lên những câu nói rằng chỉ là tên giống tên, không thể nào có sự trùng hợp đến thế, nhưng tay của chàng trai vẫn vô thức di chuyển con chuột. Tích một cái. Chàng trai sững người với hình ảnh trước mặt.

- Thật sự...là cậu ta...

________

Trời tối, Jungkook đang ngồi trên bàn ăn với một mâm thịnh soạn có rất nhiều món, trong đó đa phần là các món bồi bổ cho thai nhi. Dù đã được dặn không cần chờ anh về nhưng Jungkook vẫn bướng bỉnh ngồi đung đưa đôi chân trên ghế, an tĩnh đợi người. Hơn nửa giờ sau, cuối cùng anh cũng về. Jungkook nhìn thấy anh liền không tự chủ được mà khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên.

- Anh về rồi, có mệt lắm không?

Nhìn thấy cậu vui vẻ đón chào mình trở về, đã thế còn giúp cởi chiếc áo vest ngoài ra, lòng anh bỗng có gì đó xáo động. Sống cuộc sống đơn độc, tự lập quá lâu, anh chẳng còn nhớ tới cảm giác được một người ở nhà chờ đợi mình trở về là như thế nào. Giờ thấy hành động quan tâm của cậu, thâm tâm lại dấy lên một cảm xúc ấm áp đến lạ. Lần đầu sau nhiều năm, anh có lại cảm giác của gia đình, như thể anh với cậu đã là một cặp vợ chồng.

Jimin vừa ngồi xuống kế bên cậu vừa cất lời:

- Lần sau không cần đợi, em cứ việc ăn trước.

Jungkook cười vui đáp lại:

- Ăn hai người tốt hơn so với ăn một mình, đỡ cô đơn, như thế sẽ tốt cho bé con hơn.

Nghe thấy thế, anh mỉm cười, ánh mắt cũng bất giác ôn nhu nhìn cậu.

Bỗng, anh cảm nhận được xúc giác ấm nóng của cậu trên mặt mình. Bàn tay hao gầy chạm khẽ vào gò má, lặng lẽ chôn chặt vào lòng cảm giác thô ráp của những sợi râu lúng phúng, cứng ngắc mới nhú lên chưa kịp cạo đi. Anh ngẩn người nhìn đôi mắt híp lại của người kia, dường như đang ân cần khắc ghi từng khoảnh khắc được chạm vào một điều gì đó trân quý. Mãi đến sau này, anh mới biết cậu là đang nâng niu nụ cười dịu dàng hiếm hoi của người đàn ông mà cuộc đời đã buộc chặt lại với cậu.

Hai người cùng ngồi ăn tối với nhau, cùng trò chuyện về những thứ trời ơi đất hỡi. Đa số là do cậu đặt câu hỏi, anh chỉ thuận theo mà trả lời, đã thế còn trả lời không sót câu nào, không né tránh hay nói dối bất kì câu hỏi nào. Cậu cũng biết ý, không đề cập với những vấn đề có thể khiến cả hai rơi vào tình huống khó xử, như bản án oan cậu đang mang trên mình chẳng hạn.

Nhắc đến điều này, cậu lại thấy đau lòng. Cậu đang là ba của con anh, là người sẽ sinh thiên thần nhỏ bé ở trong bụng ra, trao cho thiên thần ấy sự sống. Nhưng nghiệt ngã thay, ba của con lại là một phạm nhân bị cả nước truy lùng và ghét bỏ, bị xã hội này khinh miệt và tìm cách đào thải. Tuy rằng ba con bị oan, nhưng để con sinh ra lại mang trên mình cái danh đứa con của một kẻ tù tội, đó là điều ba có lỗi. Ba chưa từng làm điều gì nên tội, giờ đây lại không thể ngăn bản thân đưa ra một phán quyết đau xót rằng: kẻ làm ba này có tội, mà còn là tội lớn, đó chính là không thể cho con sinh ra một cách trong sạch, chân chính, được công nhận bởi tất cả mọi người!

Thấy cậu đang vui vẻ nói chuyện đột nhiên trầm tư, anh cũng đoán ra được phần nhiều lí do. Kết thúc bữa ăn, anh khẽ nói:

- Chúng ta ra phòng khách nói chuyện một lát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro