#70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm thinh lặng bao trùm lên khắp thành phố Seoul hoa lệ. Ấy vậy mà vẫn có những chiếc xe đồng nhất màu đen chạy một cách vội vã rồi phanh lại tạo ra tiếng két kéo dài đầy chói tai trước khi dừng hẳn ở tầng hầm để xe. Sau đó là một toán người cùng mặc một loại y phục vest đen của Tây Âu bước xuống và nhanh chóng đi lên tầng cao nhất. Trong số đó, có hai người duy nhất khác biệt đi đầu, đó là chàng trai thư sinh và tên nhiều chuyện.

*Cốc, cốc, cốc*

Dù vội vàng, bọn họ vẫn không quên luật lệ căn bản là gõ cửa.

- Vào đi.

Bên trong là một phòng họp rộng rãi với người lãnh đạo cao nhất là Jimin đang ngồi ở chiếc ghế cao nhất, quay lưng lại với bọn họ. Sau khi tất cả đã yên vị chỗ ngồi, anh mới từ từ xoay người lại, gương mặt đanh thép đủ cho đám người kia thấy tính nghiêm trọng của vấn đề.

- Báo cáo tình hình đi.

Một người áo đen trong số đó lên tiếng:

- Thưa ông chủ, người được phát hiện trong lúc trúng một viên đạn ngay vùng bụng và nhiều vết thương khác. Hiện tại cậu ấy đã được đưa đến bệnh viện của chúng ta và đang được bác sĩ Kim SeokJin phẫu thuật.

Anh lãnh đạm gật đầu.

Tên nhiều chuyện ngồi ngay kế bên cất giọng:

- Bọn chúng đã phát hiện rồi có khi nào sẽ thay đổi lịch trình không?

Anh bình tĩnh đáp lời:

- Không sao. Dù gì chuyến hàng đó cũng chỉ là mồi nhử nhỏ, chưa đủ to để bọn chúng cắn câu.

- Vậy con mồi nào mới là đủ to? - Hắn nhếch mép hỏi lại.

Jimin liếc nhìn qua hắn.

- Kang HaSin.

Hắn nhíu mày nhìn anh.

- Ý mày là cái dự án trung tâm thương mại kia?

Anh chỉ im lặng nhìn hắn, ánh mắt biểu thị hắn đoán đúng.

Bấy giờ, chàng thư sinh ngồi bên kia mới lên tiếng:

- Nhưng dự án đó vẫn đang được thi công, còn chưa hoàn thành được 10% nữa, bọn chúng chắc chắn chưa nhập hàng về sớm tới vậy đâu.

Một lát sau, anh trả lời:

- Đành nhờ tới Chính phủ lần này.

- Chính phủ? Chúng ta cần tới Chính phủ làm gì? - Tên nhiều chuyện bật lại.

Anh không đáp lại, trầm tư thêm vài giây trước khi là người lãnh đạo ra lệnh:

- Trợ lí Go, chuẩn bị một lá thư gửi tới Thanh tra thành phố kiến nghị việc cấp phép hoạt động cho Trung tâm thương mại của Kang HaSin.

- Vâng. - Vỏn vẹn một từ rồi người được gọi là "trợ lí Go" ấy liến đi khuất.

Chàng trai thư sinh như hiểu ra điều gì hỏi lại:

- Mày muốn cấp phép cho HaSin ngay cả khi dự án còn chưa hoàn thành nhằm đẩy nhanh quá trình giao dịch của bọn chúng?

Anh gật đầu.

- Vệ sĩ Jang, liên lạc với Đại sứ quán Hàn và nhân sự của ta tại Mỹ dò hỏi thông tin bên phía bọn chúng, xem chúng có động tĩnh gì thông qua sự việc bại lộ vừa rồi.

Thêm một người nữa rời khỏi phòng.

- Tất cả các quân sĩ còn lại nghe đây, trong thời gian này, phải canh chừng thật kĩ đám cảnh sát và những người có trong dự án của Kang HaSin, tránh để đám cảnh sát gây cản trở đến chúng ta.

Bỗng chốc, trong phòng chỉ còn lại ba người. Tên nhiều chuyện sau một hồi im lặng mới cất lời:

- Đám cảnh sát bị bên kia mua chuộc rồi, chúng sẽ không gây ảnh hưởng đến dự án đó đâu. Mày có nghĩ đến chuyện mua chuộc lại bọn cớm đó không?

- Không cần. Dù gì bọn chúng sẽ không thể đụng tới ta được. Nhưng tránh để bất trắc, vẫn nên coi chừng bọn chúng.

Rồi anh quay qua phía chàng trai thư sinh:

- Cái USB thế nào rồi?

Chàng trai nhăn mặt đáp:

- Tao vẫn chưa mở khóa được. Bọn chúng sử dụng một loại khóa rất lạ, tường lửa rất khó nhằn. Có lẽ phải mất thêm thời gian.

- Càng sớm càng tốt. Có thể nó sẽ giúp ích cho ta nhiều.

Cuộc họp tưởng chừng như đã kết thúc cho tới khi tên nhiều chuyện bất chợt nhớ ra điều gì đó, hắn hỏi:

- Mà Jimin, tao nghe nói một quân sĩ bên trại huấn luyện bị mày chuyển đi. Mày cần sử dụng người đó à?

Anh im lặng một lúc mới gật đầu.

- Thường thường mày hay giao nhiệm vụ thông qua tao hoặc Ama mà. Sao lần này đích thân chuyển người luôn vậy?

Anh vẫn không đáp lại. Không khí im ắng cứ thế diễn ra trước khi Jimin đứng bật dậy bước ra khỏi cửa.

- Có việc. Đi trước.

Đó là mấy từ anh bỏ lại trước khi rời đi hẳn. Tên nhiều chuyện thì nhăn mày trong khi chàng trai thư sinh chỉ âm trầm nhìn theo anh, dường như trong cậu đã phát giác ra được gì đó. Rồi bỗng khuôn mặt chàng thư sinh trở nên nghiêm lại, cậu quay sang tên nhiều chuyện còn đang ngồi vắt vẻo nói:

- Mày hỏi rõ xem người nó chuyển đi là ai?

Hắn nhướng một bên mày cao.

- Làm gì? Mày nghi ngờ điều gì à?

- Có vẻ Jimin đang có những suy tính mà chúng ta không lường tới được.

Những ngày tháng yên bình giờ đây lại có cảm giác như chỉ còn đếm được theo từng giờ từng phút. Có một đợt sóng dữ đang tràn tới, một đợt sóng mà không ai trong chúng ta có để chắc chắn được những con thuyền nhỏ bé mới được hình thành sẽ an toàn vượt qua, khi mà ngay trong những con thuyền ấy lại có các vết xước, lỗ hỏng do người trên thuyền để lại. Sẽ là chìm hay nổi, mạng sống của từng người cũng như các mối quan hệ đi theo đó là phụ thuộc vào cách họ chống trả với đợt sóng này. Tích tắc. Đồng hồ đang đếm ngược. Dẫu tương lai có thế nào, chỉ mong sao sinh linh bé nhỏ vừa mới xuất hiện được yên giấc trải qua, ngủ một giấc thật ngon và rồi khi thức dậy, bé con sẽ thấy hai người sinh thành của em đang cùng nhau mừng rỡ đón chào em đến với thế giới...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro