#71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Tu…tu…*

Tiếng chiếc điện thoại vang lên trong màn đêm tĩnh mịch để rồi buông ra giọng nói quen thuộc nhưng đầy vô tình: “Số máy quý khách vừa gọi không liên lạc được. Vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng ‘bíp’.”

*Bíp*

- Jungkook à, lâu quá không gặp, cậu có khỏe không? Có đang sống tốt không? Nhớ giữ gìn sức khỏe cẩn thận cho tới khi tụi mình giải oan được cho cậu nhé. Ừm…hà…trời bắt đầu vào đông rồi. Lạnh quá. Hi vọng cậu và Taehyung đều được sưởi ấm đầy đủ… Jungkook à, Taehyung mất tích rồi. Cậu ấy biến đi đâu mất 1 tháng nay và không để lại bất cứ thứ gì. Cậu nói tớ phải làm sao đây? Đầu tiên là cậu, giờ lại đến Taehyung. Các cậu đang bỏ rơi tớ sao? Chắc là không phải đâu. - Giọng nói có chút nghẹn - Nhưng mà nhắc cho cậu nhớ này, phòng trường hợp cậu quên. Hôm nay là sinh nhật tớ đấy. - Một quãng im lặng kéo dài…

- Vậy thôi nhé, nếu nhận được tin nhắn này hãy liên lạc lại với tớ ngay đó!

Hoseok gửi đi thư thoại rồi cất điện thoại vào trong túi quần. Hai tay luồn vào trong túi áo, khuôn miệng phả ra từng làn hơi trắng xóa tan vào không khí. Cậu chầm chậm sải bước đi trên con đường nhỏ vắng vẻ. Dừng tại một công viên nọ, Hoseok ngồi xuống chiếc ghế lạnh toát, vùi khuôn mặt mình vào trong chiếc áo bông dày cộp, đôi mắt cụp xuống mang một màu u buồn đáng thương. 

Taehyung mất tích, đó là điều khiến Hoseok gần như tuyệt vọng trong một tháng vừa rồi. Cậu gần như điên lên khi tìm cách liên lạc với người bạn của mình. Jungkook biệt tăm đã đành, giờ đây Taehyung là nguồn động lực duy nhất của cậu trong việc giải oan cho Jungkook cũng một khắc mà bốc hơi. Tâm lý bất ổn lại càng thêm hỗn loạn khiến cuộc sống trở nên khó khăn quá mức với cậu. Hoseok gục mặt xuống, tay ôm lấy trán cố trấn định bản thân nhưng không thể. Rồi cậu lại ngửa mặt lên trời, tay di xuống đôi mắt che đi dòng lệ ngấn đang tuôn dài xuống. 

Nhớ năm ngoái, vào ngày này, cậu cùng hai người họ cùng đi ăn uống từ chiều tà đến tối mịt, rồi còn đến khu vui chơi đùa nghịch. Cậu nhớ lúc đó cậu đã cười rất tươi, cười rất nhiều, đến mức hai mắt cứ díp lại mỗi khi nhìn thấy hai đứa bạn của mình. Còn bây giờ thì sao? Nhìn con đường vắng vẻ đến hiu quạnh trước mặt, cậu thở dài. Sinh nhật năm nay của cậu phải đón một mình rồi. 

- Ồ người đẹp, ngồi đây có một mình sao?

Không. Không phải một mình mà là “ba mình”. Cậu và hai tên khốn.

- Muốn đi đến nơi nào ấm áp với tụi anh không nhóc?

- Cút đi.

Hoseok liếc hai tên nhếch nhác trước mặt rồi thả một câu gọn lỏm.

- Này, đẹp nhưng miệng hư quá đấy nhá.

Bọn chúng thấy vẻ chán ghét của Hoseok không những không tức giận mà còn tỏ ra đầy hứng thú, cái vẻ mặt càng thêm phần nham nhở đến kinh hờn.

Đang định quay đi thì một tên trong số đó chụp lấy cổ tay Hoseok kéo lại. Đến lúc này, cậu bỗng mất đi tính khí ngoan cường lúc đầu, cả cơ thể run lên bài xích sự đụng chạm của tên kia, bàn chân nhũn xuống mất thăng bằng mà loạng choạng mất mấy bước, đôi mắt không kiềm được cảm xúc long lanh một tầng nước.

- Buông…buông tôi ra… - Giọng nói theo đó nhỏ xuống, mềm mỏng đầy đáng thương.

- Ô kìa, ban nãy nhóc còn mạnh miệng lắm mà, sao giờ yếu đuối thế.

Vừa giở giọng trêu chọc tên khốn ấy vừa kéo cậu vào người giữ chặt.

- Không…buông tôi…buông…

Hoseok lúc này hai mắt đã nhòe đi, tầm mắt không còn có thể nhìn rõ, đầu choáng váng, cơ thể vẫn không ngừng run lên từng cơn.

Bụp. Một nắm đấm đầy mạnh mẽ phang thẳng vào mặt tên khốn đang ôm lấy cậu. Tên nhiều chuyện không biết từ đâu phi đến, khuôn mặt hằm hằm tức giận quật vào khuôn mặt đáng khinh hai tên kia dồn dập như bão lũ. 

Hoseok ở một bên ngồi khụy xuống nền đất lạnh, khuôn mặt vẫn hiện lên vẻ bàng hoàng, sợ hãi chưa nguôi được. Toàn thân cậu không biết run lên vì lạnh hay vì sợ, đôi mắt mở lớn lại không tìm được điểm nhìn cố định, con người di chuyển lung tung tìm kiếm sự bình ổn. Tên nhiều chuyện kia sau khi xử lý xong hai tên ngu ngốc đó thì chạy vội về phía Hoseok, ân cần hỏi han:

- Này cậu không sao chứ? Đứng dậy được không?

Hắn đưa tay ra định đỡ cậu lên liền bị phản ứng của cậu làm cho cứng ngắc. 

- Không! Đừng chạm vào tôi!

Ngay khi tay hắn vừa chạm vào lớp áo bông ở cánh tay, cậu bất ngờ giật lùi lại phía sau, hai tay ôm đầu mà thét lên. Một giọt nước chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp. Phản ứng này lại kéo hắn trở về ngày hôm ấy, cái lần cả hai ở nhà của Kang JoonGuk. Khốn nạn làm sao, trái tim hắn nhói lên khiến gương mặt trùng xuống theo đó. Hắn cho rằng cậu xem hắn chẳng khác với hai tên kia là bao, cùng đều là những tên khốn nạn chỉ muốn tìm kiếm thú vui thể xác từ cậu, nhưng hắn nào đâu phải vậy... 

Mải suy nghĩ, hắn không để ý tới một tên trong số đó từ bao giờ đã đứng dậy, rút từ trong áo ra một con dao bén nhọn đến mức lóe lên tia sáng. Tên đó lao thẳng tới hai người họ vẫn còn đang thất thần ngồi đấy. Trong cơn nguy cấp, hắn vội vàng kéo Hoseok vào lòng che chở, một tay dang ra tính đỡ lấy nhát đâm.

Keng. Tiếng kim loại va chạm với nền đất vang lên giữa trời đông thật ớn lạnh.
 
- A!!! Chết tiệt! Đau quá!

Tên khốn kia ôm lấy phần cổ tay mà la oai oái. Tên nhiều chuyện thấy thế nhanh nhẹn đạp vào ngực tên đó rồi tiếp tục dùng chân ấn mạnh vào phần hạ bộ “đáng quý” ghì chặt trên mặt đất làm tên đó gào lên, khóc không ra nước mắt mà xin tha mạng. 

- Còn không mau cút?

Thấy thế tên còn lại chạy tới đỡ đồng bọn rồi cả hai co cẳng chạy biến đi mất.

Lúc này tên nhiều chuyện mới đưa mắt nhìn xuống đất, cách con dao một đoạn là một viên đá nhỏ được phi từ khoảng cách khá xa. Mới ban nãy, những tưởng bản thân sẽ phải đi tong một bên tay nhưng ai ngờ, vật nhỏ nào đó xoẹt ngang qua không khí bắn thẳng vào tay tên kia khiến con dao rơi ra rồi văng xa. Lực đạo rất mạnh, hắn thậm chí còn nghe được tiếng xé gió rất rõ ràng. Quay lại theo hướng 4 giờ, đôi mắt sắc nhọn nhìn về phía đám cây xum xuê cao vút trong vườn nhà của những ngôi nhà gần đấy, tận cho đến khi nghe thấy tiếng thở dốc của người phía dưới, hắn mới vội ngồi xuống.

- Này, sao thế? Cậu lạnh à?

Hoseok không nói gì, tinh thần hoảng loạn vẫn chưa thể ổn định. Bất quá, hắn đành bế cậu lên, bước chân sải dài tới chỗ chiếc xe hắn đậu ở góc khuất cách đó không xa rồi đỡ cậu vào trong ghế lái phụ, còn bản thân ngồi vào ghế lái chính.

_________

Mấy nay rất bận mn à, khóc ròng luôn, nên là tui không có thời gian đọc lại để soát lỗi câu từ. Nếu đọc thấy lấn cấn, va vấp hay lặp từ thì thôi nha 🥲 Xin lỗi mn nè 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro