#74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Này! Ăn đi!

Tên nhiều chuyện quăng một túi đồ ăn kế bên chỗ chàng trai thư sinh đang cắm cúi mày mò với cái máy tính, tròng kính phản quang một màu xanh lè.

- Ờ, cảm ơn. - Nhạt nhẽo đáp lời, gương mặt chàng trai vẫn dán chặt vào chiếc màn hình vi tính.

Tên nhiều chuyện ngồi bên chau mày một cái rồi ngửa đầu ra sau ghế, miệng buông lời than vãn:

- Làm cái quái gì mà bận đến mức thế? Mày ở trong cái phòng này nửa tháng trời rồi đó, không thấy ngộp à? Hay mọc rễ ngay chân rồi?

Bật lên một tiếng cười hờ hững cho qua, chàng trai vẫn yên vị gõ lên bàn phím.

Hắn thấy thế cũng bực mình không thèm để tâm, mắt nhắm nghiền như đang ngủ.

Được một lúc chàng trai mới lên tiếng:

- Mai bắt đầu đúng không?

- Ờ. - Hắn cao giọng đáp - Chuẩn bị mọi thứ xong rồi, sáng mai sẽ cướp lô hàng của bọn chúng.

- Tưởng sử dụng cái dự án của Kang HaSin làm mồi nhử?

- Vẫn nên đảm bảo kẻ đó sẽ đến. Càng nhiều mồi càng tốt không phải sao? - Hắn nhếch mép cười kết thúc câu.

Lại một khoảng im lặng kéo dài.

- Mấy nay Jimin có đến tìm mày không? - Lần này là hắn hỏi.

Chàng trai âm trầm một lúc rồi đáp:

- Không có.

Đôi mày hắn nhíu lại.

- Lạ thật. Mấy nay nó luôn biến mất một cách kì lạ, đẩy hết mọi cuộc gặp đối tác cho tao. Biết là bận chuẩn bị cho kế hoạch, nhưng mỗi lần có việc cần tìm nó cũng đều trao đổi qua điện thoại, hỏi ở đâu thì nói là ở nhà. Mày thấy kì không? Hồi trước cả tháng trời nó còn chẳng thèm về nhà lấy một lần.

Chàng trai lúc này mới dừng lại những ngón tay đang góc tanh tách trên bàn phím, liếc nhìn hắn rồi lại nhìn vào màn hình, đáp:

- Chắc nó mệt, về nhà để nghỉ ngơi thôi. Mày đừng nghĩ nhiều, lo cho kế hoạch ngày mai đi kìa.

Hắn ngờ hoặc nhìn chàng trai rồi lại nhìn vào đồng hồ. Đứng lên, nhặt lấy chiếc áo khoác trên ghế vắt qua vai, hắn vừa đi vừa nói:

- Có việc rồi, đi trước đây. Đừng có làm việc quá rồi chết lúc nào không hay đấy.

Cạch. Thấy cánh cửa đã đóng hẳn, chàng trai xoay ghế lại nhìn rồi thở dài một hơi.

Chàng trai biết có điều gì đó đang diễn ra, một điều không hề bình thường. Jimin đang thay đổi, chàng trai có thể cảm nhận rõ điều đấy. Bằng chứng đó chính là cái tên Kim Taehyung được thốt ra từ miệng Jimin vào buổi tối cái ngày chàng trai nhận được cuộc điện thoại của anh yêu cầu tìm kiếm tên nhóc ấy. Khi nghe được cái tên đó, chàng trai đã rất sốc. Vì từ việc anh muốn giải oan cho một kẻ vô danh như Jeon Jungkook đến việc anh cho người đi tìm tung tích của một thằng nhóc ất ơ chẳng hề liên quan gì đến anh. Mọi thứ dường như dẫn đến một kết luận duy nhất mà chàng trai chẳng thể tìm ra một cách nghĩ nào khác, đó là cậu trai tên Jeon Jungkook kia thật sự đã chiếm một phần gì đó quan trọng đủ để trở thành ngoại lệ lạ lẫm đối với anh.

Bỏ vấn đề đó qua một bên, cái đầu tiên trên hết chàng trai quan tâm khi nghe yêu cầu của Jimin là người con trai tên Kim Taehyung, tên nhóc hữu duyên vô phận bao nhiêu lần gặp gỡ là bấy nhiêu lần lòng anh có những cảm xúc xao động. Và khi biết tin cậu nhóc này mất tích, chàng trai đã ngay lập tức lao đầu vào tìm kiếm. Vốn tự nhủ chỉ vì lời yêu cầu của Jimin, nhưng sự vội vã, gấp gáp của anh lại hiện hữu quá rõ ràng một sự thật rằng anh đang quan tâm và lo lắng cho cậu nhóc.

Đã nửa tháng trôi qua, số thông tin chàng trai thu thập được về nhóc Taehyung thật sự quá ít. Lần gần nhất cậu xuất hiện trên các camera an ninh là lúc cậu rời khỏi tòa án, trùng với lúc chàng trai tới tòa án vào ngày hôm ấy. Mọi thông tin sau đó tuyệt nhiên bị xóa sạch một cách cố ý. Chàng trai đã thử tìm hiểu về buổi xét xử hôm ấy và cả người tên Lee DoHun bị xét tội kia. Nhận thấy nhiều lỗ hổng trong cách xét xử vụ án và những bằng chứng chưa đủ xác thực, chàng trai biết người tên DoHun ấy cũng bị đổ oan. Từ đó dần dần liên kết với cậu bạn Jeon Jungkook của cậu ta, anh đoán chắc chắn hai vụ án này có liên quan gì đó. Nhớ lại lúc trước khi bản thân điều tra thông tin của Jungkook cho Jimin, chàng trai vẫn chưa tìm thủ phạm thật sự mà chỉ biết rằng Jungkook bị oan. Sau một hồi suy tính, bỗng dưng trong đầu chàng trai nảy ra một ý, đó là tìm kiếm hung thủ thật sự của vụ án, vì biết đâu nó sẽ cho anh biết tên nhóc Taehyung kia đang ở đâu.

Mọi thứ quá rắc rối. Dù rằng chàng trai là một thần đồng trong mảng mạng lưới dữ liệu và phá khóa điện tử nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn không hiểu lí do gì mình lại gặp khó khăn đến thế trong vụ án này. Những thông tin đã xóa trong một thời gian nhất định chàng trai vẫn có thể khôi phục lại. Vậy mà lần này, những thông số bị khóa lại trong một bảo mật điện tử với cấu trúc tường lửa khó nhằn mà anh chưa từng gặp qua. Đã thế nếu không khôi phục nhanh chóng, những dữ liệu đó có thể biến mất mãi mãi khỏi mạng lưới thông tin. Đến lúc đó, muốn biết được sự thật là điều rất khó.

Mệt mỏi vò đầu, chàng trai với hai mắt thâm quầng nhìn vào túi đồ ăn tên nhiều chuyện đem tới ban nãy. Mở túi đồ, lấy ra trong đó hộp cơm và bình trà hoa cúc, anh miễn cưỡng nhét chúng vào đường ruột.

Bỗng nhớ lại khuôn mặt của tên nhóc Taehyung, chàng trai bật cười một cái. Tên nhóc ấy quả thật rất đẹp, lại còn có chút gì đó nam tính. Nếu ngày hôm ấy anh quay lại để nhìn kỹ hơn thân ảnh quen mắt lướt qua anh lúc đó, liệu chuyện bây giờ sẽ khác đi không? Chẳng biết lúc này cậu đang ở đâu, chỉ mong cậu vẫn sống tốt và nhanh chóng tìm cách quay trở lại.

Chàng trai lúc này còn chẳng ý thức được bản thân đang lo lắng cho một kẻ xa lạ.

_________

Mn đợi lâu chưa? Chứ tui cũng thấy tui lâu đăng chap quá rồi =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro