#80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng lanh canh của vũ khí va đập vào nhau vang lên một cách loạn xạ, loạn lạc như một cuộc hỗn chiến. Jungkook đứng từ hành lang bộ phía trên cao nhìn xuống đám quân sĩ đang luyện tập phía dưới. Tính đến nay đã gần hai tháng kể từ khi Jungkook rời khỏi nơi này, đó không phải một khoảng thời gian dài nhưng cậu lại cảm giác những kí ức về nơi này lại xa vời quá, như thể mọi chuyện từng xảy ra ở đây chỉ là một giấc mơ trôi dạt nào đó trong giấc ngủ của những ngày khốn khó.

-Cái thai sao rồi? Vẫn ổn chứ?

Đang mông lung suy nghĩ, tiếng nói cất lên từ phía sau vang lên khiến cậu có chút giật mình. Ama vẫn thần thái uy quyền ấy, vẫn khuôn mặt mang tố chất của một vị thủ lĩnh ấy, bà bước tới gần bên cậu và hỏi.

-Là Jimin nói cho bà biết?

Jungkook không nhìn bà khẽ hỏi lại, trên mặt vẫn giữ nét bình thản, cậu có chút không ngờ tới việc anh sẽ nói về sự tồn tại của cái thai với một ai khác. Ama nghe thế chỉ cười nhạt một cái:

-Ta nuôi nấng nó từ khi ba mẹ nó mất đấy. Theo lý mà nói, ta có thể coi là mẹ của thằng bé. Cậu nghĩ thằng bé sẽ qua mặt được ta sao?

Jungkook quay qua nhìn Ama. Cậu không nghĩ người phụ nữ này thế mà lại có mối quan hệ mật thiết với anh như vậy.

-Cái thai vẫn ổn, cảm ơn bà đã hỏi thăm.

-Vậy hôm nay cậu đến tận đây là có việc gì?

Jungkook im lặng một lúc mới lên tiếng:

-Ama có biết...anh ấy đang ở đâu không?

Ama mỉm cười hiểu ra sự tình.

-Mấy nay chúng ta đang có việc cần phải xử lý, có lẽ mất một khoảng thời gian không ngắn. Jimin hiện chắc chẳng rảnh rang gì đâu.

Nghe thế gương mặt Jungkook không kìm nổi sự thất vọng và buồn bã.

-Tủi thân lắm đúng không? - Ama dường như hiểu rất rõ cảm xúc bấy giờ của cậu - Người mang thai sẽ rất dễ có cảm giác tủi thân, đặc biệt khi không có người chồng ở bên cạnh. Mang thai đứa con của một người bận rộn như Jimin, hẳn là mệt lắm.

Jungkook không đáp như ngầm thừa nhận những gì Ama nói là đúng. Cậu vốn cũng không muốn phải rơi vào tình cảnh này. Là vì ai cơ chứ? Là ai khiến cậu dù đang mang thai vẫn không ngừng lo lắng cho anh, đến mức đến tận quân doanh để tìm anh? Nếu được lựa chọn, cậu chỉ muốn có một gia đình nhỏ bé nhưng ấm cúng, không cần sang giàu hay vật chất xa hoa. Với tư cách là một người cha, cậu muốn đứa con mình sẽ lớn lên trong một môi trường an toàn, không phải trên thương trường hay chiến trường khắc nghiệt. Còn với tư cách là một con người đã vật lộn với đời từ sớm, cậu chỉ mong bản thân có một cuộc sống bình thường, học xong đại học sẽ kiếm được một công việc bình thường, rồi sẽ có một tình yêu bình thường, kết hôn và sống nửa đời còn lại yên ả, không phong ba bão tố.

Nghĩ tới đây, tay cậu vô thức chạm vào bụng mình. Cậu khẽ thở dài. Vẫn là hiện thực đã đỗi khắc nghiệt đi.

Ama một bên quan sát những biểu hiện đó của cậu có vẻ cũng lờ mờ đoán ra những suy nghĩ trong đầu cậu bấy giờ. Rồi cũng chính Ama rơi vào trầm mặc trong một thoáng, bà nghiêm túc nói với Jungkook:

-Jungkook, ta hỏi cậu một câu.

Cậu nhìn Ama chờ đợi câu hỏi.

-Nếu cậu không phải rơi vào hoàn cảnh này, không bị kẻ khác đổ oan để rồi trở thành tội đồ của cả nước, không phải trốn chạy, sống một cách ẩn dật để không một ai biết đến sự tồn tại của mình, nếu cậu vẫn đang là một sinh viên đại học bình thường nhưng vô tình mang thai với đứa cháu ngốc nghếch của ta, - Ama ngừng một giây - thì liệu cậu có chọn ở bên cạnh Jimin, cùng nó xây dựng lên mái ấm?

Jungkook sững người, ngạc nhiên trước câu hỏi của người kia.

Ama nói thêm:

-Ta biết cậu ở bên cạnh Jimin như lúc này cũng chỉ là do tình thế bắt buộc. Vì với lệnh truy nã toàn quốc, chỉ có Jimin mới có thể bảo vệ cậu và đứa bé. Nhưng nếu đặt trong một hoàn cảnh khác, thì lựa chọn của cậu là gì?

Từng lời nói của Ama như thành công đánh thức những ý niệm mông lung từ trong tiềm thức của cậu bấy lâu nay. Cậu chưa từng nghĩ về điều này. Vì từ lúc xảy ra chuyện đến nay, cậu đều bị cuốn theo anh, chưa từng mảy may suy nghĩ sẽ có thể tách ra khỏi anh. Bây giờ đối diện với giả thuyết Ama đưa ra, nó giống như một bài toán vốn đã chẳng thể trả lời, bởi nếu cậu không mang trên mình tội danh này, thiết nghĩ cả đời cậu và anh sẽ không bao giờ gặp nhau, chỉ như hai đường thẳng song song mà sống hai cuộc đời riêng biệt không chút liên can.

Ngẫm một hồi, Jungkook hỏi ngược lại Ama:

-Tại sao bà lại hỏi thế? Bà sợ rằng nếu tôi được rửa sạch tội danh, tôi sẽ ôm đứa bé rời khỏi Jimin?

Ama khẽ dựa vào lan can, hai tay vắt chéo trước ngực, mắt nhìn về phía xa xăm.

-Jimin là một đứa ngốc trong chuyện tình cảm. Nó từ nhỏ đã chịu nhiều đau khổ, lớn lên trong điều kiện khắc nghiệt của xã hội. Nó có thể cứng rắn với bao nhiêu kẻ thù ngoài kia, nhưng đối với người mà nó có tâm niệm ắt sẽ mềm lòng. Điều mà ta chắc chắn chính là Jimin sẽ để cậu lựa chọn. Và dù quyết định của cậu là gì, nó cũng sẽ không chút mưu cầu mà chấp thuận.

Jungkook nghe đến đây lại trở nên bối rối.

-Khoan đã, bà nói thế là sao? Tại sao bà lại nói như thể...

-Jimin đối với cậu không đơn giản như nó thể hiện ra bên ngoài đâu, Jungkook à. - Ama ngắt lời cậu.

Trên đường về, những lời của Ama cứ vang vọng trong đầu Jungkook không tài nào dứt ra được. Ama nói thế nghĩa là Jimin thật sự có chung một cảm xúc với cậu đúng chứ? Dù rằng đó chỉ là một cảm xúc không tên đi chăng nữa, nhưng nếu đó là thật, cậu sẽ được ở bên anh, phải không?

-Cậu không sao đấy chứ?

V ngồi bên ghế lái thấy Jungkook trầm mặc không nói gì liền dò hỏi.

-Không sao, tôi ổn.

Vừa dứt câu, bỗng một cơn đau từ bụng kéo đến khiến cậu lấy tay ôm bụng mà gập người xuống.

-Này, cậu làm sao thế?

-Bụng...bụng tôi...đau quá...

________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro