#81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một căn phòng lớn thiếu sáng nào đó, Jimin đang ngồi trước chiếc màn hình vi tính lớn quan sát hình ảnh từ camera của đám thuộc hạ đang tra khảo những tên tù nhân. Từ ngoài cửa, tên nhiều chuyện bước lại gần hắn, mắt cũng nhìn vào màn hình trước mặt.

-Sao rồi? - Jimin lên tiếng hỏi.

-Tổng lô hàng chúng ta phá được trong tuần qua là 32 lô. Phía Bắc 5 lô, phía Nam 6 lô, phía Đông với Tây lần lượt là 12 và 9 lô. Một vài lô khác được giao cho bên phía cảnh sát. Toàn bộ đều đúng như thông tin trong chiếc USB mà V lấy được. Tổng số thuộc hạ chúng ta bắt được là 98 tên, nhưng vẫn chưa một ai chịu hé răng nửa lời.

Jimin im lặng một lúc rồi nói:

-Không sao, hắn sẽ tự tìm đến chúng ta.

Tên nhiều chuyện kia nghi hoặc nhìn anh.

-Có thật hắn ta sẽ đến đây? Tao không nghĩ mấy cái lô hàng đó đủ để hắn có thể tự mình ra tay đâu.

-Còn một con cá lớn hơn.

Tên nhiều chuyện nhướng mày.

-Ý mày là...Kang HaSin?

Jimin không đáp lại, lặng lẽ nhìn ra phía ngoài khung cửa sổ.

Cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên.

-Vào đi.

Người kia cúi gập người rồi báo cáo:

-Thưa ngài, bên phía Ama báo lại, cậu Jungkook vừa đến quân doanh ạ.

Jungkook, nghe đến cái tên này, tên nhiều chuyện kia không khỏi bất ngờ, đôi lông mày nhíu chặt lại.

-Về chưa? - Jimin hỏi.

-Cậu ấy vừa rời khỏi đó cách đây không lâu ạ.

Jimin gật đầu, biểu thị cho người kia lui. Sau khi cảnh cửa đóng lại, tên nhiều chuyện liền quay quắt qua chất vấn anh:

-Jungkook? Là tên nhóc Jeon Jungkook bị truy nã mà mày giữ lại nhà lúc trước ấy hả?

Anh không nói gì, điềm tĩnh lấy điện thoại ra mở gì đó. Thái độ phớt lờ đó thành công chọc điên hắn. Hắn đập tay mạnh xuống bàn, lên giọng mắng lớn:

-Thế là thế quái nào hả Jimin? Mày thả tự do cho cậu ta à? Còn cho phép cậu ta ra vào doanh trại nữa? Mày đối với cậu ta rốt cuộc là cái gì? Tại sao hết năm lần bảy lượt mày du di cho cậu ta đến thế? Mày quên mục tiêu hiện tại của chúng ta là cái gì à? Hả?

Một loạt câu hỏi được tuôn ra. Jimin thấy hắn tức giận như thế, chỉ thở dài một hơi nhìn qua hắn rồi đáp:

-Tao tự có tính toán.

Câu trả lời này không những không khiến cơn nóng giận của hắn nguôi xuống mà còn khiến hắn không nhịn được nắm lấy cổ áo anh, sốc người anh đứng dậy, mặt đối mặt với hắn.

-Trước giờ tao chưa từng xen vào chuyện riêng của mày. Nhưng Jeon Jungkook không phải người đơn giản. Từ bao giờ mày lại để một người như thế ảnh hưởng đến mọi thứ chúng ta đang xây dựng chứ hả?

Jimin bị nắm cổ áo vẫn kiên nhẫn trả lời hắn ta:

-Tao chưa từng để em ấy ảnh hưởng đến kế hoạch.

-Nhưng cậu ta vốn dĩ là người ngoài! Một kẻ vô danh từ đâu xuất hiện với cái tội danh quái quỷ nào đó, bất ngờ va phải mày, được mày mang về rồi còn được hưởng bao nhiêu quyền lợi mà trước giờ mày chưa từng làm với ai. Mày không thấy có gì bất hợp lý ở đây à, hả?!

-Miễn là không ảnh hưởng đến kế hoạch thì chẳng có gì là bất hợp lý cả.

Nghe thế hắn càng thêm điên tiết, đôi mắt sục sôi nhìn Jimin. Hắn rốt cuộc không hiểu. Jimin của lúc trước vô tình, băng lãnh, giờ lại chỉ vì một đứa con trai mà bất chấp bảo vệ. Rốt cuộc Jeon Jungkook đã bỏ loại bùa mê thuốc lú gì vậy chứ?!

-Jeon Jungkook, cậu ta chắc chắn đang âm mưu điều gì đó. Tao không tin cậu ta cứ thế an an ổn ổn sống dưới lớp bảo hộ của mày! Đợi đi, nhất định tao sẽ tìm cho ra!

Mắt anh đanh lại sau câu nói đó. Anh gằn xuống từng chữ được phát ra:

-Mày tốt nhất đừng có đụng đến em ấy.

-Sao nào?! Mày sẽ làm gì tao? Đừng nói mày sẽ vì cậu ta mà đả thương tao đấy nhá.

Anh kiên định trả lời, không chút chần chừ:

-Nếu thật sự cần thiết.

-Mày...!

Hắn sững sờ trước những gì vừa nghe thấy. Anh thế mà lại vì một tên nhóc mới gặp chưa lâu sẵn sàng đả thương hắn để bảo vệ người kia. Nghe thật khốn nạn biết mấy!

Rầm.

Một cú đấm trời giáng vung vào mặt Jimin, khiến anh mất đà lao người vịn về phía bàn. Chiếc điện thoại cùng đồ đạc trên bàn rơi loảng xoảng dưới mặt đất.

Jimin bị đánh cũng ngay lập tức đứng dậy đánh trả. Hai người cứ thế đánh qua đánh lại, mọi thứ trong phòng vì thế mà cũng trở thành mớ hỗn độn không tài nào tả được. Mùi máu tanh xộc trong miệng nhưng cả hai đều không ai có ý định dừng lại, lao vào nhau như hai con thú dữ điên cuồng.

-Này! Bọn mày đang làm cái quái gì thế?!

Chàng trai thư sinh vừa bước vào phòng liền bị một màn trước mặt dọa cho không khỏi bàng hoàng hét lớn. Nhưng hai người kia dường như chẳng nghe thấy, tiếp tục trận chiến không một chút khoan nhượng mà không hề hay biết trên nền đất, chiếc điện thoại của Jimin đang rung lên liên hồi.

_______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro