#82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SeokJin đang di chuyển đầu dò của chiếc máy siêu âm trên bụng Jungkook. Jungkook nhìn chằm chằm theo từng chuyển động của máy dò, hồi hộp cùng lo lắng không giấu được trên khuôn mặt.

-SeokJin, con tôi không sao chứ? - Cậu hỏi khi SeokJin đã thu lại chiếc máy siêu âm.

-Không có vấn đề gì đâu, chỉ là vùng sinh sản của cậu đang thực hiện quá trình chuyển đổi để thích ứng với sự xuất hiện của thai nhi. Điều này là bình thường đối với việc mang thai ở nam giới. Những đợt đau bụng như thế vẫn sẽ xuất hiện cho đến khoảng tháng thứ 4 của thai kì, cố gắng chịu đựng một chút, uống đầy đủ thuốc theo đơn của tôi, nếu đau quá có thể dùng khăn ấm đắp lên phần bụng.

Nghe thế Jungkook liền thở phào một hơi.

-Nhưng mà kể cũng khổ, - SeokJin vừa kê đơn thuốc vừa buông lời cảm thán - nam giới mang thai đã cực hơn so với nữ giới, rất cần sự có mặt của người chồng, người cha. Ấy thế mà ngài Jimin lại bận quá.

Jungkook không khỏi chạnh lòng sau câu nói ấy của SeokJin. Cậu cảm thấy khóe mắt mình cay cay. Từ bao giờ một người kiên cường như cậu lại dễ khóc như thế?

Nhìn thấy đôi mắt hoen đỏ của Jungkook, SeokJin mới nhận ra mình lỡ lời.

-Này này, tôi xin lỗi, cậu đừng xúc động quá, sẽ ảnh hưởng đến thai nhi đó.

Cậu quẹt ngang mắt rồi mỉm cười đáp lại.

-Tôi không sao, chỉ là bụi bay vào mắt thôi.

Cạch. Cánh cửa phòng mở ra.

-Cậu ấy không sao chứ? - Là V.

SeokJin nhìn thấy khuôn mặt người kia liền tỏ vẻ không vui, muốn nhanh nhanh rời khỏi đây.

-Đơn tôi kê ở đây rồi. Nhớ nhắc cậu ấy uống đúng giờ.

SeokJin thu dọn xong đồ đạc liền đi lướt qua người kia, toan rời khỏi phòng thì bị V nắm tay kéo lại.

-Khoan đã, ở lại đây ăn tối rồi về.

SeokJin vùng mình thoát khỏi sự níu giữ của người kia.

-Không cần, tôi về nhà ăn sau.

-Không kịp đâu, tốt hơn vẫn nên ăn ở đây. - V không đồng ý với lời từ chối của anh.

-Tôi đã nói là không rồi mà!

Ầm!

Trong khi hai người giằng co thì bỗng dưới nhà vang lên một tiếng nổ lớn. Ngay sau đó là tiếng hét thất thanh của đám người làm trong nhà. V, SeokJin và Jungkook vội vàng chạy xuống nhà kiểm tra. Không biết từ đâu một toán người áo đen xuất hiện, tay cầm súng ngắn bắn liên hồi vào đám người hầu. Từng người từng người trong nhà gục xuống, xác chết cùng với máu rải rác la liệt trong sảnh nhà chính. 

Nhận thấy tình thế cấp bách, V vội vàng nói SeokJin và Jungkook quay trở về phòng trong khi bản thân thì rút súng sẵn sàng nghênh chiến.

Jungkook chạy về tới phòng liền mở hộc bàn gần đầu giường, rút ra một khẩu súng ngắn khác. Cậu nhanh chóng lắp đạn, lên nòng tính ra ngoài hỗ trợ V nhưng ngay lập tức bị SeokJin ngăn lại.

-Cậu điên hả?! Cậu đang mang thai đấy. Nên để mọi việc cho Taehong và đám vệ sĩ lo liệu đi.

-Bọn chúng vào đây được nghĩa là đám vệ sĩ bên dưới hẳn đã bị giết rồi. Một mình V e rằng không lo nổi đâu.

Nghe thấy vậy, SeokJin không khỏi lo sợ nhìn Jungkook.

-Không sao đâu, tôi cũng từng là quân sĩ mà, nhớ chứ?

-Nhưng...

Chưa để SeokJin nói hết câu, Jungkook đã lao ra khỏi phòng chạy về phía dưới. SeokJin thấy thế vội vàng chạy theo, phòng có trường hợp xấu xảy ra.

V đang nấp sau trục nhà ở tầng hai mà liên hồi nã súng xuống dưới sảnh. Một vài tên định men theo cầu thang đi lên lầu hai đều bị V hạ gục. Tuy nhiên súng của hắn là súng ngắn, có những giới hạn nhất định khiến hắn không thể triệt hạ nhiều tên như thế trong thời gian ngắn.

Bỗng từ đâu một đường đạn khác cũng phi thẳng về phía bọn chúng khiến V ngạc nhiên quay qua, thấy Jungkook đang nấp sau một trụ nhà khác, sử dụng súng bắn về phía bọn chúng, ngay sau là SeokJin đang ngồi khom lại không ngừng run sợ. Hắn bực dọc quát lên:

-Tôi đã nói hai người vào phòng rồi mà sao không nghe, hả?!!!

Jungkook hét lên đáp lại:

-Tập trung mà xử lý bọn chúng trước đi kìa!!!

Thế là V và Jungkook hợp lực xử lý bọn chúng. Nhưng không hiểu sao tiếp viện bên đó tới liên tục, số lượng đếm sơ qua cũng không dưới ba mươi người.

Nhận thấy tình thế trước mặt không ổn, V liền nói vọng về phía SeokJin đang run lẩy bẩy bên kia:

-Jinnie! Vào phòng tôi, trong hộc bàn thứ hai tủ bàn làm việc, lấy cho tôi cây súng tiểu liên ra đây!

SeokJin nãy giờ ngồi một chỗ đã sợ đến mặt trắng bệch, cắt không một giọt máu, giờ hắn còn muốn anh chạy vào trong phòng hắn lấy súng cho hắn ư? SeokJin khóc không thành tiếng, chần chừ một lúc nhưng rồi vẫn quyết chạy đi.

Rất nhanh SeokJin đã mang đến cây súng tiểu liên, phi trượt trên nền đất về phía V rồi quay trở lại phía sau lưng Jungkook.

Nhận được cây súng tiểu liên trong tay, V bắn viên đạn cuối cùng trong cây súng ngắn thành công hạ gục một tên rồi nhanh chóng lắp đạn vào súng mới. Hắn cầm lấy cây súng tiểu liên lao ra khỏi chỗ nấp, đứng sát lan can rồi điên cuồng nã súng vào những tên phía dưới. Lũ đột nhập ấy lần lượt đều ngã xuống, V thừa thắng xông lên, vừa nã đạn vừa di chuyển xuống dưới tầng, bắn cho những kẻ bên ngoài chưa kịp tiến vào đã chết tức tưởi ngay trước hiên nhà.

Sau khi giải quyết hết không còn một tên, V mới dừng tay rồi nhanh chóng lấy bộ đàm thông báo cho người đến hỗ trợ. Xác nhận đã an toàn, Jungkook với SeokJin cũng vội vã xuống dưới.

-Bọn chúng là ai vậy chứ? - Jungkook nhìn đám xác chết mà thắc mắc.

-Không biết nữa. Hi vọng sẽ còn tên nào đó sống sót để có thể moi tin tức. - V đáp.

-Đột nhập một cách lộ liễu cùng số lượng đông như thế này, bọn chúng là định tổng tấn công hay sao? - SeokJin nêu ra suy nghĩ của mình.

-Chúng ta chưa biết được mục đích của bọn chúng là gì, trước mắt phải đợi đội chi viện đến đem xác bọn chúng đi kiểm tra đã. - V vừa nói vừa ngồi xuống xem xét thân thể của một tên gần đó.

-Jungkook, cậu không sao chứ? - SeokJin nhớ ra liền quay lại hỏi.

-Tôi không sao.

Thấy Jungkook không bị sứt mẻ miếng nào, SeokJin mới nhìn đến V. Khuôn mặt của hắn bị cứa một đường ngay bên má, bên phía cánh tay cũng bị đạn sượt qua để lộ một vết máu đỏ chói.

SeokJin nhẹ nhàng bước tới gần hắn, giọng đầy lo lắng:

-Taehong, cậu bị thương rồi, để tôi giúp cậu.

Hắn nhìn về vết thương nơi cánh tay rồi khẽ nói:

-Không sao, chỉ là vết thương ngoài da.

SeokJin lấy khăn tay lau sơ qua vết máu cho hắn, cẩn thận như sợ hắn đau.

Nhìn gương mặt người kia chăm chú chữa trị vết thương cho hắn, biểu hiện lại có chút lo lắng khiến hắn không khỏi ấm lòng. Đang mải mê ngắm nhìn gương mặt của vị bác sĩ, V không hề để ý phía ngoài hiên nhà vẫn còn một tên sống sót. Tên đó gượng dậy, cầm lấy khẩu súng hướng về phía hắn. Jungkook đứng cách đó không xa nhìn thấy liền gọi lớn:

-V, SeokJin! Cẩn thận!

Nghe thấy tiếng gọi, V không suy nghĩ nhiều nhanh tay ôm lấy SeokJin nhảy úp xuống nhằm né tránh đường đạn.

Pằng.

Viên đạn bắn ra trúng chiếc bình phong vang lên một tiếng vỡ toang toác. Jungkook ngồi sụp xuống, tay che lấy hai bên tai, mắt nhắm chặt. Cũng may không mảnh vỡ nào văng trúng cậu hay hai người kia. Mở mắt ra thấy hai người họ không bị trúng đạn, Jungkook thở phào một hơi. Nhưng cậu quên mất rằng bản thân cũng đang nằm trong khu vực nguy hiểm không một chút che chắn, trên người cũng không còn súng. Rất nhanh, tên kia chuyển đối tượng nhắm bắn sang cậu. Jungkook nhìn thấy hướng súng rẽ về phía mình, biết không kịp tránh đi được nữa, cậu vô thức lấy một tay che bụng, đầu gối gập lại ôm trọn lấy phần bụng phía trước. Trái tim cậu đập loạn xạ, vừa hoảng loạn vừa sợ hãi vừa hồi hộp chờ đợi đau đớn đến với mình.

Làm ơn, hãy để đứa con của cậu được an toàn...

______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro