#87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Anh đưa em đến đây...anh định làm gì vậy?

Jungkook đứng trước cổng nhà thờ không khỏi thắc mắc.

Jimin nhẹ nắm lấy tay Jungkook.

-Đi thôi, chúng ta vào trong.

Cánh cửa nhà thờ được mở ra, Jungkook không khỏi ngỡ ngàng nhìn quang cảnh lộng lẫy xung quanh. Khắp nơi đều được trang trí với hai màu chủ đạo trắng và xanh ngọc, từ những bông hồng trắng phủ kín hai bên lối đi cho đến những dải lụa xanh ngọc trải dài trên thánh đường.

-Jungkook.

Cậu nghe anh gọi liền quay qua, anh đang đưa bàn tay mình ra trước mặt cậu.

-Em nguyện ý cùng tôi chứ?

Trái tim Jungkook không khỏi rung động vì câu hỏi này. Anh là đang muốn làm gì đây?

Không để anh chờ lâu, cậu đặt tay mình lên tay anh thay cho câu trả lời, cậu cứ thế chấp thuận đi cùng anh vào thánh đường.

Cả hai tay trong tay chậm rãi tiến vào. Jungkook lúc này đang bận một bộ suit Tây màu đen sang trọng ôm sát lấy người, mái tóc cũng được chải chuốt cẩn thận, trên ngón áp út tay phải vẫn đang đeo chiếc nhẫn cưới minh chứng cho sự liên kết giữa hai người. Tất cả đều đã được Jimin cho người chuẩn bị từ trước, muốn cậu trông thật hoàn hảo nhất trong đám cưới của cả hai, dù rằng không thể mời bất cứ ai làm khách mời để minh chứng ngày thành hôn của hai người.

Bước đến trước bục thánh giá, một vị mục sư từ đằng sau đi đến, đứng trước mặt hai người.

-Jimin, vị này...

-Yên tâm, ông ấy sẽ không để lộ danh tính của em đâu.

Jungkook nghe thế liền an lòng chờ đợi sự mở lời của người chứng giám này.

-Hôm nay, ta ở đây, rất lấy làm vinh dự khi được là nhân chứng chứng kiến sự đơm hoa kết trái của tình yêu giữa hai con. Sau hôm nay, hai con sẽ chính thức trở thành vợ chồng, là gia đình của nhau, cùng nhau chia sẻ những hỉ nộ ái ố của cuộc sống, các con đã sẵn sàng chứ?

Hai bàn tay đang đan vào nhau càng thêm siết chặt. Hai giọng nói đồng lòng được cất lên:

-Chúng con sẵn sàng.

-Vậy, ta hỏi con Park Jimin. Con có tình nguyện sống cùng với Jeon Jungkook đến hết quãng đời còn lại, cùng giúp nhau vượt qua hoạn nạn sóng gió, cùng bên nhau chia ngọt sẻ bùi hay không?

-Con đồng ý.

Anh trả lời một cách dứt khoát, không chút ngập ngừng nhưng điều đó lại làm Jungkook có chút băn khoăn, anh thật sự chọn cậu làm bạn đời sao? Liệu gia đình nhỏ của anh và cậu trong tương lai sẽ có thể tốt đẹp như cậu mong ước không?

-Còn con, Jeon Jungkook. Con có tình nguyện ở bên cạnh Park Jimin từ giờ đến mãi về sau, cùng nhau xây dựng nên mái ấm, cùng nhau vun đắp hạnh phúc, luôn luôn tin tưởng và yêu thương nhau hay không?

Jungkook nhìn Jimin hồi lâu. Người đàn ông này phải chăng là đáp án của cuộc đời cậu? Cậu có đang đi đúng đường khi lựa chọn ở bên cạnh anh? Vẫn còn gì đó vướng mắc trong lòng khiến cậu trong thoáng chốc đã lưỡng lự. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt của người đàn ông lạnh lùng ấy, cậu thấy được sự chờ mong, sự dịu dàng và ân cần, hơn thế nữa, cậu có thể cảm nhận được người đàn ông này thật sự sẽ không tổn thương cậu. Vậy nên, câu trả lời cứ thế thoát ra khỏi miệng, vừa là câu trả lời cho cuộc hôn nhân này, vừa là câu trả lời cho trái tim cậu.

-Con đồng ý.

-Từ hôm nay, ta xin tuyên bố, Park Jimin và Jeon Jungkook, hai con chính thức trở thành vợ chồng.

_______

Về tới phòng, Jungkook ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà. Cậu và anh đã thật sự trở thành vợ chồng rồi sao? Cậu vừa mới có đám cưới của riêng mình đấy sao? Mọi thứ nhanh quá, thật khó có thể tưởng tượng từ nay cậu đã là vợ của Park Jimin. Dù rằng chưa thể được bảo hộ bởi pháp luật vì với tội danh đang có, cậu không thể cùng anh đi đến Cục Dân chính để kí giấy đăng kí kết hôn, nhưng với cậu, hiện tại là quá đủ.

Lòng cậu lâng lâng nhớ lại khung cảnh tráng lệ vừa rồi, nhớ cả cảm giác bàn tay ấm nóng của anh giữ chặt lấy tay cậu như khẳng định sự chân thành nơi anh. Đặc biệt, cậu không thể quên dư vị ngọt ngào khi cả hai trao nhau nụ hôn sau lời tuyên thệ của cả hai. Đã bao lâu rồi anh với cậu mới hôn nhau lại nhỉ? Tay cậu khẽ chạm vào môi, tưởng chừng như đôi môi vẫn tê rần vì tan chảy trong thứ xúc cảm hạnh phúc đến khó nói thành lời mà anh mang lại.

Cậu hơi băn khoăn một điều, rằng tại sao là bây giờ? Tại sao anh không để sau khi cậu được giải oan rồi tổ chức một đám cưới công khai với tất cả mọi người? Nhưng không có thời gian để hỏi nhiều thế. Ngay khi đưa cậu về nhà, anh cũng lập tức rời đi ngay. Cậu không muốn để tâm nhiều, mặc cho niềm hạnh phúc cuốn trôi cậu vào trong giấc ngủ.

Cùng lúc đó, ở một quán bar nổi tiếng trong thành phố, chàng trai thư sinh ăn mặc một cách chau chuốt đến bất thường bước vào trong. Lần đầu tiên thấy anh vuốt keo tóc, lần đầu tiên thấy anh không xuất hiện trong chiếc áo blouse quen thuộc, lần đầu tiên thấy anh mặc bộ vest Âu đầy quý phái, và cũng là lần đầu tiên thấy anh chủ động bước vào quán bar mà không để tên nhiều lời kia rủ rê đến chán chê.

Anh chọn cho mình một chỗ khuất trong góc, gọi một ly cocktail nào đó mà anh còn chả đọc được đúng tên. Tuy đến bar nhưng anh không cho thấy mình đang hưởng thụ sự hào nhoáng của nơi này, anh đang quan sát xung quanh như tìm kiếm gì đó.

JiSun ngồi trên lầu hai, khu vực cho khách VIP từ lâu đã trông thấy anh. Cậu không khỏi thắc mắc tại sao một người không bao giờ đi chơi đêm hay tham gia vào mấy cái thú vui xa hoa này lại xuất hiện ở đây.

-Alex, anh nghĩ tại sao anh ấy lại ở đây?

Alex ngồi kế bên khẽ liếc nhìn người phía dưới rồi đáp:

-Tìm kiếm thông tin?

JiSun khẽ cười trong miệng.

-Để xem có gì thú vị nào.

JiSun lần này quay trở về Hàn định là sẽ ở lại đây luôn. Jimin cũng không ý kiến gì, tùy ý cho cậu lựa chọn, miễn không được bày trò giống như lần trước, nếu không hậu quả không chỉ là ở Mỹ luyện tập lên quân sĩ cấp S trong hai tháng như vừa rồi đâu. Và với thói quen ăn chơi sẵn có khi còn ở Mỹ, cậu ta vốn chẳng thể vắng mặt trong các quán bar lớn nhỏ của Seoul. Hôm nay lần đầu tiên sau bao ngày, cậu ta quay trở lại bar, tìm kiếm chút thú vui nào đó để làm mới cho cuộc sống mà cậu ta cho rằng nhàm chán.

Chàng trai thư sinh sau một hồi liếc ngang liếc dọc, muốn đứng lên đi vào nhà vệ sinh liền đụng phải một gã đàn ông cao lớn. Chàng trai vội vàng xin lỗi, toan rời đi ngay liền bị ông ta giữ tay lại.

-Nè người đẹp, em là cố ý đụng phải tôi?

Anh cố rút tay mình ra khỏi sự níu giữ của người đàn ông nhưng không thể, lực tay của người kia quá mạnh.

-Tôi đã nói tôi vô ý rồi. Tôi xin lỗi, giờ thì làm phiền anh buông tay cho tôi đi.

Gã kia kéo anh lại gần, kề gần khuôn mặt anh mà nói:

-Thôi đi, mấy cái chiêu trò này cũ rồi cưng ạ. Muốn lên giường với tôi thì cứ nói. Chúng ta lên phòng luôn nhé?

Nghe mấy lời suồng sã của gã khiến anh không khỏi xanh mặt.

-Tôi nói anh buông tôi ra! Tôi không muốn lên giường với anh, tên điên!

Chàng trai thư sinh bực mình quát lên làm mấy người xung quanh chú ý.

Gã ta vẫn không chịu buông ra, cưỡng ép cậu muốn kéo lên lầu nhưng liền bị một bàn tay kéo lại. Ngay khi gã vừa quay mặt lại, một cú đấm giáng xuống khiến gã mất đà lùi về phía sau dăm bước.

-Anh không sao chứ?

-Taehyung...

Cuối cùng cậu cũng đã xuất hiện. Taehyung vốn không biết anh đã chờ ở đây rất lâu để có thể gặp được cậu. Tìm thấy nguồn tin cho biết dạo đây cậu hay xuất hiện ở khu vực này, anh đã không ngần ngại bước vào cái thế giới hỗn tạp mà bản thân chán ghét này, anh vì cậu mà mặc những thứ xa xỉ bản thân chưa bao giờ muốn mặc. Và tạ ơn trời, nỗ lực của anh đã được đền đáp.

Tuy rất muốn tay bắt mặt mừng với anh, nhưng Taehyung sau mấy ngày lui tới đây biết rõ, tên trước mặt có đồng bọn, khu vực này thuộc khu vực của hắn, nên rất nhanh thôi, cả hai đã bị bao vây bởi năm, sáu tên đầy dữ tợn. Nhận thấy tình huống không ổn, Taehyung vơ lấy một chai rượu rỗng gần đó đập mạnh vào đầu một tên, đạp hắn ra xa rồi nắm lấy tay chàng trai thư sinh một mạch chạy đi. Đám kia đang định đuổi theo liền bị một chàng trai Tây phương chắn đường. Là Alex.

-Mày là thằng nào?! Tránh đường!

Alex không nói gì, lao vào tẩn cho bọn chúng một trận. Lũ người đó vốn chẳng phải đối thủ của Alex, Alex tay không dùng kiếm đã khiến bọn chúng bị dần cho thành bã. Đang xử lí một tên, Alex không để ý đằng sau có một tên rút dao ra lao đến. Nhưng chưa kịp đụng vào Alex, JiSun từ trên lầu hai lấy đà nhảy xuống, đáp thẳng vào lưng hắn ta, thành công làm tất cả mọi người trong quán bar đứng hình.

-Lũ các người quậy quá rồi đấy.

Giọng nói nhẹ tâng như lông hồng nhưng đôi mắt mang đậm tia sát khí. Mấy tên gần đó nhận ra JiSun liền tái mặt, nhanh chóng bỏ chạy. Riêng tên bị JiSun đè dưới chân không chạy được, cũng không dám vùng vẫy, sợ đến mức đáy quần đã chảy ra dòng nước ấm.

-Nào, giờ thì nói tao nghe, Lim KiJoon đang ở đâu?

_______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro