#90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở một nơi khác, JiSun cùng Alex đang đứng trước căn cứ lãnh địa của tên KiJoon. Hai tên thuộc hạ canh cửa nhìn thấy JiSun liền lên giọng:

-Mày là ai? Tới đây làm gì?

JiSun mỉm cười đáp lại:

-Cứ nói với ông chủ các người là Park Jimin gọi ta tới, tự khắc hắn ta sẽ biết.

Hai tên thuộc hạ nhìn nhau rồi một tên đi vào bẩm báo.

Một lúc sau, JiSun được KiJoon cho vào gặp hắn.

KiJoon đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế sô pha màu đỏ huyết với những họa tiết cầu kì, xung quanh là ba, bốn tên đàn em khác. Hắn nhìn thấy JiSun liền không khỏi bật cười.

-Ồ, Park JiSun. Ngọn gió nào lại đem cậu đến đây? Park Jimin sợ quá nên kêu cậu tới à?

JiSun rất tự nhiên ngồi vào chiếc ghế đối diện hắn, hai chân vắt chéo, thong thả như đi hưởng tiệc trà.

-Kìa kìa KiJoon, tôi là muốn gặp anh nên mới tới. Không liên quan đến anh hai tôi.

KiJoon cười vài tiếng trong cổ họng, lấy tay chống cằm để lộ ra ngón tay út bị đứt.

-Sau bao nhiêu năm biến mất khỏi giang hồ, nay tái xuất lại nhớ tôi đấy à? Vinh hạnh đấy.

Nụ cười trên môi JiSun càng thêm kéo dài. Cậu nhìn vào ngón tay út không còn trên bàn tay của ai kia, hai mắt díp lại như bất mãn gì đó.

-Chà, KiJoon à, hình như một ngón là chưa đủ thì phải.

Nghe thấy lời này, khóe miệng ai kia không còn cười nổi, gương mặt biến sắc, ánh mắt đầy ý thù địch không thể che giấu.

Đám đàn em xung quanh nghe thế cũng phản ứng, đứng dậy muốn tiến đến chỗ JiSun nhưng bị KiJoon ra hiệu ngăn lại. Hắn nhổm dậy, hai tay chống hờ lên bàn, hắn giễu cợt hỏi lại:

-Park JiSun, cậu đừng nghĩ mình là em trai của Park Jimin thì có thể nói gì thì nói. Tôi không ngại đem đầu cậu giao đến tận nhà anh trai cậu đâu.

JiSun không chút lung lay, thái độ ung dung vẫn như cũ, rút từ trong túi quần ra một con dao gập, vừa ngắm nghĩa lưỡi dao sắc nhọn vừa thư thả nhử mồi:

-Vậy sao? Còn tôi rất muốn biết nếu anh mất đi cả một bàn tay thì như thế nào đấy.

Ngạo mạn. Quá ngạo mạn. Đó là từ duy nhất hiện lên đầu KiJoon lúc này. Tên nhóc trước mặt lấy đâu ra từng ấy cao ngạo để có thể thốt ra lời lố bịch như thế?

JiSun nghịch lưỡi dao chán chê bắt đầu thấy ngứa ngáy chân tay. Con dao này nên thực hiện công dụng của nó mới phải. Vậy nên câu nói tiếp theo, cậu không ngán mà chọc ngoáy vào lòng tự ái của hắn:

-Lim KiJoon, mày nên biết trứng thì làm sao chọi được với đá, đúng chứ? Ngón út mười mấy năm trước là minh chứng cho thấy mày chỉ là một con chó bất tài không hơn không kém thôi. Muốn đấu với anh hai tao? Đợi ngón út của mày mọc lại đi, đồ ng*.

JiSun rất biết cách chọc tức người khác. Lời cậu vừa dứt, KiJoon trực tiếp lao thẳng tới muốn đánh cho cậu một trận. Đàn em của hắn cũng xông lên theo nhưng bị Alex chặn đánh.

KiJoon là ông trùm phía Bắc một thời, tất nhiên võ công không phải dạng vừa. Nhưng đáng tiếc, JiSun lại không dễ đối phó như vậy. Thứ JiSun có khiến những kẻ trong giang hồ vừa nghe thấy cái tên cậu đã run sợ chính là một nhân tính méo mó, biến thái đến cùng cực. Đừng chọc điên cậu ta, bởi một khi cậu ta đã điên, bạn sẽ không thể tưởng tượng cậu ta sẽ làm ra chuyện quái gì. Giống như việc cậu ta đang làm với KiJoon bây giờ, nếu không so kè về võ thuật mà nhìn vào khía cạnh tâm lý, KiJoon hoàn toàn bị JiSun xoay vòng. Mặc KiJoon có ra chiêu thức gì, đấm đá mạnh ra sao, JiSun không hề đánh trả lấy một cái, chỉ duy nhất tránh đòn đánh của hắn. JiSun như một con mèo lanh lợi và mưu kế, vờn qua vờn lại với con mồi của mình, gương mặt lại không ngừng tỏ vẻ vui đùa khiến KiJoon sôi máu. Hắn từ một con hổ hung dữ ngồi trên quyền lực giờ lại cảm giác chỉ là một món đồ chơi mua vui cho ai kia. Còn JiSun lại đang rất tận hưởng trò chơi này, cậu rất mong chờ xem con mồi của mình sau khi bị sập bẫy thì sẽ thế nào.

_____

-Mở cửa đi nào Hoseok, cậu biết dù gì cũng không trốn thoát được mà, ngoan ngoãn chút đi tôi còn nhẹ nhàng với cậu.

Lão già ngoài cửa không ngừng nói những lời ngon ngọt dụ dỗ cậu. Hoseok ở bên trong vừa sợ hãi vừa run rẩy, trong miệng lẩm nhẩm liên hồi "mau tới đi, mau tới đi".

Rầm. Cánh cửa thành công được bọn vệ sĩ phá khóa. Lão già kia bước vào, khuôn mặt đắc ý cùng ánh mắt tà dâm nhìn vào người con trai khúm núm co ro nơi góc phòng. Hoseok không thể ngăn bản thân run lên từng đợt khi nghe được tiếng bước chân của lão tiến lại gần mình.

-Không, không, không, đừng đụng vào tôi.

Hoseok lắc đầu nguầy nguậy, hai tay che lấy hai tai. Bàn tay ông ta lại gần kéo lấy hai cổ tay cậu. Hoseok như một con thỏ nhỏ chờ đợi bị làm thịt, cả cơ thể cứng đờ rồi chuyển sang mềm nhũn khi lão ta từ từ luồn tay xuống mò mẫm trên cơ thể mẫn cảm của cậu. Hoseok không thể phản kháng, hai hàng nước mắt cứ thế tuôn dài.

-Đừng...đừng mà...

Những câu nói cự tuyệt lí nhí trong miệng, cậu muốn ngăn ông ta nhưng mọi nơi ông ta lướt qua đều khiến cậu tê liệt, không thể cử động dù chỉ một chút. Cho đến khi tay ông ta đã luồn vào bên trong áo cậu, Hoseok nhắm mắt buông xuôi, mặc ông ta làm những gì ông ta muốn.

Ông ta cắn vào cổ cậu, chạm lên hai mẫn cảm trước ngực cậu. Chiếc áo sơ mi đã bung hết cúc vào lộ ra nước da trắng mỏng manh.

-Chà, quả nhiên là tuyệt phẩm.

Pằng. Pằng.

Vừa dứt lời, hai phát súng vang lên làm ông ta và Hoseok đồng thời quay qua nhìn về phía cửa. Hai tên vệ sĩ của ông ta bấy giờ đã nằm sõng soài trên sàn, máu tuôn ra từ chính giữa thái dương tạo thành một vũng đỏ chói. Tên nhiều chuyện bình tĩnh bước vào, tay cầm súng chuyển sang chĩa thẳng vào đầu lão ta.

Lão già ban nãy hung hăng bao nhiêu, bây giờ lại nhát cáy cúi rạp người như con rùa rụt cổ. Ông ta run rẩy không ngừng xin tha mạng. Tên nhiều chuyện nhìn thấy Hoseok ngồi một góc, từ cổ xuống ngực hiện lên những vết đỏ gai mắt, khuôn mặt cậu ngơ ngác tèm nhem nước mắt đầy tội nghiệp. Hắn điên máu đạp vào đầu tên khốn trước mặt khiến đầu lão ta va mạnh vào sàn nhà, rồi hắn vội bước đến chỗ của Hoseok, cởi áo khoác ngoài ra choàng lên cho cậu. Hoseok chưa khỏi hoảng hồn, cơ thể không ngừng run lên, tay bám lấy vạt áo hắn, cả khuôn mặt úp vào ngực hắn tìm chỗ dựa. Hắn đau lòng ôm lấy cậu vào lòng, không ngừng vỗ về:

-Không sao, không sao nữa rồi, tôi đây rồi, tôi đến rồi đây.

Nghe thế Hoseok càng khóc lớn, tay không ngừng đập vào ngực hắn.

-Anh đến trễ! Huhu...anh đến trễ!

-Tôi xin lỗi, là tôi sai. Không sao rồi, từ giờ tôi sẽ bảo vệ cậu. Ngoan nào.

Hai người ở một bên dỗ dành nhau mà không biết lão già đằng sau từ bao giờ đã cầm lên một con dao tiến về phía bóng lưng của tên nhiều chuyện.

Hoseok nằm trong lòng tên nhiều chuyện, vừa ngẩng lên muốn nhìn thấy gương mặt của người cậu chờ đợi lại thấy lão già phía sau đang vung dao lên tính đâm xuống, cậu hét lên:

-Cẩn thận!!!

Tên nhiều chuyện ngay tức khắc quay lại, giương súng lên.

Pằng.

Một phát súng vang lên. Một thân thể ngã xuống đất.

-Taehyung!!!

Tiếng thét lần này là của chàng trai thư sinh. Taehyung đang nằm trên mặt đất, viên đạn xuyên qua nơi bụng trái khiến cậu đau đớn.

V nhìn thấy thế liền lập tức bắn chết tên côn đồ vừa nổ súng vào em mình rồi chạy lại chỗ của Taehyung.

-Taehyung, Taehyung, tỉnh táo lên. Anh đưa em đến bệnh viện.

Nói rồi V phá khóa một chiếc xe đậu gần đấy, đỡ Taehyung vào trong, chàng trai thư sinh cũng theo sau. V nổ máy, giậm ga tăng hết tốc lực chạy về phía bệnh viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro